Xuyên Nhanh Tôi Là Đại Boss


EDIT: morticia.

Cuối cùng tiệc ăn mừng không mở được, vì nhân vật chính không đến.

Tiết Phượng Nghi mới khởi binh, còn một mớ chuyện trong quân đội phải làm, đừng nói chi là ngày khởi binh, nửa tháng sau cũng không thấy bóng người.

Lâm Cẩn Ngôn thấy phụ thân mới mẻ, nên không phản ứng nhiều với việc Tiết Phượng Nghi không về nhà, sau khi hỏi Lâm Tô mấy lần, không thèm hỏi nữa.

Ngược lại hai bé con, tuổi nhỏ, là lúc không thể xa mẫu thân, còn khóc rống đòi tìm mẫu thân, nhưng được Lâm Tô mang theo, cũng dần thân cận với hắn.

Lâm gia dù không phải hào môn vọng tộc, nhưng cũng khá giàu có, sản nghiệp tổ tiên truyền thừa đủ cho bọn họ tiêu xài, nên Lâm Tô không vội đi kiếm tiền, mỗi ngày nghĩ cách trông con là được.

Huống hồ, Tiết Phượng Nghi vì để bảo vệ người nhà không bị thương tổn, phái người vây kín Lâm phủ, người ngoài không vào được, người trong cũng không ra được, Lâm Tô càng có nhiều thời gian ở chung với bọn nhỏ hơn.

Lâm Tô chế ra hai cái xe đẩy nhỏ, con trai nhỏ và con gái mỗi đứa một cái, mỗi ngày đẩy bọn nó đi tản bộ, dần thân thiết.

Con cả bước bạch bạch theo sau, vui vẻ hỏi hắn 10 vạn câu hỏi vì sao, lải nhải cả ngày không hết.

"Cha, sao cá con lại du lịch trong nước, nó có cánh sao không bay lên trời?"
"Cha, vì sao nước thường chảy về phía Đông? Nó chảy liên tục thế, sao phía Đông không đầy nhỉ?"
"Cha, mặt trời rơi xuống nước không bị tắt nắng ư?"

...!
Hỏi đủ vấn đề, thiên mã hành không, Lâm Tô có thể trả lời, gì mà mặt trời mọc hướng Đông lặn hướng Tây, chuyển động thiên thể, sinh học địa lý, cố gắng dùng ngôn ngữ dễ hiểu nhất giải thích cho nhi tử, tuyệt đối không qua loa có lệ.

Hắn thấy trưởng tử có lòng hiếu kỳ, lớn lên có thể làm nhà địa chất, hắn không thể bóp chết thiên phú nha.

Đổi lại, trưởng tử càng sùng bái hắn, nói thẳng cha là lợi hại nhất.

Lâm Tô làm hai cái chong chóng tre, cột lên xe đẩy, gió thổi xoay vòng vòng, khiến hai đứa nhỏ cười khanh khách.

Nhân lúc hai đứa nó chơi cao hứng, Lâm Tô nói với Lâm Cẩn Ngôn, "Ngôn Ngôn, đi, cha dẫn người đi đốt 'nước'."
Lâm Cẩn Ngôn sáng con mắt, "Thật hả cha, ngươi thật lợi hại! Cái gì cũng biết!"
Lần trước Lâm Cẩn Ngôn hỏi hắn vì sao nước với lửa xung khắc nhau, nước với lửa có thể cùng tồn tại không, Lâm Tô liền chuẩn bị vật liệu, định đưa nhi tử đi vào con đường thí nghiệm khoa học.

*
"Dù chiếm được huyện Kỳ, nhưng quân ta thương vong nhiều, quyết định tạm thời đóng quân ở huyện Kỳ, nghỉ ngơi dưỡng thương, để tướng sĩ lành thương đã."
Trong trướng quân doanh, Tiết Phượng Nghi trầm tư thật lâu đưa ra quyết định này.

Nàng vừa dứt lời, liền có người mở miệng phản bác, "Tướng quân, tuyệt đối không thể, bây giờ chúng ta mới thắng trận, là lúc sĩ khí dâng cao nhất, nên thừa thắng xông lên, làm một đường đánh thẳng đến kinh đô đi.

Bây giờ dưỡng thương, chỉ sợ sĩ khí suy giảm."
Tiết Phượng Nghi sao không biết đạo lý này? Nhưng nàng có cân nhắc khác.


"Đây cũng là chỗ ta lo lắng, nhưng binh sĩ thương vong thảm trọng, ta không thể bắt họ đi chịu chết.

Đây đều là trung nghĩa đi theo Tiết gia ta, bọn họ rời phụ mẫu thê nhi chọn tin tưởng ta, ta đã mang bọn họ đến, phải mang bọn họ về, tuyệt đối không để hy sinh vô ích!"
Nàng nói xong, không nhìn lão tướng Tiết gia lén đỏ vành mắt, đây là nguyên nhân bọn họ chọn đi theo Tiết gia.

Chỉ có người Tiết gia mới coi trọng mạng mỗi tướng sĩ, cho dù chết nơi chiến trường, cũng không lo không có ai chiếu cố phụ mẫu thê nhi.

Sát phạt quả quyết, nhưng vẫn có lòng nhân ái, đây là điều khó có được nhất.

Ra khỏi trướng, Tiết Phượng Nghi đi đến doanh thương binh, cả đường thấy binh bị thương khiến nàng lo lắng không thôi, huyện Kỳ đánh rất gian nan, bọn họ còn trúng kế bị ly gian, thương vong thảm trọng.

