Tô Duệ bước vào hoa viên liền dừng lại, đằng trước là thân ảnh màu đỏ nho nhỏ, nàng nằm trên ghế quý phi, tay chống cằm, mắt nhắm lại, hình như đã ngủ, bên cạnh còn có một ly trà, sớm đã nguội.
Hắn bước lại gần, thẳng tắp thân ảnh đứng bên cạnh nàng, người này sư phụ hắn, là người hắn kính trọng nhất trong cuộc đời, cũng là nàng đã cứu hắn, dạy hắn tu đạo, hắn kính trọng nàng như cha, như mẹ giống như nàng là người tạo ra hắn lần thứ 2.
Lặng lẽ canh gác bên cạnh, vốn muốn đợi nàng tỉnh dậy, lại không tự chủ được ngắm nhìn dung nhan của nàng, vốn thật là xinh đẹp, kiều mị nữ nhân, vẫn là dung mạo trong trí nhớ, nhưng tại sao hắn tổng lại cảm thấy có chút khác biệt, trong lòng nóng lên, lại cảm thấy đường nét ấy rất quen thuộc, dường như! đôi mắt, làn mi, sống mũi! đôi môi lại vô cùng sinh động, hắn giống như đã từng nhìn thấy làn mi ấy cong cong, chớp mắt ngây thơ nhìn hắn, lại từng thấy đôi lông mày liễu khẽ nhăn lại, cũng đã từng thấy môi nhỏ hướng về phía hắn cười, thấy nàng gọi tên hắn thật sinh động!
Không tự chủ được, cánh tay nâng lên, cũng liền đã chạm vào má nàng! trong lòng hắn lại một cỗ bình lặng đi xuống, xúc cảm thật tốt, hắn vẫn luôn nhớ cảm giác được chạm vào nàng, nhưng! trước đây hắn chưa từng chạm vào nàng, vì sao lại có thể! nhớ?
Diệp Thu từ xa nhìn thấy tràng cảnh trước mặt, bàn tay siết chặt, đôi mắt đỏ lên, hằn lên tia máu, nàng ta chưa từng thấy hắn nhìn ai bằng ánh mắt như vậy, nhu hòa, cưng chiều, lại có chút không đành lòng, giống như nhìn trân bảo vậy, nàng siết chặt nắm tay, cũng không phát giác móng tay đã đâm xuyên lòng bàn tay để lại một mảng huyết nhục.
Cụp đôi mắt xuống, Diệp Thu trấn tĩnh rời đi.
---------------------------------
Hoa Y chớp đôi mắt tỉnh dậy, liếc đến nam chủ cao thẳng sừng sững đứng bên cạnh tháp tùng cô ngủ.
Tô Duệ lên tiếng: "Người đã tỉnh"
Hoa Y mở lời:" Muốn bồi ta đi dạo không?"
Tô Duệ nâng lên ánh mắt, giọng nói lại mang theo sự kính trọng:" Vâng ".
Nàng đi đằng trước, hắn đi sau, cách nàng một đoạn vẫn là luôn giữ lễ sư đồ, một lòng ngây ngây ngốc ngốc bồi nàng đi dạo.
Hắn thấy nàng chợt quay lại, ánh mắt dừng ở hắn trước mặt, đôi mắt lại đặc biệt sáng rỡ, lại đặc biệt pha trộn rất nhiều loại tình cảm trong đó, hắn không thể nhìn ra được, nàng khẽ hỏi hắn:" Ngươi là sống tốt sao? Hắc hồ! có còn làm phiền ngươi?".
Tô Duệ ánh mắt ngày một ấm nhìn nàng, hắn cũng mỉm cười trả lời nàng:" Đại khái là cũng hảo đi, Hắc hồ ta đã dung nhập được hắn, cũng không còn gì đáng lo ngại, còn người! ta thực xin lỗi! là tại ta khiến người bị nhốt".
Thấy nàng nhìn hắn, ánh mắt sâu không thấy đáy, vô vàn cảm xúc hắn không thể hiểu, Tô Duệ tâm ngày một nghi hoặc rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với nàng, lại cũng đã có chuyện gì xảy ra với hắn, hắn vẫn luôn không rõ ngày đó đoạn kí ức chỉ dừng lại ở giây phút, nàng vì hắn mà bị đem đi Tháp trấn yêu, hắn lại cũng điên cuồng muốn đi cứu nàng, sau liền hôn mê bất tỉnh, đôi khi tỉnh lại cũng chỉ thấy một nữ nhân lạ mặt, nàng ta đôi mắt thực lạnh giá, nhìn hắn giống như nhìn người đã chết, sau hắn chỉ nhớ tại nhân giới tìm được khẩu quyết, tu luyện, dung nhập Hắc hồ! rốt cuộc hắn vẫn là khuyết thiếu kí ức, hắn là biết, nhưng vẫn không có lời giải, dù hắn cố như thế nào vẫn là mờ mịt.
