[ Vậy ký chủ muốn từ chối sao? Nhưng ta cảm thấy, nếu thời khắc này bị cự tuyệt, hắn có lẽ sẽ tại chỗ khí huyết công tâm, không gượng dậy nổi đó.] Nghe lén tiếng lòng của Kỉ Tình, hệ thống liền thấm thía nói.
Chỉ là, biểu tình vạn năm không đổi trên mặt Kỉ Tình, vẫn khiến người ta không đoán ra được suy nghĩ thật sự của y.
Mãi cho đến khi y mở miệng, hướng Lục Dạ đưa ra cam đoan :“Ta đồng ý.”
“Ta sẽ thành thân với ngươi.”
Vốn tưởng rằng còn phải phí rất nhiều hơi sức, nhưng Lục Dạ lại không ngờ rằng, mọi chuyện sẽ diễn ra một cách thuận lợi như vậy.
Kỉ Tình không chỉ đồng ý thành thân với hắn, mà còn chuẩn bị rất nhanh chóng.
Chỉ mới ngày hôm sau, trong biệt phủ liền đã giăng đèn kết hoa, hồng lăng treo kín khắp mọi ngõ ngách, ngay cả những cành đào trong đào lâm cũng không ngoại lệ, không khí vô cùng náo nhiệt, tươi vui.
Bởi vì Lục Dạ ưa thích náo nhiệt, nên dù bản thân chỉ thích yên tĩnh, Kỉ Tình vẫn là đem hạ nhân trong phủ lưu lại, để bọn họ đốt pháo ăn mừng, tham dự tiệc rượu, chúc tụng.
Đối với việc hai nam nhân thành thân, mặc dù ở sau lưng không thiếu nói ra nói vào, nhưng đám hạ nhân này hiển nhiên cũng sẽ không dám nói trước mặt Kỉ Tình.
Bởi vì đó, đơn thuần chính là đang tìm chết.
Đối phương ngay cả yêu ma quỷ quái cũng dám chặt, sẽ không dám làm gì bọn họ sao?
Hoàng hôn buông xuống, đèn lồng đỏ treo dọc theo biệt phủ cũng đã tỏa ra hồng quang rực rỡ, lóa mắt, làm hiện rõ từng chữ ‘Hỉ’ được cắt dán tỉ mỉ trên tường.
Theo lễ bái đường chậm rãi hoàn thành, đám hạ nhân dưới mệnh lệnh của Kỉ Tình, sau khi lĩnh xong tiền cũng đã lập tức rời đi.
Cuối cùng, cả biệt phủ rộng lớn cũng chỉ còn lại hai người đang ngồi trong tân phòng.
Lúc này, ngồi trên giường, trên thân mặc y phục của tân lang, dù cho thần sắc vô cùng kém cỏi, nhưng Lục Dạ vẫn như cũ không dằn được tiếu dung trên mặt, có chút đứng ngồi không yên.
“Ngươi đang lề mề gì vậy?”
Đúng lúc này, một đạo thanh âm lành lạnh, không chứa một tia gợn sóng cũng liền đã vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, khiến hắn không khỏi quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy, dưới ánh nến xuyên thấu qua tầng tầng rèm mỏng trong phòng, người bên cạnh hắn, trên thân cũng đồng dạng đang mặc một bộ giá y kiểu dáng thiên về nam tính, nhưng trên đầu, lại chùm một lớp khăn voan, thêu hình song long hí châu.
Dò hỏi nhưng chậm chạp không nhận được câu trả lời, người bên cạnh liền đã có chút gấp gáp mà đưa tay, muốn kéo khăn voan lên, nhưng ngay lập tức liền đã bị ngăn lại :“Chờ một lát.”
“Thế nào? Ngươi còn muốn chờ cái gì?”
“Không có gì, vừa rồi, ta chỉ là cảm thấy có chút không chân thật mà thôi.” Bàn tay gầy gò, nhưng lại mười phần vững trãi nắm lấy tay Kỉ Tình, Lục Dạ liền đem tay y hạ xuống.
