Xuyên Nhanh Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện Quyển 1


"Mau mau hộ giá Phụng Thân Vương tạo phản rồi!!!".

Tiếng binh lính gấp rút được điều động đến trấn thủ cửa cung, nhưng cho dù vậy cũng không ngăn được bước chân của Phụng Thân Vương - thái tử đã bị phế truất.

Cho đến Kim Loan điện, Phụng Thân Vương ngẩng đầu nhìn đến người đang chặn mình phía trước nở nụ cười trào phúng.

"Thập tam đệ! Thật đúng lúc ta lại đang đi tìm đệ".

Hoà Thân Vương nhìn đến đại ca của mình thật không ngờ hắn có cái lá gan này, lá gan tạo phản thật uổng công Phụ hoàng yêu thương hắn bấy lâu nay.

"Đại ca tội giết cha đoạt vị cho dù có thật sự đăng cơ cũng ô nhục đến muôn đời hà cớ gì phải làm thế".

"Ha! Cha ta? Ta không có người cha như thế, ta phỉ nhổ, còn ngươi, ngươi cũng đừng có giả ngu, từ ngày mẫu phi chết ta đều đã tỏ tường rõ ràng vị trí Thái tử này sớm hay muộn cũng thuộc về ngươi".

Hoà Thân Vương ánh mắt nheo lại, mạc danh nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt hắn: "Hoá ra ngươi cũng không phải thực sự ngu ngốc".


" Hahaha không là ta ngu, là ta không phát hiện ra được lão ta lại thiên vị như vậy, hoá ra ta trước nay chỉ là lá chắn cho nhi tử mà lão ta yêu thương nhất"
Phụng Thân Vương ánh mắt ngoan tuyệt tràn ngập sát khí.

Nói xong hắn cũng không cho cơ hội liền ra lệnh tấn công, chính mình cầm theo đao lao vào vòng chiến sát khí cuồn cuộn.

----------------------
Trái ngược với gió tanh mưa máu ngoài kia, Hàn Thiên Vũ nâng tay châm nến liếc nhìn người trên giường.

Người này là người thân sinh ra hắn, là người giúp cho hắn có thể sinh ra trên cõi đời này.

Điều này hắn không thể chối bỏ, nhưng mà ông ta lại không muốn hắn sống trọn vẹn yên ổn.

Hắn vốn đã không tranh quyền thế, lại vẫn chưa đủ thoả mãn ông ta.

Hắn nhắm lại đôi mắt, một lúc sau mở ra lại chỉ còn vô định lạnh lẽo không có tình cảm, không cảm xúc.

------------------------
Đùng đùng đoàng, tia chớp xé ngang bầu trời mưa điên cuồng trút xuống nện trên nền đất lạnh lẽo.

Mà Hoà Thân Vương nay đầu lìa khỏi cổ lăn mạnh xuống nền nhà cuốn theo những hạt mưa dừng tại chân Phụng Thân Vương.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn hắc y nhân đã lấy mạng thập tam đệ, rõ ràng không phải người của hắn!
Soạt soạt binh lính không biết từ đâu đồng loạt lao đến vây chặt hắn thành một vòng tròn, cầm đầu là Mạc Tước - Từ Đô đại tướng quân vẫn luôn trấn giữ tại biên giới man tộc.

Mà đằng sau màn mưa một thân ảnh từ tốn bước đến, hắn tay cầm ô thong dong tự tại, bạch y trắng xuất trần trên người hắn ôn nhu lại lạnh lẽo bạc tình!
"Cửu đệ ta thật không ngờ" Phụng Thân Vương ánh mắt không chút ý vị nhìn đến thủ cấp dưới chân mình.


"Đại ca, ta sẽ không nương tay" Hàn Thiên Vũ ánh mắt nhìn thẳng hắn.

Phụng Thân Vương nở nụ cười: "Tốt, ta cũng không có ý định nương tay đâu, hôm nay hoặc là ngươi hoặc là ta ngồi lên cái ghế cửu ngũ chí tôn!".

-------------------
Tí tách tí tách cơn mưa dần tạnh, xung quanh tràn ngập xác người cùng tử khí.

Nam nhân nhấc bước chân từ từ tiến đến.

Người dưới đất phun ra một ngụm máu, nhưng ánh mắt trước sau như một đỏ ngầu cuồng ngạo: "Haha khá hay cho một chiêu chim sẻ rình sau lưng, đáng đời lão già đó haha, nhưng kể cũng thật đau xót nha, để lấy được tín nhiệm của lão ngươi ngay cả con đẻ cũng có thể hại chết! Hoàng huynh như ta thật tâm phục khẩu phục!".

Một cước đạp trên ngực hắn, người bên trên giọng điệu không nặng không nhẹ: "Chuyện ngươi biết cũng không ít nhỉ".

Đại điện lại tràn ngập tiếng cười điên dại sau đó là tiếng ho như dập nát lục phủ ngũ tạng: "Ha! vậy người bên gối ngươi có biết không! ".

Một kiếm trực tiếp đâm xuyên yết hầu hắn ta, cho đến cuối cùng ánh mắt người bên trên vẫn thật lạnh lẽo không có nửa tia dao động, giống như lời người đó nói chẳng lọt vào tai hắn.

-----------------
Tân phòng - Tĩnh Lan Điện
Khăn hỉ đỏ rực rơi xuống nền nhà, vốn là một ngày vui của tân lang tân nương.


Lưu Miên đôi mắt tràn ngập nước trừng lớn nhìn nam nhân mặc giá ý trước mặt, trái với những ảo mộng tuyệt đẹp nàng nghĩ đến, hắn bóp lấy cổ nàng siết chặt khiến nàng hít thở khó khăn, nước mắt chảy ra giàn dụa.

Giọng hắn lạnh băng vang lên đặc biệt lạnh lẽo buốt giá: "Ngươi đã giở thủ đoạn gì với nàng".

Lưu Miên bị đau đớn nơi cổ khiến không thể thốt nên lời, hay phải nói hắn căn bản không muốn nghe nàng giải thích.

Cạch, thân thể nữ nhân dần trượt xuống nằm trên nền nhà, giá y đỏ thắm và lớp trang điểm tân nương xinh đẹp cũng không thể che đi huyết sắc dần rút đi, người dưới đất đã không còn thở.

Hắn một cái liếc mắt cũng không nhìn, trực tiếp phân phó ảnh vệ xử lý thi thể trước khi bước ra ngoài chỉ để lại một câu nói giống như tùy tiện nói cho dù thi thể có còn nghe thấy hay không cũng không quan trọng nữa rồi.

"Ân cứu mạng cũng đã trả hết, mơ tưởng đến vị trí của nàng là ngươi tự chuốc lấy".




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui