"Được."
Đợi khi bóng lưng của Lưu Đức đã biến mất sau cửa lớn, lúc này, Độc Cô Vô Song mới quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Thiên Xu, thần sắc không buồn không giận.
Chỉ là, ngay tức khắc lại làm Thẩm Thiên Xu vội vã giải thích :"Ài, đừng có nhìn ta như vậy mà.
Ngươi có thể dẫn ta theo, đến lúc đó, ta sẽ giúp ngươi giải quyết hắn."
Nhìn thấy thần sắc tự tin trên mặt Thẩm Thiên Xu, mặc dù đối với hành vi tự quyết định của nàng cảm thấy không quá vừa ý.
Nhưng Độc Cô Vô Song rốt cuộc vẫn là không phản đối.
Được rồi, trước dẫn nàng nhập cung thử xem sao.
Dù sao từ những lần trước đến xem, bệ hạ xác thực đều thua thiệt trước Thẩm Thiên Xu.
Mà cho dù không thể làm y thua thiệt nữa, thì có mặt nàng, tin tưởng bệ hạ cũng sẽ không dám làm gì quá trớn.
Không thể không thừa nhận, Thẩm Thiên Xu thật sự là một tấm mộc điêu vô cùng tốt.
-----------------------
Giờ Ngọ, xe ngựa của vương phủ rốt cuộc cũng dừng lại ở trước cửa cung.
Xe vừa ngừng, Thẩm Thiên Xu liền đã đem mành vén lên, trước một bước đi xuống.
Lúc này, cận vệ cưỡi ngựa cũng đã quen đường quen nẻo đem xe lăn đẩy ra, đỡ Độc Cô Vô Song lên xe.
Bởi vì trong hoàng cung, người không có phận sự liền không được phép tiến vào.
Nên Thẩm Thiên Xu cũng chỉ có thể chịu trách nhiệm đẩy xe lăn cho hắn.
Giữa trưa, trên đường lớn vô cùng nóng bức, bốn phía đều là tường đồng vách sắt, căn bản là không có nơi tránh nắng.
Đổi lại thành bình thường, đã sớm có người chuẩn bị kiệu đến đón cả hai.
Nhưng hôm nay, đã đi rất lâu, đừng nói là kiệu, ngay cả một người tiếp đón cũng đều không có.
Cung nữ, thái giám qua lại tuy sẽ dừng lại hành lễ, nhưng cũng không có người chủ động dẫn đường hay báo tin cho bọn họ.
Trên người mặc hoa phục nặng nề, lại phải đẩy xe, trên trán của Thẩm Thiên Xu cũng đã sớm hiện ra lấm tấm mồ hôi, trong người cũng vô cùng mệt mỏi.
Thế nhưng, nàng lại không dám dùng khăn tay lau đi mồ hôi, bởi vì nếu làm vậy, phấn trên mặt cũng sẽ bị lau đi, vết bớt xấu xí đó liền sẽ bị lộ ra.
Rốt cuộc, sau khi đi qua trên mười cổng vòm, cả hai rốt cuộc mới nhìn thấy được thân ảnh của Lưu Đức đang đứng đợi dưới mái hiên đằng xa.
Lúc này, đồng dạng cũng nhìn thấy bọn họ, Lưu Đức liền tạo nên một nụ cười tiêu chuẩn thường ngày của mình, không nhanh không chậm đi tới :"Thỉnh an Ninh thân vương, thỉnh an vương phi."
"Sao ngươi lại không cho người đến đón chúng ta?" Nhẹ thấm mồ hôi trên trán, mày liễu của Thẩm Thiên Xu liền nhíu lại cùng một chỗ, giọng nói có điểm bất thiện.
Đối diện với chất vấn của nàng, phất nhẹ phất trần trong tay, Lưu Đức liền đáp lời :"Vương phi thứ tội.
Sau khi biết được vương phi cùng thân vương vào cung, nô tài vốn cũng đã định cho người khiêng kiệu liễn đến đón."
"Chỉ là, bệ hạ cảm thấy trưa hôm nay quá nóng, nên đã đặc biệt ân xá cho người hầu trong cung không cần ra ngoài làm việc.
Mà nô tài, đã bị bệ hạ 'đặc biệt căn dặn', nhất định phải 'đứng ở tại đây' để đợi các ngài."
Lưu Đức nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại làm sắc mặt Thẩm Thiên Xu biến ảo không ngừng, dù ngu ngốc hơn nữa cũng có thể nhìn ra được Kỉ Tình nhất định là đang cố ý ra oai phủ đầu với bọn họ.
Thế nhưng, dù biết thì đã thế nào? Nàng còn có thể làm gì?
"Bệ hạ đang chờ hai ngài ở Ngự Hoa Viên, xin mời..." Cũng không quản suy nghĩ của bọn họ, có bệ hạ chống lưng, Lưu Đức có thể nói là không chút cố kị nào.
Hiện tại là mùa hạ, hải đường trồng dọc theo đường mòn Ngự Hoa Viên cũng đã sớm tàn lụi.
Có lẽ không bao lâu nữa liền sẽ bị đổi thành hoa quế.
Độc Cô Vô Song vốn tưởng rằng, nơi mà bọn họ dùng bữa sẽ tương đối vắng lặng.
Nhưng sự thật chứng minh, hắn nghĩ nhiều.
Bàn ăn cư nhiên lại được bày ở ngay thủy tạ - vị trí trung tâm của Ngự Hoa Viên.
Xung quanh chí ít cũng có hơn mấy mươi thị vệ cùng tỳ nữ.
Xa xa, thậm chí còn có thể nhìn thấy không ít thân ảnh của phi tử trong cung, rõ ràng là bởi vì nghe thấy Kỉ Tình sẽ dùng bữa ở đây, nên mới bất chấp nắng nóng đi tới, hòng ôm may mắn được y chú ý.
Lúc cả hai tiến đến, thức ăn cũng đã sớm được dọn xong.
Kỉ Tình một thân long bào uy nghi, quý khí đã bắt đầu động đũa, ăn đến ngon miệng.
"Bệ hạ, Ninh thân vương cùng Ninh vương phi đã tới."
"Ừ." Nhẹ gật đầu, Kỉ Tình ngay cả đầu cũng không nâng liền đã phất phất tay :"Ban tọa."
Lưu Đức kính cẩn đi tới, từ trong tay Thẩm Thiên Xu đoạt lấy thành ghế của xe lăn, cứ vậy liền đẩy Độc Cô Vô Song đến bên tay phải của Kỉ Tình.
Sau đó, mới mỉm cười, đưa tay mời Thẩm Thiên Xu ngồi xuống :"Ninh vương phi, mời ngồi."
Vị trí này, vừa vặn là đối diện với Độc Cô Vô Song, cũng là nơi cách hắn xa nhất.
"Không cần, ta ngồi ở đây là được rồi." Môi anh đào khẽ mím lại, Thẩm Thiên Xu liền cự tuyệt.
Đồng thời lại vịn lấy ghế đá ở bên cạnh Độc Cô Vô Song, muốn ngồi xuống.
Thế nhưng, đúng lúc này, Kỉ Tình liền đã nhàn nhạt mở miệng :"Không muốn ngồi, vậy liền đứng đó đi."
"Lưu Đức."
"Nô tài ở đây." Bị Kỉ Tình điểm danh, Lưu Đức ngay tức khắc liền bày ra tư thái kính cẩn đợi lệnh.
"Cho người đem ghế dọn hết đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...