Ma giới đánh lên Thiên đình, không giống như trong tưởng tượng, ma sở dĩ vẫn là ma, ma giới mặc kệ hậu quả, mở ra Trấn ma đỉnh, giải thoát tất cả các Ma thú thượng cổ, thiên đình rơi vào cảnh loạn lạc, đầu rơi máu chảy.
Yêu giới mặc dù có dẫn binh tham chiến, song rất giảo hoạt, thấy Tiên tộc không còn chống đỡ được nữa, để bảo toàn con dân yêu giới, trở về lập trường như người trung gian.
Hoa Y đứng xem tràng cảnh trước mặt, nơi nơi là máu, huyết chảy thành sông, cảm thấy không có ý vị gì, tách khỏi yêu tộc, nàng nhìn thấy một bóng đen nhanh chóng lướt qua.
Hoa Y lần theo dấu vết bóng đen, nó hóa thành hình dáng của Tiêu Thiên Tuyết, nàng ta đứng trước cửa Du thần cung, khóe miệng khẽ nhếch, ma khí quanh thân lưu chuyển, khuôn mặt dáng người giờ đây đã khác trước, trở nên vô cùng yêu mị, quyến rũ, nàng tổng cảm thấy nữ chủ thật sự thay đổi đến chóng mặt, nàng bây giờ có lẽ cũng không còn là đối thủ của nàng ta nữa.
Tiêu Thiên Tuyết nhìn Du thần cung sừng sững, nở nụ cười trào phúng, này là nơi kiếp trước nàng ta luôn muốn đặt chân vào, nàng ta mong ước người bên trong để ý đến nàng ta, chỉ một ánh mắt của hắn cũng đủ để khiến nàng tâm ý nhộn nhạo.
Lại nói sau một kiếp, nàng hận thù nơi này, nơi đây chính là lãnh địa cấm, dù đi đâu nàng ta cũng tuyệt vòng qua nó để đi, không phải lúc trước nàng không nghĩ đến chuyện trả thù, do hắn quá mạnh, cơ hội nàng có thể trả thù hắn gần như là tuyệt vọng, nhưng bây giờ, nàng đã đi đến bước đường này, thực lực vô cùng cường đại, lại mạnh mẽ, nỗi thống hận sâu trong tâm nàng trào ra, chúng kêu gào nàng phải giết hắn, băm hắn, lăng thây vạn đoạn hắn, mới khiến nàng vơi đi được.
Một chưởng phong mạnh mẽ phá bỏ kết giới, cùng với cánh cửa đổ sụp xuống trở thành những mảnh vỡ.
Hoa Y thầm cảm thán, nữ chủ trở nên thật đáng sợ, đúng là hận thù làm mù con mắt, với cái thực lực này, chỉ sợ là Bạch Kỳ đánh không lại nàng ta.
Tiêu Thiên Tuyết một đường bay vào, nhìn thấy chủ nhân của Du Thần cung trong tay cầm Bạch Ẩn, ánh mắt ánh lên sát khí trìu nàng đi lên.
Khoé miệng nở ra một độ cung hoàn hảo một tràng tiếng cười yêu mị thoát ra, thu lại nụ cười, ánh mắt nàng nhìn hắn, mang đầy tính xâm lược, môi đỏ khẽ mở nàng nói: "Bạch Kỳ Thần quân~, ta là không ngờ đến, ngươi cũng có ngày hôm nay, thật tàn tạ, sắc mặt yếu ớt, này bộ dáng có Bạch Ẩn trong tay cũng là không chống đỡ được đâu".
Bạch Kỳ nhàn nhạt liếc nhìn nữ nhân, không nhiều lời, trực tiếp ngắn gọn vung kiếm quét về phía nàng ta.
Kiếm khí giao nhau, chiêu thức quá nhanh, Hoa y cũng không nhìn ra rốt cuộc là ai đã đả thương ai, chỉ để lại hai hình bóng một bạch y nam nhân, một hắc y nữ tử, đứng một bên suy đoán, không bao lâu, Bạch Kỳ từ trên không trung rơi xuống, lực đạo mạnh mẽ dường như cô nghe thấy âm thanh xương cốt vỡ vụn.