Không ít binh sĩ máu me đầm đìa, ruột lòi đầy đất, đất doanh thương binh sắp bị máu tươi nhuộm đỏ.

Tiết Phượng Nghi đau lòng, lại không thể bộc lộ ra, vì nàng là chỗ dựa cho tất cả mọi người ở đây.

Doanh thương binh đã đầy, nhưng vẫn không ngừng có người được mang đến, cũng liên tục có người được mang ra.

Tiết Phượng Nghi lúc tiến vào vừa lúc có người được mang đi, nhưng Tiết Phượng Nghi thấy người đó vẫn còn hô hấp, mắt hơi mở, bên trong lộ ra ánh sáng, mang theo chết lặng hoàn toàn.


"Chuyện gì vậy? Người còn sống sao lại khiêng đi!" Tiết Phượng Nghi cả giận nói.

Binh sĩ nâng cán thương binh trả lời, "Tướng quân, là Lý đại phu kêu chúng ta khiêng người đi."
Trong quân doanh đại phu họ Lý chỉ có Lý Tế Đồng, Tiết Phượng Nghi tự mình tìm người, y thuật cao minh, y đức cao thượng, nàng tin nhân phẩm của hắn, tuyệt đối không bỏ trị người chưa chết.

Tiết Phượng Nghi định đi tìm Lý Tế Đồng hỏi cho rõ ràng.

Lý Tế Đồng đúng là thầy thuốc nhân ái, binh bị thương rất nhiều, hắn bận rộn 12 canh giờ rồi còn chưa ăn miếng cơm nào, vẫn phải chờ đến lúc Tiết Phượng Nghi hỏi dược đồng, cưỡng chế hắn đi ăn.

Vừa ăn vừa giải thích lý do hắn làm thế.

"Không được, bị thương quá nặng, vết thương nóng lên viêm mủ lại cứu chữa trễ, chỉ có thể chờ chết.

Tử vong là bệnh truyền nhiễm, trong đống người bị thương chỉ cần 1 người chết, những người khác cũng sẽ bị ảnh hưởng, ta chỉ có thể khiêng người đi, cho thương binh khác thế vào.

Cũng không phải bỏ mặc bọn họ, an bài bọn họ ở nơi khác, vượt qua là mệnh lớn, còn không qua nổi..."
Tiết Phượng Nghi nghe tâm tình nặng nề, nàng biết Lý Tế Đồng đã tận lực, nhưng vẫn không nhịn được hỏi, "Không còn biện pháp khác ư? Nóng lên thì hạ nhiệt cho bọn họ không được sao?"
"Nóng lên là do vết thương bị nhiễm trùng, thối rữa sinh mủ, chúng ta lại không có dược liệu tốt nhất, chỉ có thể thuận theo ý trời."
Trên đường về, Tiết Phượng Nghi thậm chí không đành lòng nhìn những binh lính đau đến kêu gào, nàng thề non hẹn sắt muốn dẫn bọn họ về, kết quả không chống lại được ý trời.

Quân sư thấy nàng tâm tình nặng nề, liền khuyên nhủ, "Tướng Quân, hay là ngài về Giang Châu đi, ngài đã rất lâu rồi chưa về nhà."
Tiết Phượng Nghi thật sự nhớ mấy đứa nhỏ, nhưng nàng biết phân nặng nhẹ, lắc đầu, "Đợi thêm chút nữa."
"Thật ra kêu ngài về Giang Châu không chỉ để ngươi về thăm gia đình, mà quan trọng hơn nữa là, Giang Châu có nhiều thảo dược, quân đội ta không đủ dược liệu, sao không đi mượn chút?"
Tiết Phượng Nghi tâm khẽ động, lập tức hiểu rõ ý hắn, gật đầu đồng ý.


*
"Thấy chưa, thế là cháy rồi?"
"Wow, cha thật lợi hại, đốt cháy nước được luôn."
Tiết Phượng Nghi phong trần mệt mỏi về Lâm phủ, vừa vào cửa đã nghe giọng nói vui vẻ của trưởng tử, ưu sầu lập tức biến mất hơn nửa.

Lâm Tô không biết đang làm gì, trong sân toàn mùi rượu, hương thơm say lòng người.

Trưởng tử vui vẻ nhảy cẫng lên, mắt đầy sùng bái, hai đứa nhỏ cũng mỗi đứa một cái xe đẩy, cười khanh khách không ngừng.

Hình ảnh phụ từ tử hiếu, khiến lòng Tiết Phượng Nghi đột nhiên mềm đi.

Đây là nhà của nàng.

"Thứ trong suốt không màu này dù cũng là nước, nhưng nó không phải nước, gọi là cồn, cha luyện chế ra từ rượu.

Không chỉ đốt được, còn có nhiều tác dụng khác, quan trọng nhất là tác dụng trong y tế.

Được dùng để tiêu độc trên miệng vết thương, giảm tỉ lệ nhiễm trùng..."
Tiết Phượng Nghi không nghe thấy gì khác, trong tai chỉ có trừ độc vết thương, giảm nhiễm trùng.

Không đợi nàng kinh hỉ xong, lại nghe người kia nói tiếng, "Nhưng nó chỉ có tác dụng dự phòng, nếu vết thương đã xuất hiện nhiễm trùng ra mủ, phải dùng thuốc tiêu viêm, cái này cha cũng từng nghiên cứu rồi, con muốn học không?"
EDIT: morticia..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui