Lúc này, tránh thoát đội hộ vệ tuần tra, Kỉ Tình liền nhẹ nhõm rời khỏi tướng phủ, bắt đầu chạy như bay trên mái nhà của đám kiến trúc cổ kính này.
Có chút ý vị của giang hồ hiệp khách.
[ Ký chủ, thời cơ tốt như vậy, sao ngài lại không đem mục tiêu công lược mang ra nha?] Nghi hoặc hồi lâu mà vẫn không có lời giải, hệ thống rốt cục vẫn không nhịn được, chủ động lộ mặt hướng Kỉ Tình hỏi thăm.
Nhưng không ngờ rằng, nghi vấn chưa được giải, đối diện với nó lại còn là một câu hỏi ngược :“Tại sao ta phải mang hắn ra?”
[…] Ký chủ vì sao lại đột ngột hỏi một câu ngốc nghếch như vậy chứ?
[ Đó là vì nhiệm vụ chính tuyến yêu cầu.
Ký chủ, ngươi rốt cuộc là thế nào…]
“Yên tâm đi, ta rất bình thường, cũng vô cùng tỉnh táo.
Ta chỉ là đang suy nghĩ, nếu ta cố tình không thực hiện yêu cầu nhiệm vụ, để cho nhiệm vụ chính tuyến thất bại, như vậy, chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Ta sẽ hồn phi phách tán, hay là…trở về một nơi nào đó?” Không biết suy nghĩ chuyện gì, lúc này, giọng nói của Kỉ Tình đã mơ hồ mang theo ẩn ý, khiến hệ thống nhất thời sờ không rõ ý tưởng chân thật của y.
[ Ký chủ, đừng làm bậy nha! Ngài chỉ cần hoàn thành một nhiệm vụ nữa thôi liền đã đủ, cần gì phải làm khó chính mình như vậy chứ? Lỡ như đem bản thân hố chết thì phải làm sao?]
[ Hơn nữa, hệ thống khẳng định, ký chủ tuyệt đối sẽ không nỡ để Lục Dạ tiếp tục ở lại tướng phủ.
Nhiều nhất không quá một tháng, ngài nhất định sẽ mang hắn rời đi.]
Nghe thấy Kỉ Tình lại muốn tìm đường chết, hệ thống liền lập tức gấp như kiến bò trong chảo.
Phảng phất nếu y không theo kịch bản ra bài, nó liền sẽ gặp phải chuyện gì rất kinh khủng…
Chỉ là, ngàn vạn không ngờ, lời nói của nó khi rơi vào trong tai Kỉ Tình, lại bị y xem thành một hàm nghĩa khác :“Ngươi đang khiêu khích, xem thường sự quyết đoán của ta?”
“Một tháng sao? Ngươi liền chờ bị đánh mặt đi.” Lạnh rên, Kỉ Tình đã dùng giọng nói tràn ngập khinh bỉ, xen lẫn với tự tin nói.
“Ngươi lại đến nữa rồi à? Không sợ nghĩa phụ của ta cho người siêu độ ngươi?” Nhìn thấy thân ảnh mặc huyền y đứng trên cành cây, tựa như hắc vụ, chậm rãi hòa vào trong hắc ám của Kỉ Tình.
Lục Dạ liền chống cằm ngồi bên cửa sổ, nháy nháy mắt nói.
Không thèm để ý sự uy hiếp của hắn, lúc này, Kỉ Tình đã không chút khách sáo từ cửa sổ nhảy vào trong phòng hắn.
Đem thứ đã chuẩn bị sẵn đặt lên bàn :“Cho ngươi.”
Nhìn xem con thỏ lông xám mập mạp tròn trịa đang nằm yên trên bàn, trong miệng còn gặm nhấm một cây cỏ xanh um, tựa như vô tâm vô phế, Lục Dạ liền đã lập tức vui vẻ chạy tới, không chút do dự đem nó ôm vào lòng.
“Thỏ con đáng yêu quá!” Vuốt ve bộ lông mềm mại của thỏ xám, Lục Dạ liền vui sướng mười phần nói.