Mà nghe hắn nói như vậy, nghi hoặc của Kỉ Tình liền đã sâu càng thêm sâu :“Có gì không chân thật? Ta chẳng phải đang ngồi trước mặt ngươi sao? Nếu vẫn không tin được thì tự tát mình một cái đi, xem thử có đau không.”
“Ha ha, đương nhiên là đau rồi.
Kỳ thật, ban đầu khi ngươi đồng ý, ta đã chuẩn bị xong tâm lý đội khăn voan, để ngươi đón đi.
Nhưng không ngờ rằng, cuối cùng lại biến thành ngươi gả cho ta.
Niềm vui ngoài ý muốn, khiến ta không thể không thụ sủng nhược kinh.”
“…” Đúng vậy nha! Vì sao y lại không nghĩ tới chuyện để hắn làm ‘tân nương’ kia chứ? Chẳng lẽ giống như lời hệ thống nói, y đã căn bản không dậy nổi tâm tư đảo chính rồi…
Quả nhiên, phản xạ tự nhiên và thói quen của con người một khi đã tạo thành, liền sẽ rất khó để thay đổi.
Trong lúc Kỉ Tình còn đang nghiêm túc chấn chỉnh tâm lý của chính mình, ở bên cạnh, Lục Dạ cũng đã không chậm trễ nữa, có chút suy yếu từ trên giường đứng dậy, từ chối sự giúp đỡ của Kỉ Tình, từng bước một đi đến bên giá đỡ, từ trên khay đem gậy như ý cầm lên, chậm rãi nhấc lên khăn voan của Kỉ Tình.
Khăn voan vừa vén, dung nhan thanh lãnh, tuấn mỹ của người nào đó liền đã bị phô bày dưới ánh sáng mờ nhạt trong phòng, khiến người bất giác nhớ tới mấy chữ : mỹ nhân dưới đèn.
Mà đứng mũi chịu sào, tận mắt chứng kiến phương dung của y, Lục Dạ cũng không khỏi nhìn đến phát ngốc, rốt cuộc, mới lần nữa ngồi trở về giường.
Chỉ là, tựa hồ động tác có chút lớn, hắn liền đã ho khan hai tiếng.
“Thế nào?” Nhìn thấy Lục Dạ như vậy, Kỉ Tình liền không khỏi nhíu mày, nhưng rất nhanh cũng đã bị hắn khoát tay, cắt ngang lời nói :“Ta không…sao…”
“Không ngờ rằng, có một ngày, ta sẽ có thể thành gia lập thất với người mình yêu.
Cho dù đây có là một giấc mơ đi nữa, ta cũng thà rằng vĩnh viễn không tỉnh lại.”
Nén lại tiếng ho đến gương mặt trướng hồng, nhưng Lục Dạ vẫn cố nói rõ từng câu từng chữ với Kỉ Tình, tránh cho tiếng ho của bản thân làm ảnh hưởng tới y :“Một tháng qua, đối với ta mà nói, quả thật đã là quãng thời gian êm ấm, hạnh phúc nhất trong cuộc đời của ta.”
“Nếu như, ta có thể mãi mãi lưu lại bên cạnh ngươi, hay chỉ đơn thuần được bầu bạn ngươi hết kiếp này, thì thật tốt biết bao.”
“Nói những thứ này làm gì…” Nhìn xem Lục Dạ, Kỉ Tình liền chậm rãi cúi đầu, bất giác hồi tưởng lại những việc cả hai đã từng cùng nhau trải qua, Kỉ Tình liền không khỏi trầm lặng đáp :“Ngươi sẽ bất tử bất diệt.”
“Bất tử bất diệt? Ha ha, chưa nói đến việc này căn bản không thể trở thành thật, thì tình trạng cơ thể của ta, ta hiểu rất rõ, đã không còn thuốc nào cứu chữa.
Sống mà không có ngươi, còn phải chịu đựng giày vò, ta thà rằng chết sớm một chút.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...