EDIT: morticia.
"Hồ Tiểu Bạch! Có phải em lại tác quai tác quái đúng không!" Trác Việt tan học về, liền thấy đôi tình nhân sát vách vội vàng dọn ra ngoài, lúc nói chuyện còn nhắc đến ma quái, bị dọa sợ.
Hai người này chuyển tới sau khi Lâm Tô dọn đi, mới ở chưa đến 1 tuần đã vội vàng hốt hoảng rời đi.
Mà lúc nào Tiểu Bạch cũng lấy cớ không thoải mái, không đi học với anh.
Nếu nói Tiểu Bạch không làm trò quỷ gì, đánh chết anh cũng không tin!
Hồ Tiểu Bạch và Trác Việt ở chung đã lâu, dần thu lại vẻ mị hoặc, Trác Việt mua cho cô ấy đa phần là váy liền màu trắng, thanh thuần lại xinh đẹp.
Bây giờ cô bày vẻ vô tội, trong mắt viết đầy 'em hỏng biết gì hết'.
Trác Việt vừa tức vừa buồn cười, đẩy nhẹ trán cô, "Đừng giả bộ, chắc chắn là em làm."
Hồ Tiểu Bạch thấy tránh không thoát, dùng cả tay lẫn chân quấn lên người anh, làm nũng nói, "Ummm, người ta không làm gì hết mà! Ai bảo người kia dám sờ mông em! Quá đáng ghét, em mới giáo huấn anh ta, ai biết anh ta sợ thế."
"Thằng đó khi dễ em?" Trác Việt bây giờ còn tức giận hơn cả Hồ Tiểu Bạch, không có ý trách cứ Hồ Tiểu Bạch dọa người, thậm chí có chút tự trách.
Lúc trước anh luôn bắt Hồ Tiểu Bạch hạn chế dùng pháp thuật chọc người, lại quên tính tình Tiểu Bạch đơn thuần, còn có vẻ ngoài xinh đẹp, nếu mấy kẻ xấu ngoài kia lòng mang tà niệm với cô thì cô phải làm gì đây?
Trác Việt xoa đầu cô, ôn nhu nói, "Bỏ qua đi, sau này đừng tùy tiện dùng pháp thuật, nếu bị người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ bắt em đi.
Cũng đừng nén giận, em bị ai khi dễ phải nói với anh."
Tiểu Bạch nhu nhuận dựa vào lòng anh, cọ cọ cằm, "Biết rồi, Việt Việt."
Cơ thể cô mềm mại, mang theo mùi thơm nhàn nhạt, khiến Trác Việt hơi đỏ mặt.
Lý trí nói anh nên đẩy Tiểu Bạch ra, nhưng cơ thể lại không nỡ rời xa, mặc cho bản thân chìm vào ôn hương nhuyễn ngọc...!
Trong màn đêm, một người đứng trên mái nhà, hai tay mang bao đặt trước bụng, nghiêm cẩn, trang nghiêm, như một nghi lễ cổ xưa nào đó, áo khoác đen bay phấp phới trong gió.
Cổ áo che khuất nửa cái cằm, làn da trắng đến trong suốt, môi đỏ bất thường khẽ nhếch, tỏa ra mấy phần yêu dị.
Ngũ quan không có chỗ nào không tinh xảo, như tác phẩm được điêu khắc tỉ mỉ.
Nhưng ánh mắt của tác phẩm, chỉ có lạnh lùng, cố chấp, gần như là điên cuồng.
Ánh mắt người nọ rơi lên cửa sổ đối diện, hình ảnh ấm áp bên trong như muốn đâm mù mắt hắn, trong nháy mắt, mắt đỏ như máu.
*
Nuốt hai viên linh sâm đan, Lâm Tô thuận lợi tiến giai, tiến giai mang ý nghĩa có thể tiếp tục khế ước với bé con.
Nhân lúc Lâm Tô củng cố tu vi, Đại Vương lặng lẽ đi thương lượng với Cục Tuyết và Cổn Cổn, "Bây giờ Tô Tô tiến giai, chờ ngài ổn định tu vi rồi chắc chắn khế ước với yêu quái khác.
