Lúc này, Thẩm Thiên Xu rất muốn phản bác.
Thế nhưng, chỉ vừa há miệng, nàng liền đã không nói ra được lời nào.
Đúng vậy, nàng đem một chuyện rất quan trọng quên đi.
Ở thế giới này, hoàng đế liền chính là trời.
Y muốn giết nàng, so với giết một con kiến còn dễ, cũng chỉ là một câu nói, nhấc một ngón tay liền đã đủ.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của Thẩm Thiên Xu, Độc Cô Vô Song cũng không thể ngồi yên được.
Ngay tức khắc, hắn liền di động bánh xe lăn, vội vã nói với Kỉ Tình.
"Bệ hạ, nàng chỉ là một nữ tử mềm yếu, không chịu đựng nổi cực hình...Mong bệ hạ khai ân."
"Ngươi đau lòng sao?" Không trả lời thẳng thỉnh cầu của hắn.
Kỉ Tình chỉ từng bước áp sát.
Thời khắc này, trên người y, một cỗ khí tràng cường đại của thượng vị giả cũng đã triệt để bộc phát ra.
Rõ ràng ở hiện đại chỉ là người bình thường, Kỉ Tình cũng không biết vì sao chính mình lại đột ngột có được loại khí tức đáng sợ như vậy.
Tựa như, y vốn dĩ đã đứng tại đỉnh nhân sinh từ rất lâu.
Đối với loại trạng thái kỳ quặc này, Kỉ Tình cũng không hề bài xích, trái lại, rất nhanh liền đã thích ứng.
Chỉ là, đối diện với y, Độc Cô Vô Song lại bị dọa đến biến sắc mặt.
Cư nhiên lại không dám nhìn thẳng vào mắt y :"Bệ hạ, thần..."
Không biết vì sao, đối diện với một Kỉ Tình bá khí ngút trời như vậy.
Rõ ràng vẫn là cùng một người, cùng một gương mặt, nhưng cảm xúc mang tới cho Độc Cô Vô Song lại hoàn toàn khác hẳn.
Nhịp tim đã bắt đầu thoát ly phạm trù của chính mình...
"Trẫm hỏi ngươi...ngươi đau lòng sao?" Hai tay chống lên trên tay vịn của xe lăn, Kỉ Tình liền từng bước ép tới, đem Độc Cô Vô Song bao phủ dưới cái bóng của mình.
Từ trên cao nhìn xuống hắn.
"Nếu đau lòng, vậy ngươi liền thay nàng chịu phạt đi."
Kỉ Tình nói rất hờ hững, nhưng lại làm con ngươi của Độc Cô Vô Song không khỏi se lại, có chút không dám tin ngẩng đầu nhìn y, muốn từ trên mặt y nhìn ra một chút biểu hiện khác.
Thế nhưng, ánh mắt y rất nghiêm túc, rõ ràng từ đầu tới cuối đều là lời thật lòng.
Căn bản cũng không phải là đang nói suông!
Y thật muốn để hắn lĩnh tội...làm sao có thể...
Nhìn xem sắc mặt phiêu hốt của Độc Cô Vô Song, lúc này, Kỉ Tình chỉ cảm thấy thật đáng thương, cũng thật đáng buồn.
Y thừa nhận, hành động trước kia của nguyên chủ là hoàn toàn sai.
Đã cam tâm tình nguyện để Ninh thân vương cưới vợ.
Nhưng sau đó lại hối hận, bởi vì một chút ghen tuông nhất thời mà đi gây sự với Thẩm Thiên Xu.
Bị gọi là cặn bã, là hoàn toàn xứng đáng.
Thậm chí, tuy trả giá bằng tính mạng của mình là có chút nặng.
Nhưng chung quy cũng vẫn là tự làm tự chịu.
Thế nhưng, yêu Ninh thân vương, nguyên chủ lại không hề sai.
Đối với Ninh thân vương, nguyên chủ có thể nói là đã đào tâm móc phế, một lòng một dạ vì hắn.
Nhân nhượng hết lần này đến lần khác, thậm chí, ngay cả tôn nghiêm của đế vương cũng không hề giữ lại.