Hoa Y nhìn thấy hắn, toàn thân là máu, bạch y nhiễm lớn một mảng huyết, máu từ mồm chảy ra không ngừng, tay cầm kiếm cũng chảy máu, không chỉ do nữ chủ đả thương mà cũng do Thiên đạo diệt trừ hắn, chậc, thầm nghĩ không xong, hắn vẫn chưa thể chết được, nhiệm vụ phụ tuyến của cô, nhất định phải hoàn thành.
Ánh mắt quyết tâm, Hoa Y khí chất quanh người thay đổi, cửu đuôi hiện ra, bay nhanh về phía Bạch Kỳ, dùng móng vuốt chặn lại đường kiếm của Tiêu Thiên Tuyết.
Tiêu Thiên Tuyết bị bất ngờ, không nghĩ có người xen vào, lại nhìn thấy cửu vĩ đuôi, khí chất cũng quen thuộc, chính là con hồ ly một kiếm xuyên tim nàng ta, khiến nàng ta suýt chết, Tiêu Thiên Tuyết nghiến răng, thù cũ nợ mới đến cùng một lượt, nàng hôm nay sẽ giết cả đôi.
Hoa Y thấy ánh mắt nữ chủ thay đổi, thầm nghĩ không xong, dùng yêu lực đánh bay kiếm nàng ta, cửu đuôi linh hoạt đánh đến, khiến cho nàng ta trở tay không kịp.
Tiêu Thiên Tuyết tay không chống đỡ, vận dụng ma lực, tạo ra các ma ảnh sắc bén cắt vào không khí, Hoa Y ăn đau, cô đã biết vì sao Bạch Kỳ lại nhiều vết thương thế kia rồi, là do từng mảnh nhỏ ma lực cắt vào, máu chảy ngày một nhiều, Hoa Y thầm nghĩ nếu không giải quyết ma lực trước có lẽ cô sẽ mất máu đến chết á.
Tạo một tầng kết giới xung quanh thân, mặc dù tốn rất nhiều linh lực nhưng thật sự hiệu quả, cửu vĩ đuôi tập trung đánh đến, nơi nào bị quét qua cũng không còn nguyên vẹn.
Tiêu Thiên Tuyết đôi mắt ngày một đen, càng trở nên âm u, sau khí chất lại đổi thành khoái trá cũng gian ác khuôn mặt, cũng đổi thành giọng nói bất nam, bất nữ: "Tiểu mỹ nhân, ngươi thực là hư đốn đó, cha mẹ ngươi không dạy, không nên xen vào chuyện của người khác sao?"
Hoa Y cảm nhận được nguy hiểm, cách xa người trước mặt, đánh giá quan sát, khí chất nữ chủ thay đổi, không phải nói đó không phải nữ chủ, là Nguyên thai thánh ma.
Mím môi, mọi chuyện thực khó giải quyết à nha, liếc sang người đằng sau, hắn vẫn nằm đó không có động tĩnh gì, đôi mắt hắn quan sát nàng, nhưng lại không có động thủ, dường như đang đánh giá nàng có thể giải quyết được không, cô mạc danh tức giận.
Hắn thật sự quá cố chấp, rõ ràng là hắn chỉ cần mở ra Thần giới, liền dễ dàng có thể hồi phục, chỉ là hắn quá cố chấp, hắn không muốn nhận sự giúp đỡ của cha, mẹ hắn, vẫn là cố chấp tự sinh tự diệt.
Hoa Y giận sôi máu, trong lúc lơ là liền bị một đạo hắc ảnh đánh trúng, máu không ngừng trào ra từ khóe miệng, lục phủ ngũ tạng dường như vỡ nát, không ngăn được phản ứng sinh lý, nước mắt chảy ra, cô cúi gập người xuống, đau đớn thở hổn hển.
Không cho cô cơ hội phản ứng, một thanh kiếm chuẩn xác quét lại đây, Hoa Y ngẩng đầu, thấy một bóng trắng lướt qua, linh khí luân chuyển mạnh mẽ quanh thân hắn, thần lực mở ra, chữa lành tất cả vết thương, áo bào cũng trở lại nguyên dạng như ban đầu, sạch sẽ không nhiễm bụi trần.
Do lãnh nguyên một chưởng quá đau, ánh sáng trước mặt cô sớm đã mờ, máu không ngừng trào ra, đau đớn lan đến toàn thân, không còn sức lực, cô hổn hển bò về phía gốc cây, không để ý rằng sau gốc cây lại có một đôi mắt âm lãnh, tràn ngập ác ý nhìn mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...