Nhìn xem biểu cảm trên mặt đối phương, Kỉ Tình liền cảm thấy có chút không đúng.
Nhưng đợi khi y nhìn kĩ lại, thần sắc điên cuồng trong mắt hắn vừa rồi liền đã biến mất không thấy.
Thay vào đó, lại là một bộ biểu lộ người vật vô hại.
'Đi.' Rốt cuộc, bị ánh mắt trong veo như nước này nhìn chằm chằm, Kỉ Tình vẫn là không hạ xuống ngoan tâm được mà đồng ý.
Chỉ là, y cũng không quên bổ sung thêm:'Nhanh một chút.'
Được Kỉ Tình chấp thuận, Lục Dạ ngay lập tức liền mỉm cười hướng về cầu thang chạy đi.
So với đi thang máy, từ lầu một lên lầu hai, sử dụng thang bộ sẽ nhanh hơn.
Chỉ là, Lục Dạ chỉ vừa mới phóng ra được một bước, bả vai của hắn liền đã bị một cánh tay mạnh mẽ đè lại.
Ánh mắt rơi vào bàn tay, di chuyển dọc theo cánh tay trắng bệch bao phủ trong ống tay áo thật dày, cuối cùng dừng lại ở sườn mặt lãnh diễm kia, trên mặt Lục Dạ liền hiện lên nghi vấn.
Lúc này, bởi vì không có nơi ghi, Kỉ Tình chỉ có thể dùng bút lông trực tiếp viết lên ống tay áo trắng tinh của Lục Dạ mấy chữ:'Ta đi cùng ngươi.'
Để tên này đi lên lầu một mình, ai biết hắn trở về sẽ mang tới cho y thêm 'kinh hỷ' gì nữa.
Hoặc lỡ như hắn chạy mất, đến lúc đó y biết tìm ai khóc đây?
Đối với yêu cầu của Kỉ Tình, Lục Dạ cũng không từ chối, bởi vì hắn không có quyền đó.
Cả hai cùng nhau đi lên cầu thang, Kỉ Tình lúc này đã đem mũ bảo hộ đội trở về, súng trường cũng lần nữa giữ chặt, đề phòng vạn nhất.
Về phần đám người bên dưới lầu 1, y căn bản là chưa từng quan tâm.
Một đám tạp nham mà thôi, không đáng quan ngại.
Nếu bọn họ có gan chạy trốn, hay gây hại cho y, y rất sẵn lòng phụng bồi.
So sánh với lầu 1 giống như một khu văn phòng.
Lầu 2 lại được xây dựng giống với lao tù.
Nơi đây là một dãy hành lang rất dài, chia ra thành từng gian phòng riêng biệt.
Cửa phòng có màu vàng nhạt, bên trong được lồng vào khung sắt kiên cố.
Trên cửa có khoét một lỗ hổng thật to, khiến người có thể từ bên ngoài quan sát khung cảnh bên trong.
Nhìn xem đánh số dán trên vách tường trước từng gian phòng, Kỉ Tình cũng không có ý định nhìn xem bên trong những gian phòng này có còn giam giữ bệnh nhân hay không.
Y chỉ lãnh đạm bước đi bên cạnh Lục Dạ, cùng hắn di chuyển trên hành lang thẳng tắp, thẳng hướng gian phòng cuối cùng.
Đi đến lúc này, Lục Dạ rốt cuộc mới chịu dừng lại bước chân.
Nhìn xem gian phòng đánh số 2036 trước mặt, hắn liền giống như đứa trẻ lần đầu dẫn bạn về nhà chơi, tươi cười chỉ vào cửa phòng.
"Chính là ở đây."
Dứt lời, cũng không để Kỉ Tình thao tác hay dò hỏi điều gì, Lục Dạ liền đã chủ động đẩy cửa ra, hướng y làm ra tư thế mời.
Cửa không khóa, nhưng dù vậy vẫn rất nặng, bởi vì không quá chú trọng, nên Lục Dạ cũng chỉ có thể đem cửa đẩy ra được một khe nhỏ.
