- "Ngươi không thích hương gừng?"- Bằng một cách quan sát sắc bén của đế vương, y đã nhận ra tiểu thái giám này hoàn toàn không thích đứng gần tỏa đinh hương.
Hàn Phúc Lăng cũng không biết tại sao mình lại xoa đầu tiểu thái giám, cũng không biết tại sao phải lấy một việc khác để lấp liếm tựa như hành động này rất có lỗi.
Sở Ngạn trông thấy vẻ ngập ngừng của hoàng đế cũng thầm cười khúc khích, thuận tay lấy một ít hương hoa anh thảo cho vào tỏa đinh hương, lấn át đi mùi gừng.
- "Hoàng thượng, ngài không cần phải dùng hương gừng để khiến bản thân thanh tịnh đâu"- Dùng mùi hương mình ghét nhất để giúp bản thân tỉnh táo thức cả một đêm, không phải là điều tốt gì cho cam.
- "Nhưng...!"- Nếu không phế duyệt tấu chương, thái hậu nhất định sẽ ép y đến hậu cung.
Hàn Phúc Lăng ghét điều này.
Sở Ngạn thở dài một cái, không biết ôm chăn gối từ đâu ra, trải dài trên long sàn -"Nến vẫn giữ, thần canh cho người, sẽ không ai biết đâu"-
- "Ngươi đây là khiến ta sa đọa đấy, tiểu thái giám à"- Y không nhịn được búng trán hắn một cái, tuy lời trách cứ nhưng hành động của y thành thực hơn nhiều.
Mắt thấy Hàn Phúc Lăng đã dần chìm vào giấc ngủ.
Dưới ánh nến bập bùng, Sở Ngạn lặng lẽ ngắm ánh trắng vẫn chiếu tựa như muốn tỏ tường lòng hắn.
Bất giác hắn đưa tay chạm vào tóc của mình, lòng lại trĩu nặng một thứ cảm giác khó hiểu.
- "Chết tiệt"- Sở Ngạn nhắm chặt mắt, tự bấu chặt chính bản thân mình để khiến bản thân dứt khỏi những kỷ niệm mà ánh trăng mang lại.
•
Một đêm lặng lẽ trôi qua, Hàn Phúc Lăng đã lâu mới ngủ một giấc ngon như vậy, cả người đều rạng ngời hơn thường ngày.
Nhưng khi nhìn tiểu thái giám vẫn tất bật lo y phục lẫn điểm tâm sáng cũng không hiểu trong lòng dâng lên cảm giác xót xa.
- "Sở Ngạn"- Y lên tiếng gọi tiểu thái giám vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra về phía mình.
Sở Ngạn trong tay ôm hoàng bào vẫn đang than phiền những việc cung quy này quá rắc rối lại ngơ ngác không hiểu gì khi bị điểm danh, chỉ đành mơ màng hướng về hoàng đế vừa mới tỉnh giấc.
- "Sau này cứ để thái giám khác chuẩn bị, ngươi chỉ cần hầu trẫm theo những gì trẫm lệnh là được"- Y vẫn không nhịn được xoa đầu tiểu thái giám của mình, cái cảm giác ấm áp vừa xa lạ vừa quen thuộc tựa thuốc phiện khiến y nghiện không thôi.
Sở Ngạn cũng đành bất đắc dĩ gật đầu.
Thật không hiểu tâm tư của hoàng đế...!
Một lúc sau, Trương tổng quản mang điểm tâm sáng đến, toàn bộ đều do chính tay hoàng hậu An Kỳ chuẩn bị, những món ăn độc đáo lạ mắt mà chưa từng ai thấy qua khiến chúng đầu bếp thán phục không thôi.
Ai ai cũng khen nức nở khi ngửi thấy hương thơm từ thức ăn, cũng không khỏi tấm tắc trầm trồ trước sự tài năng của hoàng hậu.
Chỉ là...!Hàn Phúc Lăng nhìn một cái liền không có hứng thú.
Thậm chí, y càng tỏ vẻ chán ghét hơn khi chỉ mới ăn được vài miếng.
Hàn Phúc Lăng âm thầm quan sát biểu tình của Sở Ngạn, thấy mi tâm của hắn đã nhăn đến mức không thể giãn ra được.
Y đảo mắt, cung nữ cùng thái giám của hoàng hậu vẫn ở đây -"Khâm thử cho hoàng hậu ngọc Minh Châu cùng tơ Tây Vực, còn lại ra ngoài, trẫm muốn từ từ thưởng thức"- Bằng trực giác, Hàn Phúc Lăng có thể cảm nhận được món ăn có vấn đề tuy rằng đã sử dụng châm bạc kiểm nghiệm chắc chắn rằng không có độc.
Đến khi mọi người đều rời đi, chỉ còn Trương Minh và Sở Ngạn thì lúc này y mới lặng lẽ chờ đáp án từ sự hoài nghi của mình nơi hắn.
- "Gan kị rau cần, bí kị cải thìa.
Trong ba món ăn được mang lên, đã có đến hai món kị nhau, hoàng thượng..."- Sở Ngạn chỉ vào từng món ăn từng câu từng chữ được nói ra khiến Trương Minh sợ hãi.
Theo ý của hắn, chẳng khác gì nói hoàng hậu mưu sát hoàng thượng, đây là tội khi quân, có thể bị tử hình.
Trương Minh đã định sẵn sẽ quỳ xuống muốn dùng mạng mình đã cầu xin hoàng thượng ân xá nhưng khác với suy nghĩ của ông.
Hoàng thượng không tức giận, chỉ nghi hoặc nhìn món ăn trên bàn rồi lệnh -"Mời Hứa thái y đến đây"-
Sở Ngạn nghiêng đầu, người này thế mà không nổi đóa hay nghi ngờ hắn mà lại nghi ngờ hoàng hậu của mình đầu tiên.
Xem ra, An Kỳ đã khiến cho Hàn Phúc Lăng mang lòng cảnh giác rồi.
- "Điều ngươi nói là thật không?"- Trương Minh chỉ sợ đứa nhóc này lại ăn nói hàm hồ, một lúc đắc tội đến cả hoàng thượng và hoàng hậu thì không hay một chút nào cả.
- "Con không lấy mệnh thiên tử làm trò đùa"- Sở Ngạn hạ giọng, hoàn toàn không phải điệu bộ ngây thơ không đáng tin cậy thường ngày.
- "Trương Minh, khanh cho người điều tra những tháng này hoàng hậu đã dùng ngân sách cho việc gì, nội ngoại ra vào Hàn Huyên cung gồm có ai.
Lệnh cho thị vệ siết chặt cửa cung, bất kỳ kẻ nào muốn ra vào hậu cung đều vào phải cho sự cho phép của trẫm"- Trong đáy mắt Hàn Phúc Lăng lóe lên một tia tàn nhẫn.
Nếu đã bất nhân thì đừng trách y bất nghĩa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...