XUYÊN NHANH: THỦ TỤC TỪ THIỆN CỦA VAI ÁC

Sau khi Chu Ninh hoàn toàn tiêu hóa hết hơn hai năm kí ức của nguyên chủ, cơn đau đầu mới bắt đầu giảm đi.

Bên tai truyền đến tiếng còi xe chứng minh cô đã không còn ở căn phòng xa hoa kia nữa.

Chu Ninh bình tĩnh ngồi dậy, giơ tay đẩy gọng kính đen trên sống mũi, ánh đèn đường hắt lên tròng kính, che dấu ánh mắt sắc lạnh của cô.

Một người ngay của 5 mao cũng chưa từng nhặt được, vậy mà giờ lại may mắn vớ được hệ thống xuyên qua?

A, thật là khó tin!

"Thẩm tổng, cô không sao chứ?"

Lúc này Chu Ninh đang ngồi trong ô tô, lái xe là một người phụ nữ trên dưới 30 tuổi, tên là Giang Thiến, là thư kí của Thẩm Miểu Thanh.

"Không có gì, đang đi đâu thế?" Chu Ninh trong nháy mắt thích ứng thân phận của Thẩm Miểu Thanh, bình tĩnh hỏi.

"Lúc nãy tôi đi mua đồ ăn cho cô về thì thấy cô ngất trên sofa nên muốn đưa cô tới bệnh viện."

"Tôi không sao, không cần đi, trực tiếp trở về công ty đi."

"Vâng, Thẩm tổng."

Giang Thiến im lặng một lúc, vẫn quan tâm nói: "Thẩm tổng, cô vì dự án khai phá miếng đất ở thành Bắc kia đã mấy đêm không chợp mắt, nếu cứ như vậy thì cơ thể cô sẽ không chịu nổi đâu."

Chu Ninh vừa định nói gì, thì trong đầu lại xuất hiện thanh âm của hệ thống rắc rưởi thiểu năng trí tuệ.

Hoàn Khố Thiếu Gia hát hiện kí chủ của nó quá cứng rắn, mặc dù biết bản thân trói định với hệ thống xuyên qua, nhưng vẫn không chịu dỗ nó!

Nó còn có thể làm gì bây giờ?

Đành phải tự tìm về.


[Tiểu bảo bối, cô có muốn quay trở về thế giới của cô không?]

"Không muốn!"

Chu Ninh lạnh nhạt phun ra hai chữ, trở về thế giới cũ làm cái gì?

Thế giới nào mà không phải tồn tại?

Câu nói hàm chứa tình cảm mãnh liệt của Hoàn Khố Thiếu Gia cứ như vậy mà chết yểu trong họng. Không phải, tiểu bảo bối, cô không thể không làm người khác tổn thương sao?

[Tiểu bảo bối, chẳng lẽ cô muốn hồn phi phách tán?]

"Có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi!"

Chu Ninh sâu kín phun ra một câu, khiến Hoàn Khố Thiếu Gia chịu hàng ngàn điểm bạo kích.

Nó muốn đi đổi tiểu bảo bối, người này, thiếu gia nó không hầu hạ!

Nhưng......

[Tiểu bảo bối, tôi là hệ thống chính quy, xác thật sẽ không dễ dàng mạt sát nhiệm vụ giả, nhưng nếu cô không thể hoàn thành nhiệm vụ, thì sẽ không ngừng luân hồi trong thời trung, đến lúc đó linh hồn cô không được bổ sung năng lượng, liền sẽ dần dần bị mài mòn, thiếu gia tôi nói hồn phi phách tán cũng không phải hù cô đâu.]

[Cho nên, tiểu bảo bối, muốn khôi phục tự do, thì vẫn nên nỗ lực làm nhiệm vụ đi, gan da ba*!]

(*Gan da ba: là ngôn ngữ mạng, có nghĩa là kiên trì, cố gắng theo đuổi đến cùng; hoặc để cổ vũ người khác, giống như kiểu cố lên á.)

Thiếu gia là Hoàn Khố Thiếu Gia có trách nhiệm, dù tiểu bảo bối có ngang bướng, nó vẫn sẽ bao dung.

Tròng kính phản xạ ánh sáng, che dấu cảm xúc chân chính trong mắt Chu Ninh, cô trầm mặc một lúc, bình tĩnh hỏi: "Nhiệm vụ của tôi là giúp nguyên thân hoàn thành tâm nguyện đúng không?"


Cô không sợ chết, nhưng không muốn chết một cách uất ức như vậy!

Hơn nữa cho dù chết thì cũng phải xử lí thứ hố cô đã.

Cô sống không tốt thì đối phương cũng không thể sống vui vẻ!

Chu Ninh lạnh lùng lãnh đạm, nhưng từ trong xương cốt cô là quan điểm có thù tất báo, không ai có thể thật sự chiếm được thứ tốt từ tay cô.

[Tiểu bảo bối thật thông minh!]

Hoàn Khố Thiếu Gia thấy thái độ Chu Ninh mềm xuống, lập tức hưng phấn đứng thẳng lưng, tuy rằng hiện tại nó không có lưng.

[Tiểu bảo bối đi theo thiếu gia, tuyệt đối là lựa chọn chính xác trăm phần trăm, tôi không cần đi nghịch tập nam nữ chủ, cũng không cần đi công lược nam chủ nam xứng gì cả, tôi chỉ có một mục tiêu, ăn nhậu chơi bời, trở thành N o.1 trong giới ăn chơi trác táng!]

Chu Ninh: "......"

Hệ thống rác rưởi này do con kh ỉ phái tới pha trò à?

"Tâm nguyện của nguyên chủ đâu?" Bị Rác Rưởi Thiếu Gia này ăn mất rồi à?

