Chu Ninh nằm viện mấy ngày, cô muốn xuất viện từ lâu, nhưng nhìn bộ dáng nước mắt như mưa của Doãn phu nhân, cô lại im lặng nằm việc.
Ừ, kính già yêu trẻ là một phẩm chất tốt đẹp mà trong sách có viết, cô nên có phẩm chất này.
[Tiểu bảo bối, tại sao cô lại không yêu thương tôi?] Hoàn Khố Thiếu Gia không chịu được tịch mịch lại ngoi lên xoát độ cảm giác tồn tại, thanh âm có chút ấm ức.
Chu Ninh đẩy gọng kính, cánh môi mỏng khẽ cong phun ra một câu:
"Vì ngươi là rác rưởi."
Thật quá đáng!
Hoàn Khố Thiếu Gia tức thành cá nóc, được, thiếu gia nó không trị được cô, nhưng còn vai ác thì sao?
[Tiểu bảo bối, đêm nay vai ác sẽ làm chuyện lớn] Hoàn Khố Thiếu Gia đáng thương hề hề nói.
Đồ rác rưởi này!
"...... Địa điểm?"
"Bãi đua xe ngoại ô bắc đế đô."
"Nhân vật?"
[...] Cô đang nghe nó kể chuyện xưa à?
Chu Ninh cho nó một ánh mắt lạnh lùng, không phải nó nói thế giới cô xuyên vào xuất xứ từ một quyển tiểu thuyết à?
[...]
Quả là như thế thật, nhưng nơi này chính là thế giới chân thật tồn tại đấy!
[Tiểu bảo bối, cô đừng coi tất cả chỉ là một trò chơi, sẽ chết người đấy!]
"Nếu ngươi bớt làm mồm đi, ta sẽ sống lâu hơn đấy." Chu Ninh không hề cảm xúc, thực sự cầu thị mà nói.
[...]
Hoàn Khố Thiếu Gia tức phát khóc, ném ra hai chữ "Kim ca", liền offline đi an ủi trái tim bị tổn thương.
Đối với rác rưởi hệ thống làm ra vẻ, căn bản Chu Ninh không thèm care, hoặc là nói, nó cút đi, cô sẽ càng vui vẻ.
Nhưng mà, Kim ca?
Ánh mắt Chu Ninh sẽ dao động, hai ngày trước Giang Thiến tới đây hỏi cô muốn xử trí đám người Kim ca như thế nào. Lúc ấy...... mặt Chu tổng không biểu tình, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi.
Kim ca??
Cũng may thư kí Giang Thiến này đáng tin hơn hệ thống rác rưởi ngàn lần, rất tri kỷ bổ sung thân phận của Kim ca. Lúc này Chu Minh mới bừng tỉnh, thì ra là đám ăn chơi trác táng xui xẻo tối hôm đó.
Trước nay Chu Ninh luôn cảm thấy mình là một người tri thư đạt lí, dù sao cũng giúp cô hoàn thành nhiệm vụ vớ vẩn của hệ thống rác rưởi, cho nên không làm gì, thả cho bọn họ một con ngựa.
Nhưng đám côn đồ kia có quan hệ gì với vai ác?
Trong đầu Chu Ninh bỗng xoẹt qua một gương mặt tuấn mỹ vô song, "Rác rưởi, người kia chính là Thủy Như Khiêm?"
[Ừ...] "Rác Rưởi" Thiếu Gia ủy khuất trả lời.
"Biết rồi, ngươi có thể cút."
Chu Ninh hoàn toàn hiện thực hóa nguyên tắc qua cầu rút ván, không bỏ qua cơ hội đả kích Hoàn Khố Thiếu Gia.
[...]
Nó phải đổi tiểu bảo bối.
Mạnh mẽ kháng nghị.
Nhưng mà giống như việc Chu Ninh không thể chống lại nhiệm vụ cưỡng chế, Hoàn Khố Thiếu Gia cũng không thể đổi ký chủ.
Vì vậy nó có thể làm gì bây giờ?
[Tiểu bảo bối, cô không hiếu kì tại sao lúc đó vai ác lại chật vật như vậy à?]
"Không."
Đồ rác rưởi kia không biết câu nói hiếu kì hại chết mèo à?
Hay là nó tìm cơ hội để giết chết cô?
Rác rưởi thật độc ác.
Chu Ninh bình tĩnh phê phán.
[...]
[Thiếu gia là Hoàn Khố Thiếu Gia tốt nhất trần đời, vì tiểu bảo bối moi tim móc phổi. vậy mà tiểu bảo bối lại nghĩ về thiếu gia như vậy, thiếu gia rất thương tâm đấy.]
"Ngươi có tim à?" Chu Ninh đâm thêm một dao.
Hoàn Khố Thiếu Gia nghẹn, chơi không lại cô!
Hừ, thiếu gia nó không thèm chơi.
[Nhiệm vụ ăn chơi trác táng: Mời ký chủ triệu tập nhóm hồ bằng cẩu hữu, buổi tối đến bãi đua xe đua xe một đêm, nếu không hoàn thành trước 12 giờ sáng sẽ mở ra hình thức cưỡng chế.]
Phải phát nhiệm vụ để gắn kết tình cảm với tiểu bảo bối ~~
Âm thanh máy móc lọt vào tai, Chu Ninh: "......"
Rác rưởi lại muốn bị đập!
Chu Ninh lạnh nhạt suy nghĩ, quả nhiên rác rưởi hệ thống không có thiện ý với cô.
Cô vẫn nên tìm cơ hội xử lí nó rồi tính tiếp!
Chỉ là, bị khống chế một lần là đủ rồi, nếu cô lại làm mấy việc thiểu năng trí tuệ như mấy ngày trước, Chu Ninh chắc chắn sẽ đồng quy vô tận với đồ rác rưởi này.
Nhưng nghĩ lại vẫn thấy không có lời!
Chu Ninh cầm điện thoại, tìm số của Giang Thiến, trong lúc cô ấy vẫn chưa hiểu chuyện gì, lấy được số điện thoại của im ca.
Mà bên kia, nghe tiếng điện thoại bị ngắt, Giang Thiến nhìn chằm chằm di động trong chôc lát, Thẩm tổng muốn tìm Kim ca tính sổ hả?
Hình như không phải.
Giang Thiến bất đắc dĩ lắc đầu, trước kia trên thương trường Thẩm tổng luôn luôn thuận lợi, là người khiến kẻ thù không thể đoán trước nước đi, nhưng thực ra cô là một người rất đơn giản.
Nhưng hai ngày này, Giang Thiến lại cảm thấy, càng ngày cô càng không hiểu được Thẩm tổng.
Vẫn lãnh đạm như trước, nhưng loại lạnh nhạt này là xuất phát từ xương cốt, bẩm sinh đã có, không hề có chút để ý nào tới trần thế.
Rốt cuộc, Thẩm tổng đã chịu kích thích gì?
Giang Thiến nhớ tới việc tổng tài nhà mình giao cho cô và luật sư xử lý, giật mình. Rốt cuộc cô ấy nên nói vị tổng giám đốc này điên rồi? Hay là nên nói cô rất khí phách đây?
___
Quán bar, trong phòng bao, tiếng cười đùa huyên náo khắp nơi.
Kim ca ngồi chính giữa sofa, ôm hai cô gái dáng người sẹc xi ăn mặc hơi thiếu vải, thỉnh thoảng hôn tay họ một cái, chọc hai mỹ nữ cười không ngậm được mồm, cơ thể càng dán về phía anh ta.
Bên cạnh cũng có mấy tên thiếu gia ăn chơi trác táng cùng uống rượu, chơi gái.
Mà trong đó, lại có một thanh niên tuấn mỹ chẳng phù hợp với nơi này chút nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...