Sở Ngạn đứng trong góc tối, lặng lẽ nghe tiếng đàn đầy du dương, triền miên không dứt, tựa như bao nỗi khổ đau đang được trút hết qua sự nặng nề của thanh âm trống vắng.
Nam nhân giữa muôn trùng những hoa tuyết đang rơi, bóng dáng cô lẻ đến đáng thương tựa như vị đơn tiên không phù hợp ở nơi hồng trần.
- "Ai?"- Nam nhân cao lãnh, trường bào trắng, đôi mắt lưu ly nhàn nhạt hướng về phía khu rừng âm u.
Cánh rừng ở Hạ môn là nơi âm u, chứa nhiều yêu thú, tuy phân cấp không cao nhưng đối với đám tứ ngũ linh căn thì hơn bảy thành là nguy hiểm đến tính mạng.
Huống chi, nếuu băng qua cánh rừng sẽ đến thất sơn - nơi tu luyện của Vân Hoan trưởng lão Khuynh Tử Minh.
Y nổi tiếng là người khó gần nhất trong thất chưởng lão của Long Thiên môn.
Cho nên không đệ tử nào dám tiến đến đây.
- "Tại hạ chỉ là bị tiếng đàn thu hút, mạo phạm chân quân"- Sở Ngạn bị phát hiện cũng không lo sợ chỉ nhẹ nhàng chắp tay, làm động tác chào với y.
Khuynh Tử Minh sắc mặt trở nên trầm lắng hơn -"Có thể tiến vào Long Thiên môn, các hạ cũng phải kẻ phàm phu, không biết vì sao lại bị thứ thanh âm này thu hút"- Đối với y những kẻ đã đi vào đạo tu hành, khi càng mạnh bản thân càng quên đi sự trần tục của thế gian luân thường.
Bản thân Khuynh Tử Minh cũng biết, y luôn cố gắng khiến bản thân mình thoát khỏi thế tục nhưng mỗi lần tiếng đàn vang lên bao thứ tình cảm không nói nên lời.
Hắn ngắt một đóa hoa trắng đặt lên dây đàn của y khẽ cười -"Tiếng đàn của Vân Hoan chưởng lão mang nỗi niềm bi thương bất tận, hỏi trên thế gian này ai có thể tấu khúc bi ai như vậy?"-
Khuynh Tử Minh nhận lấy đóa hoa tinh khôi, hướng mắt về thiếu niên tựa như dương quang của mặt trời chiếu rọi, khẽ gãy một dây -"Các hạ có thế thấu được một khúc đàn của ta, nhưng bản thân Khuynh mỗ lại không thể thấu được.
Xin hỏi quý danh của các hạ"-
Sở Ngạn đưa tay lên trời, hứng một ngọn gió khẽ cười -"Vãn Ngạn"-
- "Vãn công tử đây là đến từ tông môn nào?"- Từ đầu đến cuối, Khuynh Tử Minh không thấy được tông bào hay tông ấn chứng minh thân phận của hắn.
Chỉ là một đạo bào đơn sơ.
- "Vãn mỗ tư cố vô thân, không nơi nào nương tựa, chỉ là một tán tu vô danh"- Sở Ngạn chớp mắt đã muốn rời đi.
- "Chỉ cần không gây hại đến Long Thiên môn thì các hạ cứ tự nhiên tại nơi đây"- Y chỉ khẽ đáp chứ không tỏ vẻ gì là bất ngờ.
- "Vân Hoan chưởng lão, người tấu khúc bi thương như vậy không chỉ bản thân mình, mà còn có ái nhân trong lòng của người cảm thấy khó chịu đấy"-
Một lời vừa dứt, Khuynh Tử Minh bỗng cảm thấy tim mình hẫng đi một nhịp.
Sự đau lòng này là cái gì chứ...!Ngần ấy năm, ngày ngày trong vô thức tấu lên một khúc bi thương mà chính y cũng không biết cái thứ cảm xúc này bắt nguồn từ đâu.
Chỉ là cảm thấy bản thân thật khổ sở, chật vật, luôn tìm kiếm một thứ gì đó nhưng đã qua nhiều năm như vậy, người ấy một lần vẫn chưa từng xuất hiện.
Quay đầu muốn tìm hình bóng của Sở Ngạn nhưng đến phút cuối cùng vẫn không thấy bất kì một ai.
Khuynh Tử Minh ôm lấy ngực trái của mình mà ngã khụy xuống, tay bấu chặt vào nắm tuyết lạnh buốt những hình ảnh mơ hồ không rõ lại xuất hiện, chỉ có điều nó lại xuất hiện khi y vẫn thanh tĩnh không phải trong cơn mộng mị.
•
Sở Ngạn trở về Hạ môn, mọi người đã tấp nập chào đón một người -"Ngươi là Chi Vũ, người đã vượt qua mười ngàn bậc thang phải không?"- Bọn họ có người quây quanh mà lên tiếng hỏi khi thấy đôi chân bị băng bó đến đáng thương.
Thiên niên mắt ngài mày ngọc, da trắng khẽ cười, e thẹn mà gật đầu.
Vừa thấy cậu gật đầu, có người lại không khỏi thán phục -"Chi Vũ ngươi thật giỏi, dựa vào bản thân mà lên được đến đây, còn hơn kẻ tứ linh căn chỉ hơn mỗi chúng ta mà còn kiêu căng ngạo mạn"- Một trong những cuộc thí luyện của Long Thiên môn chính là đánh ngã Thiết Quản thú - một trong những yêu thú có tu vi ở ngang với trúc cơ trung kỳ.
Người làm Thiết Quản môn bị thương nhiều nhất sẽ được chọn vào vòng kiểm nghiệm linh căn.
Nguyên chủ Vãn Ngạn cùng Chi Vũ chỉ xuýt xoát gần nhau, nhưng nhờ nguyên chủ là tứ linh căn hơn ngũ linh căn của Chi Vũ một bậc mà được chọn.
Chi Vũ mang một lòng hướng đạo, quyết dùng cách chân trần leo mười ngàn bậc thang tiến lên Long Thiên môn để cầu xin một cơ hội được luyện tập.
Khiến ai ai cũng nể trọng không thôi
- "Tiểu Khải, thôi đi, người ta là ông chủ tửu lầu đấy, có khi hằng đêm mua vui cho con cháu thế gia.
Chúng ta chọc không nổi đau"- Có kẻ cố ý kéo dài từ "mua vui' khiến cho mọi người cũng không nhịn được cười nhạo.
Tưởng chừng là sự tức giận của hắn nhưng không ngờ từ đầu nét mặt thế nào thì đến cuối vẫn như vậy.
Không biến sắc cũng chẳng nổi giận.
- "Dù gì, ta cũng có thể tự kiếm được linh thạch nuôi sống bản thân, không ngửa tay xin của ai là được.
Còn hơn đám người đến cái màn thầu cũng phải về mở miệng xin cha nương, thứ nam nhi như người mới là đáng nhục nhã"- Giọng chầm chậm nhưng lời lẽ sắc bén khiến tất cả đều im lặng.
~~~~~~~~~~
Nha nha, mấy nàng không tin ở vị diện 3 mị sẽ HE mà đòi đốt nhà mị, thì vị diện 4 mị cho SE nha ~~ ????????????
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...