Mà nhìn thấy hắn tâm trạng vui vẻ như vậy, ngữ điệu của Kỉ Tình lúc này mới có chút hòa hoãn, đi theo trần thuật :“Nghe ngươi nói bản thân ở một mình cảm thấy rất buồn chán, nên ta liền bắt đó mang đến đây làm bạn với ngươi.”
“Ngươi thật sự là đối xử với ta tốt quá.” Ánh mắt lấp lánh nói, Lục Dạ liền đem thỏ con thả xuống, nhanh chóng chạy đến trước mặt Kỉ Tình, mong mỏi hỏi.
“Có phải còn có thứ gì muốn cho ta hay không? Ta nhìn thấy, nãy giờ bàn tay của ngươi vẫn luôn giấu dưới ống tay áo…”
Đối với tầm nhìn nhanh nhạy của Lục Dạ, Kỉ Tình quả thật là có chút chịu thua.
Cho nên, không thể làm gì khác hơn ngoài đem một đóa hoa năm cánh màu trắng lấy ra, đưa cho hắn :“Cầm lấy.”
“Ha, không nhìn ra, ngươi người này thoạt nhìn cứng nhắc như khúc gỗ, nhưng không ngờ rằng cũng lãng mạn thật đấy.
Chỉ có điều…” Quan sát đóa hoa trong tay, Lục Dạ liền cười hỏi :“Đóa hoa này vì sao lại trông tồi tàn như vậy? Đừng nói với ta, ngươi hái nó ở bên đường nha.”
Vốn chỉ định thuận miệng hỏi vậy, nhưng nhìn xem vẻ mặt có hơi lảng tránh của Kỉ Tình, Lục Dạ liền biết, bản thân thật sự đã đoán trúng rồi.
Nam nhân này, thật sự hái hoa dại bên đường đến tặng ái nhân.
Quả thật là làm khó y rồi.
Cũng không nán lại quá lâu, giống như những ngày trước đây, trước khi canh ba đến, Kỉ Tình cũng đã leo cửa sổ, chuẩn bị rời khỏi.
Nhưng không ngờ rằng, lại bị Lục Dạ gọi lại :“Ta muốn ăn đồ ngọt!”
“Muốn ăn đồ ngọt ngươi nói với ta làm gì?” Gân xanh trên trán hơi giật giật, Kỉ Tình phải khắc chế lắm mới không chửi đổng lên, hỏi hắn có thôi đi không.
Chỉ là, chưa kịp để y nổi nóng, thiếu niên ngây ngô nào đó liền đã dùng giọng điệu đáng thương hề hề nói ra :“Người trong tướng phủ bình thường đều chỉ cho ta ăn thức ăn thanh đạm, nói rằng như vậy có thể thanh tẩy ô uế trong thể xác, để tâm thanh tịnh.”
“Một con quỷ như ta lấy cái gì mua điểm tâm cho ngươi chứ?” Hừ lạnh một tiếng, đối diện với việc làm nũng của đối phương, Kỉ Tình liền cho đối phương biết, cái gì gọi là sắt thép thẳng nam, trong lòng không nam nhân, rút đao tự nhiên thần.
Ra vẻ tội nghiệp liền muốn y động tâm? Mơ tưởng.
Trộm cắp là không thể nào trộm cắp, đường đường là Ma sư…không đúng, là Hàn Ảnh chân quân uy chấn tứ phương như y, ăn trộm điểm tâm người khác bán, một khi truyền ra, chẳng phải sẽ mất hết thể diện sao?
Cho nên, sáng hôm sau, nhìn thấy Kỉ Tình thuận tay thâu mất túi tiền của một tên hoàn khố công tử, lại dùng tiền đó đi mua bánh, hệ thống liền triệt để câm lặng.
[ Ký chủ…]
“Được rồi, không cần nói, ta chỉ là gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ mà thôi.” Cũng miễn cưỡng xem như cướp của người giàu chia cho người nghèo.
[…] Ký chủ, chỉ hỏi một câu thôi, ngươi còn muốn mặt không?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...