Dù Tô Tô đối xử với đứa nào cũng tốt, nhưng nhân loại có thói hư tật xấu gì đứa nào cũng biết, đều là có mới nới cũ, chỉ thấy người cười không thấy người khóc.
Có yêu quái mới liền tranh thủ tình cảm, chúng ta còn địa vị không?"
Cục Tuyết rất tán thành, "Không sai, nhìn ba chúng ta là biết.
Lúc trước ngài yêu quý meo bao nhiêu, meo nhăn mặt một cái ngài còn phải ôm ấp dỗ dành, nhưng từ khi có Đại Vương thì không thèm meo nữa, có anh béo thì không còn Đại Vương, đến lúc có người mới, địa vị của anh béo chỉ sợ cũng không giữ được."
"Cho nên ba đứa chúng ta xóa bỏ hiềm khích lúc trước, kết đồng minh đi." Đại Vương đề nghị.
Cổn Cổn không thể hiểu nổi, "Xóa bỏ hiềm khích lúc trước? Chúng ta có mâu thuẫn gì à?"
"Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là sau này chúng ta phải đoàn kết nhất trí, giương cao tôn nghiêm của lão yêu quái chúng ta, không thể để mấy yêu quái mới ngang hàng."
Cổn Cổn vẫn hoang mang, "Sao phải đối đầu? Chơi với nhau không vui hả?"
Đại Vương bốc hỏa, đến chút tâm cơ này cũng không có là ngu thật hay ngu giả, nó hít sâu một hơi nói, "Tô Tô có sáu viên đan dược, nếu chỉ có 3 yêu quái chúng ta, mỗi người được hai viên, nhưng nếu Tô Tô khế ước với 6 yêu quái, chúng ta mỗi đứa chỉ được 1 viên, mày hiểu chưa?"
Cổn Cổn bừng tỉnh đại ngộ, "Đúng ha, bọn nó sẽ cướp đan dược của mình!"
"Cho nên ba chúng ta phải đoàn kết, lập quy củ cho ma mới.
Mấy người chưa từng vào cung nên không biết, năm đó bản vương từng gặp Đế vương nhân loại, hiểu rõ tình huống bọn họ, nếu không tranh thủ tình cảm thì chỉ có đợi người khác gặm đến không còn mảnh xương thôi!"
Cổn Cổn và Cục Tuyết – những tấm chiếu đầy vẻ mới ngưỡng mộ, "Vậy ngươi nói xem, chúng ta nên làm gì đây?"
"Đơn giản, đến lúc đó các ngươi nhìn ta làm thế nào là hiểu."
*
Vẫn chốn cũ, nhưng lần này không phải mình Đại Vương đến, còn mang theo Cổn Cổn và Cục Tuyết.
Đại Vương hắng giọng một cái, hét to, "Làm yêu quái không thể chân thành chút à? Mỗi lần ta đến đều trốn trốn tránh tránh, gặp mặt bình thường hộ cái?"
Chó ngao Tây Tạng hừ lạnh một tiếng, chui ra, "Nếu là yêu quái khác, chắc chắn thoải mái đi ra, vì là gặp ngươi đấy? Không cẩn thận chút là đến cả đồ lót cũng bị ngươi hố mất!" Yêu giới bây giờ có yêu nào mà không biết da mặt Đại Vương còn dày hơn tường thành, skill đứng đầu là hãm hại lừa gạt, gặp nó, có khi còn bị lột sạch lông không còn một mống.
Đại Vương làm bộ không nghe thấy nó trào phúng, khinh bỉ nhìn nó.
"Làm như ngươi thật sự mang đồ lót ấy."
Không thèm nhìn chó ngao Tây Tạng đen mặt, Đại Vương bắt đầu kiểm kê yêu, trên cơ bản, đại yêu quái có tiếng trong Yêu giới đều tới, ngoại trừ chó ngao Tây Tạng và mãng xà, còn thêm một cá chép tinh.