[A, cái này a, thiếu gia tin tưởng, tiểu bảo bối chỉ cần phất tay là có thể hoàn thành!]

Chu Ninh: "......" Cô có cần cảm ơn nó đã tin tưởng không? Thuận tiện cảm ơn cả nhà nó?

"Hệ thống các ngươi chẳng lẽ nhàn đến đau trứng, nhiều tiền không có chỗ tiêu? Để một hệ thống rác rưởi như người phá hủy hài hòa của thế giới?"

Còn ăn nhậu chơi bời, sao nó không bắt cô giết người cướp của đi?

Chu Ninh đẩy gọng kính, nghiêm túc châm chọc.


[......]

Tiểu bảo bối, đừng tưởng rằng bày ra bộ dáng nguyên túc chính trực thì lời nói không phải là lời mắng chửi!

Trong lòng Hoàn Khố Thiếu Gia tức giận tới mức chửi má nó, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười hihi, mặc niệm tiểu bảo bối ngược tôi trăm ngàn lần, tôi vẫn yêu tiểu bảo bối như ban đầu.

[Tiểu bảo bối, ông chủ chúng tôi có bị đau trứng hay không, thiếu gia tôi thật sự không biết, nhưng phá hoại sự hài hòa của thế giới này của tiểu bảo bối có hơi quá rồi, liền tính là người ăn chơi trác táng, chúng ta cũng muốn là một người ăn chơi trác táng tốt.]

"Ồ, đúng là một giấc mơ vĩ đại tốt đẹp" Chu Ninh lại đẩy gọng kính, thanh âm không hề dao động nói.

Nổi lên môt tầng da gà - Hoàn Khố Thiếu Gia: [......]

Tim nó mệt quá, không phải nói người người đều muốn có được một hệ thống, thăng cấp đánh quái đi lên đỉnh cao nhân sinh sao?

Tiểu bảo bối nhà nó không phải người sao?

[Tiểu bảo bối, thật ra không thể trách thiếu gia, thiếu gia sinh ra chính là vì ăn chơi trác táng, thiếu gia còn có thể làm sao bây giờ......]

"Nói tiếng người!" Chu Ninh lạnh nhạt đánh gãy.

[...... Tiểu bảo bối, nhóm nguyên chủ của cô không phải chiến sĩ thi đua bình thường, các cô ấy là mười đời chiến sĩ thi đua, nguyên bản cả đời nên thuận thuận lợi lợi, kết quả đột nhiên uổng mạng, oán niệm quá sâu, không có cách đầu thai. Hệ thống như tôi không thể không để ý, cho nên mới có thiếu gia nhà cô xuất thế, mục đích chính là giúp các cô ấy hưởng phúc cả đời, bình ổn oán niệm của các cô, làm cho các cô ấy nguyện ý đầu thai.]

"Vậy thì để các cô ấy trọng sinh không phải là tốt rồi sao?" Kéo cô vào làm cái gì, có bệnh à?

Trong lòng Chu Ninh tràn đầy hờ hững, mục tiêu nhân sinh của cô cũng chỉ là đọc sách!

Kết quả hiện tại phải hoàn thành tâm nguyện của người khác, còn muốn đi ăn chơi trác táng, sao bọn họ không tiễn cô về với trời cao đi?

[...... Chiến sĩ thi đua không chỉ là một từ, cho dù các cô ấy trọng sinh, các cô ấy vẫn sẽ không ngừng làm việc, hơn nữa các cô ấy lại không phải nữ chủ, làm sao có thể tùy tiện trọng sinh?]

Chu Ninh đờ mặt, hoá ra còn phân biệt đối xử?

[Không, tôi còn hơn nam nữ chính nhiều] Hoàn Khố Thiếu Gia còn không quên tiện miệng tự khen.


Chu Ninh: "......"

A, vậy cô có cần lớn giọng hét to một câu "Hoàn Khố Thiếu Gia vạn tuế!" không?

[Aaaaaaa, quán bar, quán bar, tiểu bảo bối, nhìn kìa, chỗ kia có quán bar, ba quy tắc của ăn chơi trác táng —— chơi, thấy chỗ ăn chơi, há có thể không chơi?]

Chu Ninh: "......" Không muốn hiểu cái suy nghĩ thiểu năng này!

[Nhiệm vụ ăn chơi trác táng: Mời ký chủ đến quán bar này ở 3 tiếng, nếu trong 5 phút ký chủ không đi, sẽ mở ra hình thức cưỡng chế.]

Âm thanh máy móc lọt vào tai, ấn đường Chu Ninh nhíu lại, tên thiểu năng trí tuệ kia lại muốn chơi cái gì?

Chu Ninh cũng không thích nơi như quán bar, quá ồn ào!

Cô nhắm mắt dưỡng thần, căn bản không muốn quản hệ thống thiểu năng.

Giang Thiến đang lái xe cảm giác được áp suất thấp trên người tổng tài mình, còn tưởng rằng cô vì lời nói của mình làm cho không vui.

Cũng đúng, rốt cuộc Thẩm tổng quả thực chính là một người cuồng công việc!

Giang Thiến khẽ than trong lòng, không dám nói gì, chỉ là đi qua đoạn đèn xanh đèn đỏ, kh chuyển qua giao lộ trở lại công ty, lại bỗng nhiên nghe được thanh âm lạnh băng của tổng tài nhà mình.

"Đi quán bar!"

Gì?

Giang Thiến ngây ngốc, quán bar?

"Thẩm tổng, cô vừa nói gì cơ?"

Ánh mắt Chu Ninh lạnh thấu xương, có sát ý nhè nhẹ xoẹt qua, nhưng đôi môi lại không nghe không chế, cứng đờ phun ra ba chữ!

"Đi quán bar!"

___


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui