Ánh mắt rét lạnh tới thấu xương kia khiến Hàn lão gia giật mình.
Bàn tay nắm chặt vào nhau.
Vừa rồi ông đã thấy được một vẻ mặt khác của Lăng Thiên, một vẻ mặt mà có lẽ Vi Nhã sẽ không bao giờ thấy được.
Ông có chút lo được lo mất.
Mừng vì Lăng Thiên coi trọng con gái ông, nhưng lo lắng cũng vì Lăng Thiên coi trọng con gái ông.
Nhưng đã đâm lao đành phải theo lao, ông không còn cách nào khác.
Chỉ có thể dùng danh nghĩa Hàn gia giương oai phủ đầu.
"Nhã Nhi, giao cho cậu.
Nếu như nó có mệnh hệ gì, cả Hàn gia sẽ không tha cho cậu!"
Lăng Thiên cười nhạt.
Hắn yêu cô như vậy, chiều cô như công chúa.
Làm sao có thể khiến cô có chuyện gì được?
"Cha yên tâm.
Chuyện này con làm được!"
Nhưng chính là đến hắn cũng không ngờ tới, Vi Nhã thật là thâm tàng bất lộ.
Cứ ngỡ qua thế giới này cô chỉ là một tiểu thư ăn no chờ chết, không nghĩ đến cô sở hữu một quán cà phê thực sang chảnh.
Cô nói hôm nay tới đó kiểm tra.
Lăng Thiên sau ba ngày cũng phải tới đồn cảnh sát để đi làm trở lại.
Cục trưởng Triệu nhìn thấy hắn, ánh mắt liền trở nên hiền hòa, giống như kiểu “Con trai tôi đã lớn rồi” vậy.
Còn Hồ Tử Văn không sợ trời, không sợ đất, suốt cả buổi quấn quýt muốn xem cô gái nào xấu số bị gả vào nhà hắn.
Lăng Thiên biểu tình không muốn nói chuyện.
Cái gì mà là xấu số?
“Chẳng lẽ không phải.
Từ lúc quen biết anh tới giờ, em còn không hiểu anh sao?” Hồ Tử Văn lên giọng ông cụ non “Từ lúc tới đồn cảnh sát đến giờ, ngoại trừ Cục trưởng Triệu, còn đâu nhà là em quét, bàn là em lau, đồ ăn là em mua, chưa từng thấy anh động vào việc gì đâu!”
“Cho nên?”
Hồ Tử Văn sửng sốt.
Lại còn cho nên?
Tiền bối… Anh có hiểu em định nói cái gì không?
Ho khan một tiếng, Hồ Tử Văn liền nhắc nhở: “Như vậy chị dâu nhỏ sẽ quán xuyến việc nhà hết sao?”
Lăng Thiên ngẫm nghĩ một hồi rồi trả lời: “Nhà có giúp việc?”
A… Giúp việc?
Nhưng cái chính không phải việc này, Hồ Tử Văn tiếc hận một phen, muốn đem chị dâu bí ẩn kia ra quan sát thử xem có điểm nào vừa lòng tiền bối.
Thoạt nhìn hắn cũng không phải người dễ tiếp xúc như vậy.
Đùng một cái kết hôn, không tránh khỏi người khác nảy sinh nghi hoặc.
“Chính là nói anh đối với sự việc xung quanh quá vô tâm vô phế, em chỉ muốn nói anh sau này chiếu cố chị dâu nhiều hơn, đừng để chị ấy phòng không lẻ bóng, như vậy rất dễ…”
Lăng Thiên liếc mắt một phen.
Hồ Tử Văn nuốt nước bọt ực một cái: “...!hồng hạnh xuất tường!”
Xuất tường cái khỉ khô.
Lăng Thiên không thèm để ý đến hắn nữa, mở máy tính ra làm việc.
Trong thời gian nghỉ phép, cục trưởng Triệu và Hồ Tử Văn dường như khá bận rộn.
Có không ít sự việc xảy ra được xếp thành vụ án.
Nhưng hình như chỉ có một vài vụ án liên quan đến huyết tộc.
So với trước đây thì ít hơn rất nhiều.
Chẳng hay là có một số kẻ không sợ chết, không coi hiệp ước hắn soạn ra gì, nên mới cố ý gây ra việc này?
“Cậu còn nhớ mấy đứa nhóc mà cậu dạy dỗ không? Hôm trước chúng vừa mới qua tìm cậu đó!”
Lăng Thiên gật đầu.
Đám nhóc đệ tử của Tống Hoành tìm hắn làm gì?
Nghĩ đến việc Tống Hoành có ý định lợi dụng Vi Nhã để giết chết mình, Lăng Thiên càng muốn giết chết hắn ta hơn.
Phải tương kế tựu kế.
…
Mạc gia.
Sau khi từ Hàn gia trở về, Lăng Thiên lập tức kéo Vi Nhã lên giường.