Đều cùng cấp với Đại Vương.
Còn lại đều là tiểu yêu quái, hoặc là mới thành tinh, tiểu yêu quái có không ít, nhưng hiển nhiên không dám cướp slot với nhóm đại yêu quái, không dám chui ra.
Còn tự cho là ẩn nấp rất kỹ, đám Đại Vương không phát hiện.
Trên thực tế là phát hiện hết, chỉ là giả vờ như không biết thôi, ai gảnk đi so đo với đám tiểu quái?
Đại Vương bắt đầu nói chính sự, "Bây giờ đại nhân tiến giai, có 3 slot, ai muốn?"
"Sao? Còn muốn hối lộ nữa á! Nghĩ cũng đừng nghĩ! Cùng lắm thì bọn ta đi tìm đại nhân, ta không tin, đại nhân thật sự đưa nhiệm vụ chọn khế ước giả cho ngươi!"
"Đi đi, chỉ cần ba đứa bọn ta nói ngươi đạo đức giả, làm xằng làm vậy, bản vương xem xem ngươi qua ải kiểu gì? Đừng nói không khế ước được, có khi còn bị đại nhân thu." Đại Vương khoan thai nói.
Chó ngao Tây Tạng do dự, Đại Vương nói không sai, trên bản chất đại nhân còn là bắt yêu sư, ba đứa nó ở chung với người ta lâu như thế, nếu cả ba đứa cùng nói, đại nhân chưa chắc không tin...!
Đại Vương thừa cơ nói, "Thật ra ấy, bây giờ bọn ta không cần các ngươi hối lộ, vì muốn cũng vô dụng.
Khả năng các ngươi không biết, đại nhân còn là luyện đan sư, có thể luyện chế thiên tài địa bảo, còn tốt hơn cả hấp thu linh khí trong đó, bọn ta còn cần hối lộ làm gì? Kêu các ngươi đưa đồ giao cho đại nhân luyện chế đan dược có khi còn tốt hơn nhỉ?"
Ba con đối diện ngạc nhiên, "Thật không?"
"Đương nhiên," Đại Vương lấy ra viên linh sâm đan mình chưa ăn ra cho bọn nó nhìn, linh khí nồng đậm khiến ba con thèm nhỏ dãi.
Thành công thu được ánh mắt đói khát, Đại Vương hài lòng cất linh sâm đan, "Thấy chưa? Bản vương không lừa các ngươi, bọn ta chỉ dẫn các ngươi đến chỗ đại nhân, cũng không thu hối lộ.
Chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Chó ngao Tây Tạng không chờ nổi hỏi.
"Chỉ là, bọn ta dẫn các ngươi đến chỗ đại nhân, vậy các ngươi không nên vong ân phụ nghĩa nhỉ? Không cần các ngươi hối lộ, các ngươi cũng nên tôn kính bọn ta chút?"
Ba con đã quên thuộc tính thích hố của Đại Vương, liên tục gật đầu, "Điều hiển nhiên."
"Hồi xưa trong hoàng cung, người mới tiến cung còn phải cung kính với người cũ đấy, tốt xấu gì bọn ta cũng là lão yêu quái bên người đại nhân, từng thịnh sủng một thời, theo cấp bậc phi tử, bản vương là Hoàng Hậu nương nương.
Cục Tuyết thì sao, dù năng lực chả ra sao, nhưng nó là yêu đầu tiên đi theo đại nhân, có ý nghĩa khác, kiểu gì cũng là Quý phi.
Cổn Cổn ấy, chính là sủng phi, là loại sủng quan hậu cung, các ngươi một khi đã đến với đại nhân, cũng nên biết quy củ, ừm...!Đồng ý rồi ấy, thì mỗi tháng tiến cống cho bọn ta 5 phần, mỗi lần lên 1 thứ bậc thì giảm 1 phần, khi nào ngang hàng với bọn ta thì nói sau."
EDIT: morticia..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...