Tôn Ngộ Không gật gật đầu, đó là lúc nó vừa ra đời được mấy năm, khi đó mỗi đêm mẹ đều kể chuyện cho nó nghe trước khi ngủ.
"Còn nhớ câu chuyện của Bạch Tuyết và quả táo độc không?" - Ân Âm hỏi.
Tôn Ngộ Không gật đầu.
"Còn nhớ lúc ấy mẹ nói gì với con không?"
Tôn Ngộ Không nghiêng đầu, lập tức nói: - "mẹ nói, có vài thứ nhìn càng đẹp thì càng độc, hơn nữa người không thể tùy tiện đòi đồ của người khác, khỉ nhỏ cũng không thể tùy tiện muốn đồ của người khác, đồ người khác cho có thể là muốn hại mình".
Trí nhớ của Tôn Ngộ Không rất tốt, mặc dù mấy trăm năm trôi qua nó vẫn nhớ rõ.
Ân Âm gật đầu: - "Đúng rồi, cho nên Bạch Tuyết chỉ ăn chút táo thiếu chút nữa đã chết.
Vì vậy! " - Cô dừng một chút, nói: - "Con trai, con ra giang hồ, nhất định phải cẩn thận, đừng tùy tiện để người ta lừa gạt, nhất là con khỉ nhỏ đáng yêu như con, người khác chắc chắn sẽ muốn bán con lấy tiền, cho nên người lạ cho đồ gì, đồ càng tốt thì càng không thể lấy, biết không?"
Nghe mẹ khen mình là con khỉ nhỏ đáng yêu, Tôn Ngộ Không lập tức đỏ mặt, có chút ngượng ngùng, nó nhìn mẹ mình lải nhải dặn dò, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, tuy rằng có đôi khi lời mẹ nói nó nghe không hiểu lắm, nhưng nó biết mẹ nhất định là vì tốt cho nó.
"Mẹ, con sẽ nghe lời người".
"Đứa bé ngoan".
- sở dĩ Ân Âm nói như vậy là bởi vì chuyện đặt vòng kim cô niệm chú lên đầu nó.
Đường Tăng mượn lý do đưa cho Tôn Ngộ Không chiếc mũ, đặt vòng kim cô bị niệm chú đeo chặt trên đầu Ngộ Không, từ đó về sau điều này trở thành một sợi giây trói buột nó.
Ân Âm khó mà tưởng tượng được tâm trạng của Tôn Ngộ Không lúc đó như thế nào.
Nó coi Đường Tăng là sư phụ, một đường bảo vệ hắn, khi nhận được cái mũ Đường Tăng đưa, nó vui vẻ biết bao, không chờ được mà lập tức đội lên đầu, nhưng đổi lại là cái gì? Là không biết bao nhiêu lần đau đầu do bị niệm thần chú, tự do cả đời đều mất đi.
Ân Âm thà rằng Tôn Ngộ Không không coi trọng và bảo vệ Đường Tăng, như vậy sẽ không phải hết lần này đến lần khác bị Đường Tăng tổn thương.
Đối với một người mà nói điều gì sẽ tạo ra vết thương sâu nhất? Không phải là người xa lạ, mà là người thân cận nhất bên cạnh, không ai biết đối với Tôn Ngộ Không tự do quan trọng như thế nào, nhưng Đường Tăng lại dùng "tình nghĩa thầy trò" lừa gạt đeo vòng kim cô bị niệm chú lên đầu Tôn Ngộ Không, giống như một con dao sắc bén, đâm sâu vào trái tim nó.
Vừa nghĩ đến Đường Tăng, Ân Âm mập tức nghiến răng nghiến lợi.
Theo Ân Âm, loại người như Đường Tăng nên ném hắn vào đống yêu tinh, dạy cho hắn một bài học, chứ suốt ngày chỉ biết hét lên "Ngộ Không, là sư phụ trách lầm ngươi" thì có ích lợi gì, bị thương thì chính là bị thương, chẳng lẽ một câu nhận sai của ngươi có thể xóa bỏ tất cả dấu vết ư?
Tôn Ngộ Không tin tưởng Đường Tăng, nhưng Đường Tăng lại lần lượt không tin tưởng nó, thậm chí hết lần này tới lần khác còn đuổi nó đi.
Ân Âm híp mắt, nếu không phải thế giới này được xây dựng với phương châm chính là "lấy kinh".
Nếu không lấy kinh thế giới sẽ sụp đổ, thì bà đây sẽ không bao giờ để con trai mình đi lấy kinh.
Nghĩ đến nội dung gốc Mỹ Hầu Vương thật giả, con "Lục Nhĩ Miêu Hầu" kia chết, hừ, người bị giết thật sự là "Lục Nhĩ Miêu Hầu" sao!
Lửa giận trong lòng Ân Âm khó mà kìm nén, đôi mắt hiện lên một tia hận ý.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" - Tiếng kêu của Tôn Ngộ Không ở bên cạnh kéo lại dòng suy nghĩ của Ân Âm.
Ân Âm thu lại cảm xúc, sờ sờ đầu nó: - "Không có gì, con đói bụng rồi đúng không, tới ăn đào đi".
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...