Ở cùng cô từng ấy thời gian, ngủ cùng trên một chiếc giường, vậy mà thân thể này vẫn phải ăn chay.
Hắn nhịn đến sắp hỏng rồi.
Vi Nhã thấy trạng thái của Lăng Thiên không bình thường, trong lòng liền căng thẳng đẩy hắn ra, nhưng Lăng Thiên đã đề phòng trước nên nắm cổ tay cô rất chặt.
"Anh làm cái gì vậy?"
Lăng Thiên dụi đầu vào hõm vai cô, thở đều.
"Nhã Nhi, em hết kỳ kinh nguyệt rồi có phải không? "
Vi Nhã hơi ngơ ngẩn.
Đến lúc cô cảm thấy phía dưới có cái gì đó chọc vào người cô, Vi Nhã mới hốt hoảng.
Không lẽ… anh ta…
Vi Nhã căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt.
Lăng Thiên từ từ mở cổ áo cô ra, giọng điệu khàn khàn nhiễm tính dục: "Đợi lâu như vậy, chúng ta cũng nên thực hiện nghĩa vụ vợ chồng đi chứ?"
Vi Nhã đỏ mặt: "Nhưng… nhưng mà tôi chưa có chuẩn bị…"
Cô đã từng nghĩ phụ nữ kết hôn sẽ không thể tránh khỏi chuyện này.
Nhưng Lăng Thiên luôn tỏ ra nhường nhịn, coi trọng cô, mãi lâu sau cũng chưa từng đề cập tới chuyện này.
Cô vẫn cho rằng hắn chỉ kết hôn với mình vì lợi ích gia tộc.
Căn bản cưới cô về chỉ để làm bình phong.
Nhưng hiện thực lúc này nói cho cô biết, cô vẫn phải thực hiện điều đó.
Lăng Thiên không để ý nói: "Anh chuẩn bị là đủ rồi!"
Vi Nhã đè thấp tay Lăng Thiên lại, không để nó luồn vào bên trong, ánh mắt mơ hồ nhìn hắn, cổ họng khô khốc: “Mạc Thiên, rốt cuộc tại sao phải là tôi?”
Lăng Thiên rũ mắt, gương mặt ửng hồng như say rượu của cô ẩn hiện giữa bóng đêm mịt mờ.
Ánh đèn ngủ leo lét mờ ảo khiến khung cảnh lúc này càng trở nên ám muội.
Lăng Thiên vẫn giữ nguyên tư thế, chống tay trên người cô.
“Vì em ngốc!”
Ngốc?
Không phải vậy chứ?
Lăng Thiên không nói gì thêm, với tay lấy từ trong túi quần ra một cái hộp giấy nhỏ.
Qua ánh đèn ngủ mờ mờ, Vi Nhã có thế đoán ra được đó là hộp gì.
Cô càng cảm thấy gương mặt mình nóng lên.
Bỗng nhiên cô cảm thấy muốn chống cự.
Cô là một huyết tộc, không phải một con người yếu ớt.
Với sức lực này cô có thể đẩy hắn ra, nhưng lại không làm vậy.
Cô đang suy nghĩ cái gì?
Vi Nhã chống tay lên ngực Lăng Thiên: “Mạc Thiên, anh làm như thế này với tôi… là vì tôi, hay vì cái gì khác?”
Lăng Thiên cười, vuốt nhẹ mái tóc trên trán cô.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn vào cô, cũng giống như nhìn một người khác.
Hắn biết bài kiểm tra này đang đánh giá tình cảm giữa hắn và Vi Nhã, mức độ càng lúc càng khó.
Hắn cũng đang cố gắng để cô có thể thấy được tình cảm của mình, là thật lòng.
“Nhã Nhi, anh biết bây giờ em chưa thể tin anh.
Cho dù bây giờ em có tự nguyện, thì cũng không phải vì anh đúng không?”
Lăng Thiên nói rất trực tiếp, đánh trúng vào suy nghĩ của cô.
Vi Nhã thẹn thùng quay đầu sang bên cạnh.
Một phần là vì thế, nhưng dường như cô cũng có cảm giác với người đàn ông này.
Nó không giống như sự yêu thích mang tính trách nhiệm với Tống Hoành, mà là sự rung động đến từ tận tâm can.
“Cho dù em không phải tiểu thư Hàn gia, anh cũng sẽ cưới em! Vì em, không phải vì ai khác!”
Lăng Thiên hắn không phải một người thích nói những lời sáo rỗng bên trong những cuốn sách dạy hẹn hò, hay học hỏi từ những tên đào hoa sát gái.
Nhưng hắn cảm nhận thấy mình đang thay đổi, theo một cách nhẹ nhàng và tình cảm hơn.
Cho dù đó là điều mà hắn cảm thấy thật dư thừa và không cần thiết, nhưng vì cô, hắn có thể trở thành người như thế.
“Nhã Nhi! Cho anh, được không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...