Tiếng trống vang lên tứ phía, mọi thứ xung quanh như vỡ òa với kết quả kiểm nghiệm linh căn kết thúc, những thiếu niên tham gia thí luyện để trở thành đệ tử của Long Thiên môn có người vui mừng có người nuối tiếc không thôi.
Chỉ duy nhất, thiếu niên đứng ở cuối hàng một biểu hiện cũng không để lộ ra, rất nhẹ nhàng rất tinh khiết tựa hồ không quan tâm lắm đến thế nhân luân thường.
- "Vãn Ngạn, tứ linh căn, Hạ môn"- Vị sư tỷ dõng dạc đọc to kết quả của linh căn, mọi người đồng thời che miệng cười.
Tứ linh căn chỉ đứng trước ngũ linh căn, cũng có thể xem như là một bán phế tu rồi.
Trông đạo cốt tiên phong, ai ngờ...!
Sở Ngạn nghe được tên nguyên chủ, lặng lẽ đi về hướng đám người ở Hạ môn.
Ai cũng cúi gầm mặt không nói nên lời, tựa hồ như rất xấu hổ không nói nên lời.
Chỉ có hắn vẫn bình tĩnh trước lời thì thầm, chế giễu của mọi người.
- "Vãn Ngạn, ngươi không có ý muốn phản đối sao?"- Một thiếu niên khác huýt tay hắn, giọng điệu mang tâm khiêu khích.
Sở Ngạn không đáp lời, chỉ quay đầu sang nơi khác khiến cho thiếu niên cũng mất hứng mà quay đầu trò chuyện với đám bằng hữu mới kết giao.
Nguyên bản Vãn Ngạn chính là một người có phần nóng tính.
Tuy xuất thân là kẻ không cha không nương nhưng cuộc đời Vãn Ngạn từ hai tay trắng trở thành một trong những ông chủ của tửu lầu khi tuổi đời còn rất trẻ.
Có lẽ thứ Vãn Ngạn truy cầu không chỉ là những thứ phù hoa vật chất mà còn là sự trường thọ, truy vấn tầm sư Long Thiên môn chính là mục đích của cậu ta.
Đáng tiếc, Vãn Ngạn lại đoản mệnh, chọc giận người ta vì cái tính nóng của mình mà dẫn đến họa diệt thân.
Tư chất Vãn Ngạn không cao, chỉ là tứ linh căn hơn một chút so với phế vật ngũ linh căn mà thôi.
- "Các ngươi nhanh chóng theo sư huynh về nơi được chỉ định, ngày hôm sau chính thức nhập môn"- Sư tỷ Lệ Trân nhíu mày khi thấy đám người tụ năm tụ ba bàn tán mà tức giận quát.
Đám đệ tử mới hoàn toàn chân ướt chân ráo bước vào, sớm đã nghe danh xưng la sát của Lệ Trân sư tỷ nên run run không dám cãi lại mà chạy biến.
Duy chỉ có Sở Ngạn vẫn thong dong, hoàn toàn mặc kệ sự nháo nhào xung quanh.
Lệ Trân nhướn mày, một tay đánh xuống vai hắn -"Chậm trễ chính là điều tối kỵ của Thiên Long môn"- Vốn tưởng rằng một chiêu này sẽ khiến cho hắn không tàn thì cũng phế nhưng không ngờ hắn lại lách người né tránh một cách đơn giản.
Trên môi ẩn hiện sự giễu cợt -"Tính tình nóng nảy, ngộ đạo không cao, tu luyện chỉ khiến bản thân mở đường cho tâm ma"- Vẫn chưa đợi Lệ Trân hoàn hồn, Sở Ngạn đã xoay lưng rời khỏi.
Trông thấy phi kiếm đã đi xa, Lệ Trân từ trong mộng bức tỉnh lại, nàng vẫn có thể nghe thấy những lời vừa rồi văng vẳng bên tai.
Đứng một lúc lâu, Lệ Trân mới ra lệnh cho chúng sư đệ sư muội -"Báo với sư tôn cùng các chưởng lão, ta muốn kiểm tra linh căn lại của một người"-
•
Thiên Long môn chia làm tam môn thất sơn, tam phong bao gồm Thượng môn dành cho chúng đệ tử có đơn linh căn hoặc là đồ đệ của một trong bảy trưởng lão, Trung môn dành cho song linh căn và tam linh căn, cuối cùng là Hạ môn - nơi tồi tàn nhất, linh khí cũng ít đến đáng thương, chúng đệ tử nơi này bao gồm tứ linh căn và phế vật ngũ linh căn.
Tại Thượng và Trung môn thì được luyện tập đường hoàng nhưng Hạ môn thì chỉ có thể nhận một tháng ba buổi học, còn những ngày còn lại chính là phải làm tạp dịch.
[Long Thiên môn cũng thật biết tìm tạp dịch không công] - Lucifer không ngừng cảm thán.
Sở Ngạn không đáp, chỉ bình lặng nghe sư huynh giảng về rất nhiều nội quy nơi này rồi bốn người được một phòng mà ở lại.
Nói là phòng nhưng thực chất chỉ là nhánh cây được phủ một tầng xanh không hơn không kém khiến đệ tử tiến vào đã thấy nản.
Chỉ có hắn vẫn giữ nguyên thái độ từ đầu đến cuối, chỉ chăm lo cho việc chỗ ngủ của mình.
- "Đám người tam linh căn trở đi thật sung sướng, được tại nơi đẹp cơm ngon, ai như chúng ta phải ngồi trong cái nơi linh khí dù có tập trung cỡ nào vẫn không thấy một mảnh.
Sở Ngạn không ở lại tán gẫu, chỉ nhẹ cất bước ra ngoài, hít một hơi thật sâu.
Ở chung với cái đám người này sẽ khiến hắn thật sự có ngày chết vì nghẹt thở mất.
[Ta bảo đảm chỉ trong nửa canh giờ ở chung, ngươi sẽ tiễn đám người này gặp lão Diêm Vương sớm hơn tuổi thọ đó]
Thật hết cách, chỉ đành quay đầu hướng về khu rừng tăm tối mà đi.
[Ngươi đi đâu thế?] - Luicfer cảm thấy Sở Ngạn thật thần kỳ, mặc cho nó lải nhải bao nhiêu ngày thì hắn vẫn có thể giữ được một mặt bình tĩnh đến đáng sợ.
- "Đi theo cảm giác"-
[...] - Hơ hơ đừng đùa ta chứ.
Sở Ngạn đi được một lúc lâu sau, cánh rừng âm u ngày một càng rõ hơn, phía cuối còn có đốm sáng nhỏ.
Tiếng đàn tranh ngân vang khắp bốn bể, mang lại cảm giác thương sầu bi thiết cho ai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...