Khi cậu ta tức giận thì không thích ở nhà, không có bạn gái thì đến quán net, có bạn gái thì đi tìm bạn gái.
Hôm đó cô đã thấy rõ sự ngạc nhiên trong mắt Khương Nhĩ Trác, vì vậy, dù không phải bạn gái của Khương Nhĩ Trác, nhưng cô là đối tượng mà cậu ta yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay Khương Nhĩ Trác sẽ lại đến đường Kiến Thiết thử vận may.
Khương Dư Linh cầm một cuốn sách về tâm lý học, đọc say sưa, và không nằm ngoài dự đoán của cô, một giờ sau, cô nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của Khương Nhĩ Trác: "Là chị."
Khương Dư Linh cố ý ngồi ở vị trí gần cửa sổ, hôm nay trời nắng đẹp, ánh nắng vàng óng ánh chiếu lên mặt cô, khiến cả người như đang phát sáng.
Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, thấy Khương Nhĩ Trác đang ở không xa, lúc này, cậu ta đang bước nhanh về phía cô.
Đôi mắt phượng của Khương Dư Linh có chút vẻ mông lung, cho đến khi Khương Nhĩ Trác đứng trước mặt, nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, cô mới nhíu mày đầy khó hiểu: “Cậu là ai?”
Thấy Khương Dư Linh không nhận ra mình, trong mắt Khương Nhĩ Trác thoáng qua vẻ thất vọng, nhưng rất nhanh, cậu ta lại cười toe toét với cô: “Chị, chị không nhớ em sao? Hôm đó ở cửa quán net, chị hỏi đường em mà.”
“À, ra là cậu à?” Khương Dư Linh như hiểu ra, mím môi cười lịch sự với Khương Nhĩ Trác: “Thật sự cảm ơn cậu, hôm đó là lần đầu tiên tôi đến đường Kiến Thiết, lại không quen dùng GPS, suýt nữa đi nhầm đường rồi.”
“Không sao đâu, không sao đâu.” Khương Nhĩ Trác liên tục vẫy tay, rồi chỉ vào chỗ ngồi trống đối diện với Khương Dư Linh: “Chị, em có thể ngồi đây không?”
“Đương nhiên là được.” Khương Dư Linh gật đầu, sau đó tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Khương Nhĩ Trác ngồi xuống ghế, thấy cô không chú ý đến mình, cậu ta cảm thấy hơi thất vọng.
Nhưng khi nhìn vào khuôn mặt của Khương Dư Linh, trái tim cậu ta lại bắt đầu đập thình thịch.
Thật tốt, mình đã tìm thấy chị ấy, thật tốt.
Lần này cậu ta sẽ không để cô rời đi nữa.
Nhất định phải biến chị ấy trở thành bạn gái của mình.
Khương Nhĩ Trác âm thầm thề trong lòng, và lúc này, Khương Dư Linh dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu ta, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng nhẹ nhàng ngước lên, càng trở nên mê hoặc hơn.
Khí chất của cô lại hơi ngây thơ, trang nghiêm.
Đó là một cảm giác rất mâu thuẫn, nhưng lại hòa quyện hoàn hảo trên người cô, tạo ra một khí chất rất đặc biệt.
Khi nhìn vào mắt cô, Khương Nhĩ Trác bỗng tỉnh táo trở lại, kiếm cớ chữa cháy: "À...!chị, em thấy chị đang đọc sách về tâm lý học, chị học tâm lý học à?"
"Không phải." Khương Dư Linh đặt cuốn sách xuống: "Chỉ là sở thích mà thôi."
"Ồ, vậy sao, vậy chị còn là học sinh hả?"
"Dĩ nhiên rồi."
"Chị đang học cấp ba hay đại học vậy?"
"Đương nhiên là đại học." Vẻ mặt Khương Dư Linh hiện lên chút bực mình khi liên tục bị hỏi những câu không đâu: "Cậu có việc gì không?"
"Không có gì đâu." Nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của cô, Khương Nhĩ Trác giật mình, vội vàng giải thích: "Em chỉ hỏi cho biết thôi, không có ý gì khác, em…em chỉ muốn hiểu thêm về chị một chút mà thôi."
Sự chân thành luôn là chìa khóa chiến thắng.
Khương Nhĩ Trác quyết định nói thật.
Cậu ta chân thành nhìn Khương Dư Linh bằng đôi mắt đào hoa của mình: "Thực sự mà nói, từ lần đầu tiên gặp chị, em...!em đã thích chị rồi, những ngày này em đều đến đường Kiến Thiết một lần, chỉ mong tìm được chị."
"Giờ cuối cùng đã tìm được, chị có thể cho em cơ hội để theo đuổi chị không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...