Xuyên Nhanh Tôi Là Đại Boss


Buổi sáng, nhà mẹ đẻ dâu Lão Tam đến.

Gồm mẹ nàng Hoàng thị và hai chị dâu, đàn ông không đến.

Là phong tục ở đây, đầy tháng khách nam không đến, chỉ có nữ.

Hoàng thị vừa đến đã thấy con gái nhà mình được nuôi dưỡng tốt, mắt ngọc sáng, sắc mặt hồng nhuận, xem xét liền biết tháng này được bồi bổ rất tốt, điều này khiến Hoàng thị cực kỳ hài lòng.

Nàng sớm nghe nói Lâm thị không dễ đối phó, đối với con dâu cực kỳ khắc nghiệt, nàng luôn lo lắng con gái chịu khổ, nên không yên lòng.

Bây giờ thấy con như thế này, tim mới buông xuống gánh nặng.

Ở cữ mà vẫn chăm con dâu được tốt như thế, so với lúc còn ở nhà mẹ đẻ có khi còn tốt hơn, điều này nói rõ Lâm thị không khắt khe, khắt khe chỗ nào, tám phần là người bên ngoài phóng đại.

Hoàng thị nhìn cháu ngoại, thừa lúc trong phòng không có ai, nói chuyện với Tôn thị, còn đặc biệt nói một câu, "Bà đối xử với con tốt thật."
Tôn thị lập tức phản bác, "Gì, mẹ, bà lão hơi bị lợi hại đấy, người bình thường không phải đối thủ của bà!"
Hoàng thị hỏi, "Sao lại lợi hại?"
Kêu nàng nói, Tôn thị lại ấp úng không rõ.

Bà lão không phải không cho nàng ăn, cũng không phải không cho nàng uống, lúc nàng ở cữ cũng không bắt làm việc, vừa nghĩ thế, hình như bà lão không chèn ép nàng.

Nàng nghĩ nửa ngày, nói một câu, "Bà nói chuyện khó nghe, còn nữa, lúc nào cũng trừng mắt dọa người..."
Hoàng thị cười, "Con đấy, giống y nhà mình, nhìn thì có vẻ khôn vặt, nhưng thật ra ngốc nghếch.

Mẹ hỏi con, con ở cữ bà lão cho con ăn gì? Ăn bao nhiêu quả trứng rồi?"
"Mỗi ngày một cái." Tôn thị nói.

"Thịt thì sao?"
"Năm ngày một lần."
"Hồi nãy mẹ còn thấy trên đầu giường con có quả táo, không phải mẹ tặng, chỉ có thể là bà lão tặng con.


Cho nên con nhìn người, đừng chỉ nhìn bề ngoài, có người mặt từ tâm đen, nhìn giống Bồ Tát, nhưng thật ra ác độc vô cùng, như thôn mình, nếu không phải nàng dâu bị bà bóc lột, ai biết dưới bộ mặt hiền lành đó là người có tâm địa đen tối? Còn có người, bên ngoài chua ngoa nhưng dễ mềm lòng, mẹ thấy bà lão là người này.

Con thấy bà hơi độc miệng chút, nhưng thật ra chưa từng làm chuyện gì độc ác.

Nuôi con trắng trắng mập mập, chứng minh con không bị ngược đãi."
"Bà lão con một mình nuôi lớn mấy đứa nhỏ, miệng không độc lên, sợ là đã sớm bị người ta khi dễ.

Bà lão cũng chỉ mắng con thôi, con không thể lấy việc bà độc mồm mà che đi lòng tốt của người ta.

Trong nhà nông, có mẹ chồng nào cho con dâu mỗi ngày một quả trứng đâu! Ăn no thôi cũng không tệ rồi."
"Miệng nói dễ nghe hay không cũng vô dụng, sống tốt mới ổn.

Con đấy, đừng phàn nàn những thứ không có, nghe lời bà lão thật tốt, mẹ thấy bà đối xử với con không tệ."
Tôn thị nhếch miệng, không phản bác được Hoàng thị, hình như đúng là có chuyện này, dù bà lão độc miệng, nhưng thật sự chưa từng chèn ép nàng, nếu không hai chị dâu cũng không ghen ghét nàng.

Hai người nói chuyện, bên ngoài lại có người đến, là hai chị về.

Hai đứa con gái của Lâm Tô, sắc mặt y chang người Cố gia lúc cô xuyên vào, xanh xao vàng vọt, nhìn y như dân tị nạn.

Bây giờ mấy người Cố gia sinh hoạt tốt hơn, dù không béo, nhưng ít nhất trên mặt có chút thịt, khí sắc tốt hơn nhiều.

Bọn họ ngày nào cũng gặp nhau, không thấy thay đổi gì, nhưng so với hai người này, khác biệt hoàn toàn.

Đại Cố Tiểu Cố đều mang theo con nhỏ tới, nhà Đại Cố hai nam một nữ, Tiểu Cố một nam một nữ, đều là nhi nữ song toàn.

Đây là lần đầu tiên Lâm Tô gặp hai đứa cháu ngoại, đứa nào cũng trông đáng thương, cô nhịn không được đau lòng, lấy ra một bao đậu phộng rang, cho mỗi đứa một miếng.

Mấy đứa nhỏ chưa từng ăn bánh ngọt như này, ăn cẩn thận từng li từng tí, rơi chút vụn cũng phải nhặt lên ăn hết.

Trong nhà bếp, chị em Cố vừa đến đã vào phòng bếp giúp đỡ, hoàn toàn không xem mình là khách.


Lúc nhìn thấy cả gà cả cá trong nhà bếp, phong phú đến mức dọa hai người sợ đứng tim.

Hai người mới không về nhà một quý (*), sao trong nhà thay đổi nhiều thế? Các nàng nghe nói Cố gia bắt đầu bán đậu hũ, làm ăn suôn sẻ như vậy?
(*) Một năm có 4 quý, một quý 3 tháng.

Hai người liếc nhìn nhau, đều thấy kinh ngạc trong mắt đối phương.

Bận tới trưa, cuối cùng cũng đến giờ ăn cơm, theo lẽ thường thì chia làm hai bàn, đàn ông dẫn mấy đứa Đại Tráng một bàn, phụ nữ dẫn mấy đứa con gái một bàn, lúc đồ ăn được bưng lên, đều nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của bọn nhỏ.

Lúc chưa làm xong, bọn nó đã ngửi thấy mùi thơm từ nhà bếp, nhìn chằm chằm, bây giờ không thể chờ được nữa.

Một con gà, một nửa nấu canh, một nửa xào với rau.

Cá cắt ra thành khối (*), thịt nấu thành thịt kho tàu, mỗi món một ít.

(*) Toi cũng không hiểu cắt cá ra thì nấu thành món gì:D...!
Nói cách khác, bữa cơm hôm nay chỉ! Có! Thịt!
EDIT: Morticia.

Bàn bên này Hoàng thị càng thấy hài lòng, xem ra con gái ở Cố gia rất được coi trọng, nếu không sẽ không tăng thể diện cho nàng như thế.

Mà chị em Cố cũng giật cả mình, trước khi hai người đến đã làm xong một phần, đậy lại giữ ấm, cho nên không thấy hết.

Lúc nhìn thấy mâm cơm phong phú như thế, lại hiểu biết thêm về tình hình kinh tế Cố gia.

Mấy đứa nhỏ không suy nghĩ nhiều, trong mắt bọn nó toàn thịt là thịt, đầu chui vào trong chén, ăn hết sức vui vẻ.

Tóm lại, một bữa cơm cả chủ và khách đều vui vẻ, ai cũng ăn no căng.

Sau bữa ăn, khách không ở lại lâu, vì đi đi về về đều đi nhờ người ta, không đi sớm, sợ đến tối cũng không về tới nhà được.


Trước khi đi, Lâm Tô đưa bọn họ hai cân đậu hũ về ăn thử.

Đưa tiễn mấy người Hoàng thị xong, Lâm Tô lại kéo hai đứa con Cố thị vào phòng mình.

Lấy từ trong ngăn tủ ra, thực chất trong không gian hai miếng bạc vụn, mỗi người một cái nhét vào tay.

"Mẹ, bọn con không nhận được đâu." Hai người vội vàng từ chối, con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, sao không biết xẩu hổ mà cầm tiền nhà mẹ đẻ? Huống hồ tiền mẹ đưa không nhỏ, mỗi người hai đồng, nếu để chị em dâu biết, chắc chắn nháo chuyện với bà.

Hai người tự nhiên không muốn vì chuyện riêng, khiến bà với mấy nàng dâu không hòa hợp, nháo nhào cả nhà.

Lâm Tô không nói gì nhét lại vào tay hai người, "Cho hai đứa thì hai đứa cầm lấy, thấy hai đứa sống không tốt, mẹ đau lòng.

Đừng lo chị em dâu phản đối, chút tiền này mẹ làm chủ được."
Thấy hai người không chịu nhận, Lâm Tô lại nói, "Haiz, mẹ thương mấy đứa cháu ngoại, con xem gầy thành cái gì rồi? Người lớn ăn không đủ no cũng đừng để mấy đứa nhỏ chịu khổ, khiến người ta nhìn mà đau lòng, coi như cho hai đứa mượn, sau này trả lại."
Hai người mới nhận lấy, sắc mặt xấu hổ, đều do hai người không có bản lĩnh, gả cho người ta còn phải để mẹ đi theo quan tâm.