Khẽ liếc hắn một chút, Kỉ Tình vẫn là đưa tay, dùng sức đem cửa phòng mở rộng ra.
Trong nháy mắt, Kỉ Tình liền bị khung cảnh trước mắt làm kinh trụ.
"Hoan nghênh anh đi tới thế giới của tôi." Nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của Kỉ Tình, ý cười trên mặt Lục Dạ liền càng thêm sâu.
Không giống với trí tưởng tượng của Kỉ Tình.
Lúc này, ở trước mặt bọn họ lại là một tràng diện vô cùng chấn động lòng người.
Nơi đây tựa như là một cung điện được giản lược, so với phòng tổng thống của khách sạn năm sao còn phải huy hoàng hơn.
Nội bộ phòng được trang trí và xây dựng theo phong cách châu Âu, bất kể là bàn ghế hay đèn treo trần.
Rung động đánh giá căn phòng rộng lớn quá mức, tựa như một tiểu thế giới trước mặt này.
Ánh mắt Kỉ Tình rất nhanh liền tụ lại trên người của một đám nhân ảnh đang nằm la liệt trên bộ sofa cổ xưa đặt giữa phòng.
Ở đó có tổng cộng 12 người, đều là nam nhân thân hình cao lớn, uy mãnh.
Bọn họ có gục lên bàn, có nằm ngủ trên ghế sofa, có kẻ còn trực tiếp nằm dài trên đất.
Dưới sàn nhà, vô số tàn thuốc cùng thức ăn cũng rơi vãi khắp nơi, đem thảm lông trắng muốt, sạch sẽ mềm mại đều làm đến dơ bẩn cực độ.
Trên bàn, lượng lớn thức ăn vẫn còn nằm yên tại chỗ, đã sớm nguội lạnh.
Trong góc bàn, lại là vài lon bia đã bị uống sạch, chỉ còn lại vỏ lon.
Con người của Kỉ Tình có một chút tiêu chuẩn kép.
Đó chính là, y có thể đem sinh hoạt của chính mình làm cho bừa bộn không chịu nổi.
Thế nhưng, khi nhìn thấy người khác làm vậy, y liền sẽ cảm thấy toàn thân khó chịu, có chút tâm lý cưỡng chế.
Nhìn xem đám súc sinh bị mình ám toán này, thần sắc trên mặt Lục Dạ vẫn vô cùng bình thản, cũng không vì nơi ở của chính mình bị đối phương làm bẩn, chiếm đoạt mà cảm thấy tức giận.
Hắn ngay cả một ánh mắt cũng không thèm lưu cho bọn chúng, liền đã lập tức đi vào sâu trong phòng.
Mục đích của hắn vô cùng minh xác, chính là ngăn tủ đầu tiên của tủ đầu giường.
Chầm chậm đi theo sau hắn, lúc này, Kỉ Tình lại tiếp tục quan sát xung quanh.
Dư quang rơi vào trên cửa phòng đã bị mở ra kia, trong lòng cũng dâng lên một chút nghi hoặc không lời giải.
Lục Dạ gọi nơi này là thế giới của hắn.
Nhưng nơi này rõ ràng lại là một gian phòng bệnh...mặc dù cơ cấu quá mức sa hoa, nhưng đó cũng không thể xóa bỏ được sự thật này.
Hắn không phải giới thiệu chính mình là bác sĩ thực tập sao? Bác sĩ thực tập nào sẽ vào sống trong phòng bệnh?
Cho nên nói, cái tên này gạt y?!!
Ngay khi Kỉ Tình cảm thấy chính mình đã chạm đến chân tướng, bởi vì bị lừa gạt mà muốn nổi bão.
Thì đúng lúc này, một tiếng kinh hô thật khẽ của hắn liền đã cắt đứt dòng suy nghĩ của y:"Tìm được rồi."
Nhìn xem nữ nhân xinh đẹp trong bức ảnh, lúc này, trong mắt Lục Dạ liền ánh lên vẻ nhu hòa.
**Quá khứ của Lục Matcha lúc nào của bi - ngược dòng sông - thương ấy nhỉ.
Ai bảo ta là mẹ ruột làm chi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...