Cố Thừa Trạch nói đến rất nhẹ nhàng, nhưng khi rơi vào tay bốn vị đạo trưởng lại chẳng khác gì ngũ lôi oanh đỉnh.
Dẫn đầu phản ứng vẫn là vị sư thúc tính khí nóng nảy, đôi mắt ti hí, để râu cá trê kia.
“Vô Lượng Thiên Tôn, Tập Thiên Quan chúng ta tại sao lại có thể nuôi ra một con bạch nhãn lang như ngươi kia chứ? Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy thẹn với Thiên Tôn, với công ân dưỡng dục của chúng ta, và cả sư phụ đã cưỡi hạc quy tiên của ngươi hay sao? Đúng là tức chết bần đạo!”
“Thanh Huyền sư huynh nói rất đúng, nếu biết trước ngươi là kẻ ăn cháo đá bát như vậy, bần đạo trước kia vốn đã nên đem ngươi đuổi khỏi sư môn.”
“…”
Nhìn xem đám đạo nhân kia sắp sửa bị Cố Thừa Trạch chọc tức điên, ngay khi Kỉ Tình chuẩn bị nói gì, thì bàn tay của y liền đã bị một bàn tay ấm áp bao bọc.
Cố Thừa Trạch cũng đã dẫn trước mà nhảy xuống ngựa, hướng bọn họ giảng giải.
“Chư vị sư thúc, sư bá, ta biết rõ bản thân không xứng làm người của Tập Thiên Quan, đã bôi nhọ thanh danh của các ngươi.”
“Chỉ cần hôm nay mọi người đồng ý bỏ qua cho ta, ta có thể tự phế tu vi, đồng thời đem tâm pháp đã sửa chữa qua của mình chia sẻ cho mọi người, xem như đền bù lại thời gian được các vị bồi dưỡng…”
Nghe thấy mấy chữ ‘công pháp đã sửa chữa’ này, không giống với chúng sư đệ của mình tràn ngập khinh thường, Thanh Hư đạo trưởng lại dâng lên một chút hứng thú :“Đó là thứ gì?”
“Chư vị xem xét liền sẽ rõ.” Luồn tay vào trong ngực áo, đem một quyển sách mỏng lấy ra, Cố Thừa Trạch liền ném nó về phía bốn vị đạo trưởng.
Tiếp lấy quyển sách, Thanh Hư đạo trưởng liền khiêu mi, mở ra.
Chỉ là, càng lật về sau, thần sắc kinh động trên mặt ông lại càng ngày càng trở nên rõ nét, khiến mấy vị sư đệ của ông đều không khỏi ngạc nhiên cùng tò mò :“Sư huynh, ngươi làm sao?”
“Các ngươi mau xem thử đi.”
Thanh Hư đạo trưởng đều đã nói như vậy, ba vị đạo nhân hiển nhiên cũng sẽ không do dự gì nữa, ngay lập tức liền tiến tới, cùng một chỗ quan sát.
Ngay sau đó, thần sắc khiếp sợ trên mặt bọn họ cũng đã biến thành giống như đúc sư huynh của mình.
Bởi vì sao? Quyển tâm pháp này, cư nhiên lại là bản cải tiến của tâm pháp bản môn của bọn họ!
Bên trong không chỉ đem khuyết điểm cùng sơ hở trong tâm pháp cũ đều bổ khuyết, mà còn khiến hiệu suất tu luyện tăng lên gấp mấy lần, ngay cả uy lực cũng hoàn toàn vượt xa!
Thứ này một khi truyền ra ngoài, nhất định sẽ nhấc lên một hồi phong vân, bị người người tranh giành.
Cho dù là mấy lão đầu sống tới từng tuổi này như bọn họ, nhìn thấy quyển tâm pháp này, cũng không khỏi nhiệt huyết sôi trào.
Nhất thời, cả bốn người đều không khỏi dùng ánh mắt lửa nóng nhìn chằm chằm Cố Thừa Trạch, toát ra vẻ tham lam.
Mặc dù luôn biết Cố Thừa Trạch thiên tư hơn người, nhưng bọn họ lại không ngờ được rằng, hắn cư nhiên lại có thể kinh tài tuyệt diễm đến vậy.
Một thiên tài như thế, bọn họ làm sao lại có thể cam tâm để hắn tự phế tu vi mà rời đi, cùng yêu nghiệt đó song túc song phi đâu?
Cho nên, dù hắn có muốn hay không, trước đem hắn bắt lại rồi hẳn nói, đây cũng là vì muốn tốt cho hắn mà thôi.
Nhân tài liền phải có đất dụng võ, vì sao có thể mai một được chứ?
“Thừa Trạch, sư bá cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi muốn tự mình đi qua, hay là để ta bắt ngươi qua?” Vừa đem tâm pháp nhét vào ngực, Thanh Hư đạo trưởng lại vừa nghiêm mặt nhìn Cố Thừa Trạch, ẩn ẩn mang theo uy hiếp.
Mà nhìn thấy động tác này của ông, Cố Thừa Trạch ngay lập tức liền nhíu mày, có chút giận dữ nói :“Các ngươi làm vậy là có ý gì? Muốn lật lọng?”
“Thừa Trạch, ngươi nói khó nghe như vậy làm gì? Cái gì gọi là lật lọng chứ? Bọn ta ngay từ đầu cũng không có đáp ứng yêu cầu của ngươi kia mà.
Về phần quyển tâm pháp này, xem như cũng là ngươi đóng góp một phần sức mọn cho Tập Thiên Quan đi.”
“Tiểu nhân vô sỉ.” Không ngờ được mấy vị đạo trưởng đức cao vọng trọng trong trí nhớ của mình lại là loại người đê tiện, không từ thủ đoạn như vậy, Cố Thừa Trạch chỉ cảm thấy thất vọng đến cùng cực.
Mặc dù sự thật chính là vậy, nhưng bị Cố Thừa Trạch vạch trần, đám đạo nhân này vẫn có phần thẹn quá thành giận.
Thanh Huyền đạo trưởng trong nháy mắt liền đã xụ mặt, tiến tới một bước.
“Ngu xuẩn vô tri! Hôm nay bần đạo nếu không dạy dỗ ngươi, ngươi quả thật là càng ngày càng không xem ai ra gì rồi!”
Kỉ Tình nhận ra, lần này, Cố Thừa Trạch có lẽ đã không chống đỡ nổi nữa rồi.
Cho nên, không thể làm gì khác hơn, y chỉ có thể đứng ra, thay hắn đứng đài, che chở cho hắn.
“Tiểu hồ ly, ngươi làm gì vậy, mau tránh ra đi! Bọn họ sẽ không gϊếŧ ta, nhưng thuật pháp của bọn họ, sẽ tổn thương đến ngươi.” Nhìn thấy Kỉ Tình chắn trước mặt mình, dù cho đáy lòng cảm động, nhưng Cố Thừa Trạch cũng không hề vì vậy mà mất hết lí trí.
Chỉ là, mặc cho hắn lôi kéo thế nào, thân thể Kỉ Tình vẫn cứ thẳng tắp như tùng bách, không chút dao động :“Muốn động tới nam nhân của bổn tọa, các ngươi đã chuẩn bị tinh thần hôi phi yên diệt chưa?”
“Ha ha, nghiệt súc nhà ngươi khẩu khí cũng thật to, đúng là cuồng vọng! Yêu đan của ngươi đang ở trong tay chúng ta, trên người ngươi lại còn trúng độc của Phong Yêu Đan.
Bần đạo cũng thật muốn xem xem, nghiệt súc ngươi là bằng cách nào để chúng ta hôi phi yên diệt!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...