Thậm chí, cũng bởi vì hắn, ngay cả hành động vượt quá phép tắc của Thẩm Thiên Xu cũng đều xí xóa bỏ qua vô số lần.
Thế nhưng, Ninh thân vương từ đầu tới cuối giống như đều chưa từng nghĩ ra chuyện này.
Bởi vì không yêu nguyên chủ, nên mọi hành động hi sinh của nguyên chủ trong mắt đối phương cũng đều chỉ khiến đối phương chán ghét cùng không nhìn thẳng.
Cuối cùng lại xem thành lẽ đương nhiên...
Kỉ Tình đưa tay ra, trực tiếp liền bóp chặt hai bên sườn mặt của Độc Cô Vô Song, ép hắn nhìn thẳng chính mình.
Thời khắc này, nộ khí từ nguyên chủ, cũng từ chính lửa giận không tên vừa dâng lên trong lòng mình cũng đều triệt để bộc phát ra.
"Thế nào? Nghe trẫm muốn trừng phạt ngươi, ngươi cảm thấy rất kinh ngạc? Có gì đáng để kinh ngạc kia chứ? Ngươi chỉ là thần tử của trẫm, có gì khác biệt hơn người? Trẫm có thể trừng phạt người khác, tại sao lại không thể trừng phạt ngươi?"
"Độc Cô Vô Song, ngươi nghĩ kĩ một chút, ngươi là nghĩa tử của tiên hoàng, do hoàng thái hậu một tay nuôi lớn, là con trai của hộ quốc công thần, bởi vì bảo vệ biên cương nên mới bị thương, tất cả đều không giả."
"Nhưng hôm nay, trẫm sẽ nói cho ngươi biết, những hư danh huy hoàng này của ngươi, tất cả đều đã sớm là chuyện của quá khứ! Thời thế thay đổi, thiên hạ này hiện tại là của trẫm, là do trẫm quản hạt."
"Trẫm cho ngươi, ngươi mới là đại công thần, là thân vương cao quý không ai bằng.
Trẫm không cho ngươi, ngươi cũng chỉ là một tên vương gia chỉ có hư danh, tựa như đám huynh đệ khác của trẫm.
Ngươi sẽ chỉ là một tên tàn phế vĩnh viễn sống trong cái bóng của chính mình!"
Những lời này của Kỉ Tình có thể nói là tương đương ác liệt, chọc thẳng vào vết thương của Độc Cô Vô Song.
Đừng nói là hắn, những người khác sau khi nghe xong cũng đều đã sớm cúi đầu, run lẩy bẩy.
"Ngươi nghĩ rằng, những năm này ngươi trở về, trẫm tại sao lại không bắt ép ngươi phải hầu hạ..." Không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới, Kỉ Tình lại càng cảm thấy nộ hỏa không chỗ phát tiết :"Là vì trẫm sợ tiên hoàng đã nằm trong hoàng lăng, hay là hoàng thái hậu tuổi tác đã cao sao?"
"Hay là vì hai chân của ngươi không đi được?"
Nhìn về phía hai chân không thể động của hắn, Kỉ Tình liền không chút do dự châm chọc :"Ngươi chỉ là không thể nhúc nhích chân, cũng không phải là không có chân!"
"Thế nên, tất cả đều chỉ là vì trẫm ưu ái ngươi, thương tiếc ngươi, càng tôn trọng ý nghĩ của ngươi.
Ngươi có tin hay không, chỉ cần trẫm muốn, ngươi hiện tại liền sẽ bị người cởi sạch y phục, tẩy rửa thơm tho nằm trong Dưỡng Tâm Điện, đợi trẫm ân sủng..."
"Bệ hạ!" Độc Cô Vô Song chỉ cảm thấy tâm như ngừng đập, vội vã nâng giọng, cắt đứt lời nói kinh hãi thế tục này.
Hiện tại, hắn là thật sợ.
Nhưng xen lẫn với sợ, tựa như lại còn có cảm giác khác thường gì đó đang len lỏi...
**Như mọi người đã biết thì A Song nhà ta là bởi vì bị sư tôn ôm lên núi, bị sư tôn cưỡng hôn nên mới thích ngài.
Bây giờ sư tôn còn muốn bá vương ngạnh thượng cung như vậy, A Song nhà ta làm sao chịu nổi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...