Xuyên Nhanh Tích Trữ Công Đức


Hơn kém ba tháng nay, Khuynh Tử Minh vốn dĩ lâu lâu mới chạm đến đàn cầm nay lại hằng ngày tấu lên khúc trần ai.

Đồng thời, chính y cũng muốn đánh chết mình vì những suy nghĩ không yên phận với vị "huynh đệ" vừa quen đã trở thành tri kỷ này.


Sở Ngạn đôi lúc sẽ luận võ với y, sẽ cùng nhau bình luận về một cuốn sách nào đó hoặc đơn giản chính là nói chuyện phiếm chốn nhân gian.

Khuynh Tử Minh có thể cảm nhận được người này không đơn giản như vẻ bên ngoài nhưng không hiểu sao, tâm trí và trái tim của y đều buông lỏng khi bên cạnh hắn.

Có lẽ đúng như sư tôn của y đã từng phán, y dù có tiền đồ vô lượng nhưng mãi mãi không thể phi thăng đắc đạo vì tâm mãi mãi vương vấn một bóng hình ở nhân gian phồn hoa.


- "Vân Hoan chân quân..."- Sở Ngạn thấy y thất thần lấy tay quơ quơ trước mặt y mà gọi.


Không biết có phải thần trí của y hỗn loạn như thế nào mà tưởng tượng ra sự mềm mại của đôi tay quơ trước mắt.

Y mím môi một chút, cuối cùng cũng không nhịn được mà bắt lấy, hôn lên một chút quả nhiên rất mềm mại.



Sở Ngạn bị hành động đột ngột khiến cho đầu óc cũng đình trệ máy móc.

Thật không ngờ nam nhân của hắn rất nhanh đã thoát khỏi cái gọi là thanh tâm thoát dục rồi.


Y lúng túng nhưng cũng không bạo biện cho hành động của mình mà thay vào đó -"Sau này...!gọi ta là Tử Minh"- Một câu này triệt để phá vỡ tầng ám muội "bằng hữu" của hai người.


- "Sẽ không mạo phạm Vân Hoan chân quân chứ?"- Hắn nghiêng đầu cười, nụ cười mang sự khiêu khích đẹp đến kì lạ khiến cho bản thân Khuynh Tử Minh cảm thấy như những con kiến nhỏ gặm cắn trong lòng mà vừa đau vừa ngột ngạt.


Y híp mắt, nắm lấy tay hắn mà hôn lên -"Đương nhiên rồi"-
- "Tử Minh, ta không muốn hôn ở tay..."- Hắn nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng với nụ hôn.


Khuynh Tử Minh nhếch môi, đi đến đằng sau hắn mà ôm hắn vào lòng.

Ngón tay trượt trên cần cổ thon dài của người trong lòng mà trầm thấp cười -"Vậy ở đây thì sao?"-
Sở Ngạn quay đầu để bản thân có thể ngắm kỹ dung nhan của nam nhân nhưng lại không ngờ tạo cơ hội cho ai kia chiếm đoạt lấy bờ môi của hắn.

Môi lưỡi giao nhau, triền miên không dứt khiến cho lửa tình chợt bùng lên không ngừng.


Đến khi Sở Ngạn hoàn toàn không thể thở được nữa mà tựa đầu vào ngực của y thì nam nhân nào đó lại nhân cơ hội hôn lên ngũ quan của hắn.

Từng nụ hôn tựa như khao khát, tựa như muốn giải thoát, tựa như phá bỏ xiềng xích trong lòng mà đem người trong lòng hôn đến đảo điên.


Khi hôn đến vùng cổ trắng nõn, Khuynh Tử Minh lại cắn lên để lại một dấu đỏ vô cùng chói mắt khiến Sở Ngạn không kiềm được tiếng rên rỉ bật ra từ khóe môi.



- "Tử Minh, ngươi thật sự muốn giao du với ta sao?"- Sở Ngạn đứt quãng hơi thở mà hỏi.


Khuynh Tử Minh lắc đầu, đem hắn ngồi lên người mình -"Ta không muốn giao du với ngươi, ta chỉ muốn kết đạo lữ với ngươi mà thôi"- Mở lòng là cách tốt nhất để sự day dứt trong tim biến mất.


- "Kết đạo lữ với ta? Tử Minh, ngươi là chưởng lão của Long Thiên môn, chẳng phải mục đích cuối cùng của ngươi là phi thăng sao?"- Sở Ngạn buồn, đôi mắt yêu mị khép hờ, thật không khác gì tiểu yêu hồ khiến người ta mê luyến.


- "Trước đây là vậy nhưng hiện tại..."- Y đưa tay chạm vào đóa hoa, cảm thấy người đang ngồi trong lòng bỗng nhiên cứng đờ không khỏi bật cười, y cắn nhẹ lên vành tai non mềm kia khẽ hỏi -"Đêm nào cũng dây dưa cùng ta, tiểu hồ ly nhà ngươi còn muốn ta thanh thịnh ăn chay?"-
Sở Ngạn cảm thấy nước đi hắn chưa tính tới nha, ngập ngừng -"Từ khi nào?"-
- "Ước chừng khoảng hai tháng trước"- Kể từ khi hắn lần thứ ba nhìn sơ qua đã lấy được cuốn long dương đồ giữa hàng trăm cuốn sách khác nhau.

Khiến cho Khuynh Tử Minh đã sinh nghi.

Cảnh giác một chút không ngửi đóa hoa nữa nhưng không ngờ lại phát hiện được tiểu hồ ly này hiện hình.


- "Không chán ghét ta?"- Sở Ngạn ngửi ngửi, hương hoa anh thảo thật dễ ngửi.



- "Ngược lại, ta rất vui mới phải"- Khuynh Tử Minh đã tự dằn vặt bản thân khi có tình cảm bất chính với hắn, cũng dằn vặt mình đã phụ lòng sư tôn phi thăng trước đó.


Nhưng...!thật sự Khuynh Tử Minh vẫn không thể chống cự được sự khao khát tận sâu trong linh hồn dành cho hắn.


Đôi tay đã chai do thường xuyên tập luyện từ nhỏ mang lại khoái cảm khi chạm vào bờ mông căng tròn của Sở Ngạn, hắn không nhịn được mà kìm giọng -"Tử Minh, ngươi thật là..."-
- "Có thể khơi mào nhưng không dám nhận sao?"- Y hôn lên chóp mũi đã đỏ lên khiến người ta cảm thấy yêu thương của hắn.


Có thể nói, Sở Ngạn vốn tưởng rằng tại vị diện này Khuynh Tử Minh sẽ là một người cấm dục chỉ chú tâm tu luyện nên mới phí sức mà dụ dỗ y, thật không ngờ bản chất chính là bản chất, có thể che đậy trước khi gặp hắn nhưng khi đã gặp thì chỉ có hơn chứ không che đậy nổi nữa rồi.


- "Ngươi muốn xem long dương đồ thực sự không?"- Sở Ngạn không đáp, chỉ luồn tay vào vạt áo, đem toàn bộ trọng lượng cơ thể dựa vào y.


- "Thực tiễn sẽ tốt hơn"-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui