“Sư tôn…”
“Suy nghĩ kĩ rồi hãy trả lời, cơ hội chỉ có một lần này mà thôi.” Nhắc nhở một câu, Kỉ Tình cũng không lại nói thêm gì nữa.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của y, Độc Cô Vô Song vẫn là bỏ xuống cảm giác ngượng ngùng, tuân theo bản tâm mà trầm giọng đáp.
“Ta…muốn.”
Chỉ chờ câu nói này của hắn, Kỉ Tình chỉ rũ mắt, hơi lùi về sau một chút, liền đã bắt đầu lột trần nửa thân dưới của hắn.
Không ngoài dự đoán, hạ thân của hắn đã sớm cứng rắn, kích thước cùng từng sợi gân bên trên, nhìn xem quả thật là có chút dọa người.
Thế nhưng, mặc dù có phần e ngại, nhưng nhìn thấy hắn vì bản thân nên mới có phản ứng như vậy, Kỉ Tình vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Vì vậy, y cũng liền thu lại do dự, chậm rãi cúi đầu, thấu tới gần.
Thời khắc này, bởi vì động tác của Kỉ Tình không tính là nhanh, nên Độc Cô Vô Song có thể nhìn thấy được rõ ràng, tiên nhan của y là như thế nào đến gần phân thân của mình.
Cánh môi mềm mại, có chút phiếm hồng thường ngày, thời khắc này đã cùng vật dữ tợn của hắn hình thành đối lập rõ rệt.
Nhất là khi miệng nhỏ của y còn chậm rãi hé mở, từ từ ngậm lấy phần đầu to lớn như quả trứng đó…
“Sư tôn…” Bình thường ở trên giường, Kỉ Tình đa phần đều sẽ im lặng mặc cho bọn họ bày bố, số lần phối hợp thật sự là ít càng thêm ít.
Nhất là kể từ lần giúp Độc Cô Duy Ngã khẩu giao, y cũng chưa từng chủ động giúp bọn họ làm chuyện này bao giờ.
Khụ…đại đa số thời gian đều là bọn họ vừa uy bức vừa lợi dụ, y mới ‘miễn cưỡng’ đồng ý.
Nhưng hôm nay, y cư nhiên lại phá lệ đồng ý vì hắn làm chuyện này…
Không ngừng suy tư, khoang miệng của y mặc dù cũng vô cùng mềm mại, nhưng kỹ thuật lại quá trúc trắc, đôi khi còn để răng cọ vào trên phân thân hắn đến đau rát, căn bản không thể sánh bằng chân chính giao hoan.
Thế nhưng, thời khắc này, Độc Cô Vô Song vẫn cảm thấy vô cùng thỏa mãn, đa phần là đến từ linh hồn và tự tôn của nam nhân.
Hạ thể truyền tới từng tia kɦoáı ƈảʍ, nhìn hai má bởi vì ngậm lấy dị vật mà có chút phồng lên của y, phân thân của hắn liền không những không có xu thế muốn phóng thích, trái lại, lại càng to thêm một chút.
Rốt cuộc, không kiềm hãm được dục hỏa đang sôi sục, Độc Cô Vô Song vẫn là vươn tay, đem năm ngón tay thô ráp luồn vào trong tóc của Kỉ Tình, đem cây trâm đỏ mà Cố Thừa Trạch tặng y gỡ ra.
Ngay tức khắc, tóc đen của y liền đã giống như thác nước, chậm rãi buông xuống, mị hoặc chết người.
Nhất là khi y còn mang theo nghi hoặc nâng mắt nhìn hắn, trong mắt phủ lên một tầng mê vụ.
Tiểu tử này lại phát bệnh gì?
Chỉ là, còn chưa để y kịp định thần, bàn tay đang đặt trên gáy y liền đã đột ngột nhấn xuống, khiến y không kịp phòng ngừa, trực tiếp đem vật thô to kia nuốt trọn vào trong, chạm tới cuống họng.
Hai mắt mở to, Kỉ Tình muốn đem nó nhả ra cũng đã không kịp.
Mi mắt đảo quanh một chút ánh nước, một bên ‘ưm ưm’ kháng nghị, một bên, y chỉ có thể thả lỏng thân thể, cố gắng phối hợp hắn, giảm xuống cảm giác muốn nôn.
Rốt cuộc, sau trăm lần mạnh mẽ luật động, đến mức miệng của Kỉ Tình đều đã tê dại, chua xót không thôi, hô hấp trầm trọng, Độc Cô Vô Song rốt cuộc mới có dấu hiệu buông tha cho y.
Chỉ là, vừa mới cảm nhận được việc này, theo bản năng muốn né tránh, không kịp phòng ngừa, Kỉ Tình liền đã cảm thấy trong miệng nhiều ra một cỗ tanh ngọt.
Mà bởi vì hành vi né tránh này của y, dịch thể cũng đã có một ít bắn vào trên sườn mặt của y, làm hai người đều không khỏi sững sờ.
Nhìn xem chất lỏng màu trắng trên sườn mặt Kỉ Tình, khiến dung nhan thanh lãnh của y đều nhiều ra một chút dụ hoặc kỳ lạ, dù cho trong lòng có chút si mê, nhưng sợ hãi vẫn là chiếm cứ não hải của Độc Cô Vô Song :“Sư tôn, ta không cố ý, để ta lau cho người…”
“Không sao.” Ngón tay Độc Cô Vô Song chỉ vừa lau đi một chút, Kỉ Tình liền đã nghiêng đầu, né tránh.
Ánh mắt rơi vào trên đầu ngón tay vẫn còn dính chút dịch trắng kia, không quan tâm khuôn mặt đờ đẫn của người đối diện, y liền đã há miệng, ngậm lấy ngón tay hắn.
Đầu lưỡi của y linh hoạt như một con rắn nhỏ, nhẹ nhàng đảo quanh ngón tay, khẽ hút vào một chút, cho đến khi chất lỏng đã được liếm sạch sẽ, mới nâng mắt nhìn hắn :“Nếu đã sai, thì nên bị phạt.”
Không để Độc Cô Vô Song phản kháng, Kỉ Tình liền đã dễ dàng đem hắn đè xuống, bản thân lại trực tiếp khóa ngồi lên người hắn, tựa như quân vương, khí thế uy nghiêm lạ thường, không cấm cãi lại.
Đồng thời, cũng đem mảnh dây lưng bị đứt của hắn cầm lên, chậm rãi bịt mắt của hắn lại.
“Ngoan, vi sư sẽ không làm ngươi đau.” Vuốt ve sườn mặt chứa đựng vết sẹo của hắn, Kỉ Tình thời khắc này đã chẳng khác gì yêu tinh câu hồn đoạt phách.
Hai mắt bị che đậy, Độc Cô Vô Song rốt cuộc cũng đã hiểu được cảm giác của Kỉ Tình năm đó.
Nhưng thiếu đi một chút kinh hoảng, còn lại, đều là tò mò cùng nghi hoặc…
Sư tôn muốn làm gì?
Cố gắng nghiêng người, dùng lỗ tai đến lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Độc Cô Vô Song rất nhanh cũng liền đã nắm bắt được một chút dị động, tựa như là tiếng y phục ma sát vào nhau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...