Hoa Y nhìn hắn trước mặt rối rắm, cũng không có nói gì, chỉ tiếp tục đi về phía trước.
Bước chân 2 người dừng tại cửa, Hoa Y không quay lại, bước tiếp vào nhà, nói vọng lại:" Không cần xin lỗi, ta đây là tự nguyện cứu ngươi, hãy nhớ, sống thật tốt! "
Tô Duệ có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu lên, thân ảnh màu đỏ cũng đã biến mất sau cánh cửa, rời đi ánh mắt, hắn quay trở về.
---------------------------(Ma giới)
Ma tôn nhìn nữ nhân đột nhiên xông vào trước điện của hắn, toàn thân màu đen, mũ trùm đầu không rõ khuôn mặt, đặc biệt là sự xuất hiện của nàng vốn chưa ai phát hiện ra ngoài hắn, nàng ta chỉ lặng lẽ đứng đó, tất cả dường như không thấy được sự tồn tại của nàng, rốt cuộc pháp thuật phải cao như thế nào mới có thể ẩn thân đến trình độ như vậy.
Dường như hắn thấy nàng kéo lên khóe miệng, đánh giá hắn, giọng nói trong trẻo vang lên trong đầu hắn, đây là thuật truyền âm.
"Ma tôn, ta đây không phải địch, ta đến đây với một món quà, có lẽ ma tôn ngài sẽ hứng thú với nó đấy".
Ma tôn cho tất cả thần tử lui, chỉ còn bóng hình của Hắc y nữ nhân, hắn thực sự không tin nàng ta có thể uy hiếp đến hắn, đây là tự tin của hắn, cũng là thực lực.
Hắc y nữ nhân lấy từ trong túi càn khôn, lấy ra một chiếc đỉnh, Ma tôn ánh mắt khẽ thẫm lại, sắc mặt thâm trầm đi xuống, vẫn là cao ngạo hướng về phía nữ nhân trước mặt, giọng nói áp bức:" Lấy ra vật này, dù cho là giả hay thật, ngươi cũng đừng mong có thể rời khỏi đây".
Hắc y nữ nhân không cho là đúng, có chút trào phúng cười hắn:" Ta đây vào như thế nào, ra cũng sẽ như vậy thôi, Ma tôn không cần phải lo lắng cho ta, chẳng phải việc chính là ngươi nên nghĩ làm cách nào để ta trao nó cho ngươi sao?".
Ma tôn khuôn mặt thâm trầm lên, suy xét lời nói của đối phương, người này hắn đoán không ra đạo hạnh, cũng không biết thực lực của nàng, nhưng chỉ dựa vào việc nàng có thể ung dung vào đây, và nàng có Trấn ma đỉnh cũng đủ nói lai lịch của nàng tuyệt không đơn giản.
Thấy khuôn mặt hắn trầm ngâm, đánh giá sự tình, Hắc y nữ nhân lại nói:" Cũng không mất nhiều thời gian của ngươi đâu, lại cũng chỉ có lợi tuyệt không có hại".
Ma tôn suy xét tình huống, nghĩ vẫn nên nghe nàng nói trước, nếu yêu cầu của nàng không quá phận, vậy hắn sẽ xem sao:" Được, ta xem ngươi muốn nói gì"
Nàng lại cười trào phúng, Ma tôn cũng thực hống hách, bảo sao vẫn luôn bị tiên giới đè đầu cưỡi cổ, âu cũng là do tính khí này đi, thu lại nụ cười, ánh mắt nghiêm túc nhìn nhìn lại hắn, nàng nói:" Ta suy nghĩ, với khẩu khí này của Ma tôn, có lẽ cuộc giao dịch vẫn nên dừng lại ở đây đi".
Đoạn nói xong vô ảnh biến mất.
Ma tôn đỏ mắt, giận dữ điên cuồng, huy động ma quân truy lùng Hắc y nữ nhân, oanh động toàn ma giới.
-----------------------------
Trì Chiến về đến thư phòng, đôi mắt chợt lóe, tay sờ lên chuôi kiếm, liền nghe thấy đạo thanh âm:" Ấy Ngũ điện hạ, ta đây là khách không phải địch ".
Ánh đèn thắp sáng, hắn nhìn người trước mặt, chẳng phải Hắc y nữ nhân trên đại điện sao, đúng vậy hắn là có nhìn thấy nàng, chẳng qua phụ hoàng cũng phát giác nàng, liền cho mọi người lui xuống, cũng không biết nàng đã làm gì, khiến phụ hoàng phẫn nộ truy lùng.
Hắc y nữ nhân nhìn hắn, kéo lên nụ cười:" Điện hạ, liệu ngươi có muốn cùng ta, làm một cuộc trao đổi".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...