Thịnh yến tiếp đón sứ thần Miêu cương, không khí tưng bừng náo nhiệt.
Hoa Y ngồi ghế chủ vị, Hoàng đế ngồi bên phải cô thấp hơn một chút, tiếp theo sau hắn là hậu cung phi tần, bên trái cô là Quốc sư Vân Phượng, theo sau hắn là hàng loạt các đại thần chủ chốt trong triều.
Chất giọng thiếu nữ trong trẻo, lanh lảnh như chuông bạc vang lên.
"Hoàng thượng, Thái hậu, nhân ngày vui hôm nay Địch La Phồn muốn dâng tặng một điệu múa Miêu cương, mong mọi người thưởng thức"
Hoa Y nâng mắt nhìn thiếu nữ trước mặt, nàng ta nét mặt hào sảng tự tin, làn da trắng muốt, áo quần kì lạ, lộ tay, lộ chân, đây là trang phục đặc biệt của hoàng thất Miêu cương, mà thiếu nữ cũng thực chất là công chúa Miêu cương.
Hoa Y nở nụ cười đầy từ ái: "Được"
Hiến vũ??? Từ xưa đến nay mỹ nhân khiêu vũ đều vì nam nhân, vậy công chúa Miêu cương của chúng ta là đang nhắm đến ai đây.
----------------
Toàn đại điện lặng ngắt như tờ, căn bản công chúa Miêu cương xinh đẹp tràn đầy kiều mị hiện đang ngã nhào vào trong lòng Quốc sư đại nhân!
Hơn nữa còn cực kì mạnh bạo kính rượu hắn, phải nói Quốc sư từ xưa đến nay đều vô cùng lạnh lùng, dầu muối đều không ăn, cho dù là nguyên lão đại thần hay đương kim thánh thượng mời rượu hắn cũng chỉ vân đạm phong khinh từ chối.
Này rốt cuộc kết cục của cô công chúa Miêu cương sẽ như thế nào đây, toàn đại điện ánh mắt đều hướng về phía này.
Hoa Y nâng mắt nhìn xuống dưới, sau lại chỉ nở nụ cười, không nói chuyện.
Vân Phượng nhìn đến nữ nhân trước mặt, khuôn mặt hoàn toàn bình tĩnh, nở nụ cười với nàng đồng thời đứng lên lùi về phía sau cách nàng một đoạn, giọng nói nhẹ ý cười: "Công chúa, ta xưa nay không uống rượu".
Địch La Phồn nâng mắt nhìn hắn, đôi mắt to tròn ánh nước lại long lanh ngọn lửa nhiệt tình: " Vậy không cần uống nữa, vị công tử này ta vừa gặp đã thương, không ngờ Lưu quốc còn có nam nhân khiến ta vừa ý đến vậy"
Nói xong nàng liền hướng về phía Hoàng đế: "Hoàng thượng lần này ta đến đây ngoại trừ mục đích liên minh giữa hai nước còn có một ý nguyện, A hãn có nói lần này đi muốn ta chọn phò mà Lưu quốc mang về thành thân, bệ hạ nay ta quyết định chọn chàng, xin người thành toàn".
Hoa Y ánh mắt di rời đến Hoàng đế, trên miệng luôn treo ý cười.
Lưu Vũ Đế ánh mắt loé sáng chớp mắt rất nhanh đã không còn lại gì chỉ còn sự bình tĩnh nhàn nhạt:
"Công chúa chuyện này trẫm không có thẩm quyền quyết định, người vẫn nên hỏi ý kiến Quốc sư đi".
Vân Phượng nở nụ cười, ánh mắt nhìn thiếu nữ vẫn điềm nhiên: " Công chúa ta sẽ không thành thân".
Dường như Địch La Phồn còn muốn nói gì đó nhưng lại bị sứ thần Miêu cương kéo lại, thành ra câu từ vẫn luôn trên môi chưa nói hết ra được.
Hoa Y lúc này mới nhìn đến Vân Phượng, nàng thấy hắn nghiêng đầu, ánh mắt như có ý cười nhìn nàng, lại pha thêm chút bất đắc dĩ cùng thanh minh.
Hoa Y khẽ che miệng cười, sau nâng lên ánh mắt uy áp, quét xuống đoàn người Miêu cương: "Vân Phượng là Quốc sư Lưu quốc là tín ngưỡng của đất nước ta, ngươi thích ai không thích lại đi thích hắn, há chẳng phải Miêu cương các người muốn đánh cắp báu vật của Lưu quốc ta sao? Hử!!!".
Sứ thần Miêu cương không ngờ hành động ngày hôm nay của công chúa lại đắc tội đến Thái hậu bèn nhanh chóng cúi đầu lấy lui làm tiến, giải vây hộ Địch La Phồn.
Hoa Y cố ý không nghe, lời nói xong liền phất tay áo bỏ đi.
Vì sự giận dữ của Thái hậu đám đại thần nơm nớp lo sợ cuối cùng tan rã trong khuôn mặt đầy suy tư.
-------------
"Số 7" tiếng nam nhân vang lên trong điện Nguyên Tiêu.
Một bóng đen vụt xuất hiện trong tầm mắt hắn, là giọng nữ nhân: "Chủ nhân gọi ta".
"Theo sát Tịch Hoa Y đừng để ả ta phát hiện, thời cơ của chúng ta có lẽ sắp đến rồi"
Lưu Diệp khẽ dạ, rồi vụt biến mất, từ đầu cho đến cuối nàng chưa hề nhìn đến khuôn mặt của nam nhân.
Nàng không biết khuôn mặt của nam nhân ấy sớm đã vặn vẹo, nụ cười kéo cao, quầng mắt thâm đen thể hiện hắn đã nhiều ngày không ngủ, sắc mặt vàng vọt của người bệnh, nhưng mạc danh đôi mắt hắn lại phát sáng rực rỡ, điên cuồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...