Trịnh Du Nhiên cùng với hậu cung của cô ta ngày ngày đều chịu cảnh truy đuổi sát sao, cô ta bị toàn nhân loại vứt bỏ cũng đồng thời trở thành miếng mồi ngon mà xác sống nhắm đến.
Không một căn cứ nào mở cửa cho nhóm của cô ta, hơn nữa với sức mạnh của Hoa Y, cũng đủ khiến cô ta có một cuộc sống lang bạt mệt mỏi, luôn luôn cận kề với tử vong, cho dù là nữ chủ lại có hệ thống, cũng không còn chống đỡ được bao lâu.
Ngẫu nhiên một hôm, Hoa Y được 6996 thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành, dặn cô hãy chuẩn bị sau 3 ngày truyền tống về không gian.
Mặc dù cô đã có sự chuẩn bị nhưng nói với hắn vẫn khiến tình cảnh trở nên khó khăn.
Hoa Y từ phòng tắm bước ra, vén lên chăn mỏng, sáp lại ôm hắn.
Thấy hắn định quay lại ôm cô, Hoa Y dụi đầu vào lưng hắn, lắc đầu.
Cô vẫn cứ ôm hắn như thế, thật lâu, khi nói ra lời từ biệt, cô không muốn nhìn thấy đôi mắt hắn, không là sợ nhìn thấy đôi mắt hắn.
"Úc! Duy, em phải rời đi rồi, xin lỗi vì không giữ được lời hứa! ".
Cảm nhận thấy thân mình hắn cứng lại, hô hấp dường như thật mỏng, thật nhẹ, cho đến khi cô gần như không cảm nhận thấy được, hắn lại khàn khàn nói.
"Ừ tôi hiểu".
Hoa Y đau lòng, mỗi khi hắn hiểu chuyện đến lạ lại khiến trái tim cô thắt lại, quả nhiên Bạch Ly ở thế giới này luôn thiếu cảm giác an toàn.
Hắn dường như là phần tính cách ưu thương nhất mà cô nhìn thấy.
Haizzz, thở dài não lòng, lại chỉ có thể ôm hắn thật chặt, cô vẫn cứ ôm hắn ngủ qua một đêm, cả đêm đó, Úc Duy chưa từng xoay lại nhìn cô.
------------------
Ngày hôm sau, khi Úc Duy tỉnh lại, hơi ấm bên cạnh! đã tan từ lâu, người bên cạnh! cũng đã rời đi!
Hắn không ngờ rằng, phản ứng của chính mình lại bình lặng đến thế, không có đau đớn, không có thương tổn, cũng không có hụt hẫng, tất cả cảm nhận của hắn lúc này là trống rỗng.
Hắn không có cảm xúc gì đặc biệt, cũng không có phản ứng gì khác lạ, chỉ đơn giản là! trống rỗng.
Giống như một con người mất đi sức sống, chỉ còn đọng lại một thân xác vô hồn!
Úc Duy thật bình tĩnh đứng lên, đi lấy những gì mà hắn đã chuẩn bị từ trước, những thứ mà hắn sẽ làm khi ngày đó đến, ngày mà cuộc sống của hắn, không còn có sự hiện diện của cô!
-----------------
Mạt thế ập đến, kéo theo tai ương, không chỉ là sự chuyển hóa của con người, còn kéo theo cả thời tiết khắc nghiệt, dường như thế giới này cần có một sự thanh tẩy.
Một sự gột rửa sạch sẽ, xóa đi vết tích của con người, tạo ra nhân loại mới, tiên tiến, mạnh mẽ, tốt đẹp hơn, những nhơ nhuốc của xã hội, của hiện thực đều bị xóa mờ bởi mạt thế.
Đồng thời trong cái nắng chói chang của ánh mặt trời, một ngọn lửa bùng cháy đỏ rực một vùng đất.
Nghe nói rằng cách để thanh tẩy những sự xấu xa, bẩn thỉu trong góc tối của con người, chính là thiêu rụi.
Một ngọn lửa thiêu rụi toàn bộ, đốt cháy tất cả, khi đắm mình trong ánh lửa đỏ rực ấy, không phải cảm giác đau đớn và bỏng rát, mà là sự ấm áp, hài hòa, đó chính là ánh sáng của sự cứu rỗi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...