Trong phòng bếp ba chị em dâu ngồi rửa chén bát, lặng lẽ kề tai nói nhỏ.

"Đóng kín cửa, không biết nói chuyện gì, hai người nói xem, có phải mẹ cho hai chị ấy tiền không?"
"Chắc không? Bà lão xem tiền như mạng mà? Ai dám bắt bà lão lấy tiền ra?"
"Bà lão không phải bà lão trước kia nữa, trước kia không có tiền, chỉ có thể ra móc mấy thứ linh tinh.

Bây giờ có tiền, em mới phát hiện bà lão nhà mình hơi bị đỉnk.

Đầu tiên là chia tiền cho chúng ta, bây giờ còn mua gà cá đãi khách, thấy hai chị đáng thương, cho tiền cũng không phải chuyện lạ."
"Vậy đó cũng là tiền cũng bà lão, cho dù bà cho thật thì mình cũng không có quyền xen vào."
"Gì mà tiền của bà lão, tiền chung cả đấy!"
"Nếu không nhờ đậu hũ của bà lão, em lấy tiền chung đâu ra? Suy cho cùng, chỉ có mình bà lão kiếm tiền, chúng ta chỉ giúp đỡ chút thôi."
...!
Vương thị vẫn còn nhớ lời hứa của bà lão, nên nói đỡ.

Lý thị vẫn chất phác ít lời như trước.

Thật ra trong lòng Tôn thị đã bị lời nói của Vương thị thuyết phục, mạnh miệng thôi.


"Vậy cũng đâu thể cho hai người, con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi..."
Tôn thị nói thầm, đột nhiên cảm giác bầu không khí có gì đó không đúng, như đọng lại, Vượng thị cùng Lý thị cúi đầu rửa chén, không nói gì.

Tôn thị như phát hiện gì đó, cứng ngắc xoay người, quả nhiên thấy bà lão đứng ngược sáng ngoài cửa nhà bếp, không biết đã đứng bao lâu nghe được bao nhiêu.

Tôn thị trong lòng mắng hai chị dâu không phúc hậu, bà lão tới cũng không nhắc nàng.

Một bên cười nhẹ, "Mẹ, con nói hươu nói vượn thôi, mẹ đừng coi là thật..."
Lâm Tô âm trầm trừng mắt, nửa ngày không nói chuyện, nhìn đến khi Tôn thị rùng mình, đứng ngồi không yên mới thu mắt, nhìn về phía Vương thị, "Nhà lão Đại, con đi lấy đậu hũ, cho hai em mang về."
Vương thị lên tiếng, đứng dậy chà chà bàn tay, đi về phía làm đậu hũ.

Chờ Lâm Tô cũng đi rồi, Tôn thị mới nhỏ giọng phàn nàn, "Nhị tẩu, mẹ tới chị cũng không nói một tiếng, hại em nói chuyện không nên nói trước mặt mẹ.

Bà lão tới lúc nào?"
Lý thị nhỏ giọng trả lời một câu, "Lúc em nói bà lão hơi bị đỉnk."
Tôn thị: "..."
Vậy chẳng phải nghe được hết rồi à?!
Thật ra Lâm Tô thấy Tôn thị nói đúng một câu, trong tay cô là tiền chung, lén phụ cấp cho hai đứa con đã gả đi thật sự không ổn lắm.

Gia chủ, ít nhất phải công bằng, bây giờ mấy nàng dâu là bị cô ép, nên không dám nói gì.

Không dám nói, không có nghĩa là trong đầu không có suy nghĩ, sau này nhà lớn nghiệp lớn, khó tránh khỏi việc nhắc lại.

Cho nên lúc ăn cơm tối cô nói với bọn họ một tiếng, "Hôm nay mẹ cho Đại tỷ, Nhị tỷ mượn ít tiền, mỗi người hai đồng, sau này trả, mấy đứa đừng nghĩ nhiều."
Tôn thị lấy lòng cười phụ họa, "Mẹ làm chủ là được, bọn con nghe theo."
Lâm Tô nghiêng đầu nhìn nàng, không phải chị nói đấy là tiền công à?
Tôn thị bị nhìn lưng phát lạnh, thôi xong, bà lão ghim nàng rồi, biết thế không nói lung tung!
Qua rằm, Lâm Tô đưa lễ cho hai nàng dâu, để hai người về nhà ngoại.

Đương nhiên, lễ mang theo cực kỳ phong phú, nhìn ra, hai người con dâu đều rất hài lòng.

Ngược lại Tôn thị, mẹ nàng mới tới, không cần về nhà mẹ đẻ.

Tôn thị: "..." Bà lão, nước này con đi nhầm, cho con đi lại!
EDIT: morticia -Wattpad..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui