Trước lời châm chọc của Đào Ứng Sương, cặp mắt phượng của Thủy Như Khiêm vẫn bình lặng như cũ, đôi môi mỏng ưu nhã gợi cảm khẽ nhếch lên thành một đường cong đẹp mắt.
Khuôn mặt thiếu niên đẹp tựa tranh vẽ như toát ra ánh hào quang: "Đừng vơ tôi vào một loại giống bà, tôi không giống bà đâu.
Nếu không bà có thể đem mấy lời này nói cho cô ấy nghe, xem cô ấy có tin lời bà không? Hay là vẫn sẽ đối xử tốt với tôi."“Dùng sắc đẹp để hậu hạ một đứa con gái, cậu có còn là đàn ông không?"“Cho dù bà có ghen ghét với vẻ ngoài của tôi đi chăng nữa thì cũng được thôi, vì như vậy bà vẫn chẳng đẹp hơn chút nào đâu, vẫn xấu xí và thối rữa."Dứt lời, Thủy Như Khiêm còn cố ý nhìn thẳng Đào Ứng Sương, nở nụ cười đẹp hút hồn mặc cho việc bà ta sắp đột quỵ vì bị anh chọc tức, quay đầu ra hiệu cho Giang Thiến dẫn đường, bỏ lại người nào đó đứng như trời trồng một góc.Đào Ứng Sương tức đến mức suýt nữa đột quỵ, quả nhiên bên cạnh loại tiện nhân cũng là kẻ đê tiện không kém!Thẩm Miểu Thanh, tôi nguyền rủa loại tiện nhân khốn nạn như cô cả đời yêu ai đều bị người ta cắm sừng, ra đường bị sét đánh chết.……Lời nguyền rủa của Đào Ứng Sương có linh nghiệm không thì bà ta vẫn chưa biết.Nhưng khi nhìn thấy Chu Ninh đem toàn bộ tài sản ra quyên góp cho người ngoài, bà ta như phát điên lên, không ngừng gào thét làm loạn.
Kết quả cũng chẳng khấm khá hơn tí nào, ngược lại còn bị đám bảo vệ giữ chặt, cuối cùng là bị đánh bất tỉnh nhân sự.Giờ bà ta như kẻ trắng tay rồi, một tia hy vọng nhỏ cũng không còn nữa.
Bà ta không hiểu rốt cuộc Chu Ninh đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn gì mà lại đem tiền của cho người ngoài hết như thế, chính cô cũng không để lại cho mình một đồng tiền thừa kế nào.Vậy là quãng đời còn lại bà ta chỉ có thể ở trong căn biệt thự trống không đó với danh xưng góa phụ.
Cho đến một ngày nào đó, khi chạm đến đáy của nỗi cô đơn và tuyệt vọng, dù không muốn bà ta cũng sẽ tự biến thành kẻ điên rồi kết liễu đời mình!……Mà không chỉ riêng Đào Ứng Sương, ngay cả Thủy Như Khiêm cũng bị hành động của cô dọa sợ, cả một sản nghiệp to lớn mà nói không cần là cứ thế ném đi thật sao?Cô thật sự bị chọc điên rồi à?Chu Ninh đối diện với ánh nhìn như nhìn quái vật của vai ác, khuôn mặt vẫn bình tĩnh không một gợn sóng đi về phía anh.Cô là thanh niên ba tốt, cống hiến vì quốc gia xã hội là trách nhiệm của mỗi người.Hơn nữa hiện giờ cô không còn tài sản gì nữa, để xem hệ thống rác rưởi kia sẽ làm thế nào để ép cô làm những việc ngu xuẩn.
Có giỏi thì cho cô tiền đi!Dám cầm tiền của cô đi làm mấy trò ngu xuẩn, sao trên thế giới này lại có loại hệ thống rác rưởi vô sỉ như vậy chứ!Hoàn Khố Thiếu Gia: "..."Không phải nó đang muốn biến cô trở thành kẻ ăn chơi trác táng sao?Chơi bời nhậu nhẹt, hưởng thụ những thứ xa xỉ của cuộc sống, cô biết có bao người ao ước còn không được không? Sao lại nói đó là ngu xuẩn được chứ?Chu Ninh cười khẩy một tiếng, chỉ biết ép người khác đi ăn nhậu chơi bời thôi sao? Sao ngươi không tự đi mà thử?"..."Nếu giờ cô biến mình thành một người ngoan ngoãn có phải sẽ kích phát được hình thức cưỡng chế không?Chu Ninh lạnh mặt, cô là thanh niên ba tốt, sao có thể để bản thân sa đọa vào con đường ăn chơi trác táng chứ?Tên rác rưởi này thật ác độc!Từ chối nói chuyện cùng rác rưởi!Hoàn Khố Thiếu Gia bị che chắn lần thứ n: "...."Tại sao lại phải gây thương tổn cho nhau mãi vậy chứ?Yêu thương lẫ nhau không phải sẽ tốt hơn sao?“Nếu cô muốn trả thù Đào Ứng Sương thì còn nhiều cách mà, sao phải đem toàn bộ số tiền mình có cùng với sự nỗ lực bao nhiêu năm của mình đi vứt bỏ vậy chứ?"Thủy Như Khiêm cau mày nói, nếu giờ cần dùng một nghìn phần trăm để giết địch, thì cô đã dùng mất tám trăm phần trăm để tự làm tổn hại chính bản thân rồi.
Anh thật sự không tán thành cách làm này của cô một chút nào.Loại người như Đào Ứng Sương có hàng trăm hàng vạn biện pháp khiến bà ta sống không bằng chết.Tuy nhiên, đúng lúc Thủy Như Khiêm định lên tiếng nói tiếp thì một bàn tay mềm mại nào đó đã che phủ đôi mắt phượng đẹp hút hồn của anh lại.
Chóp mũi anh tràn ngập hương thơm mát lạnh, cảm nhận được sự mềm mại và mùi thơm đó, khuôn mặt đẹp như thần bắt đầu đỏ ửng lên.“Cô, cô làm vậy?”“Đừng để lộ ánh mắt như vậy bên ngoài chứ." Ánh mắt đó không phù hợp với tiêu chuẩn thanh niên ba tốt một chút nào.Chu Ninh nhàn nhạt nói, cô phải rèn luyện anh, biến anh trở thành một tấm gương tốt mà người người trong xã hội ai cũng yêu mến, nể trọng.
Và hình tượng bên ngoài chính là thứ quan trọng cần được rèn giũa đầu tiên.Lỗ tai Thủy Như Khiêm đỏ ửng, làm...!Làm gì?Chu Ninh thu tay lại, đẩy gọng kính, nhìn anh với vẻ mặt bình tĩnh, nói với giọng điệu hờ hững: "Chẳng lẽ anh không thấy hành động quyên góp của tôi là rất vĩ đại?"Khóe miệng Thủy Như Khiêm giật giật, vĩ đại thì anh chưa thấy, nhưng nếu hỏi có thấy cô bị bệnh không thì anh chắc chắn sẽ khẳng định là có, cô cần phải uống thuốc!“Sau này có muốn cùng tôi phấn đấu trở thành thanh niên ba tốt không?"Thủy Như Khiêm: "..." Vẫn không hiểu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...