Hoa Y ánh mắt nhìn đến hắn, nở nụ cười khi gặp lại cố nhân: "Anh Cẩn, cuộc sống có vẻ, không mấy dễ chịu nhỉ?".
Cẩn Ngôn thâm trầm nhìn cô, lời khẽ rít ra: "Cô đến đây làm gì?".
Hoa Y cười cười, khó hiểu: "Anh Cẩn đúng là cố nhân hay quên, tôi vì sao đến đây, anh phải rất rõ ràng chứ, ngày đó là ai bám theo tôi về đến nhà, lại cũng là ai phái người định trộm đi di thể của Cẩm Thanh".
Chuyện này nói ra chính là do hắn, tên này thực sự cứng đầu, cố chấp, mặc dù cô đã răn đe, cũng làm bị thương tay hắn, nhưng tên điên này lại dám bám theo cô, sau thì phái người định cướp đi di thể Cẩm Thanh.
Đúng là nghé con không sợ cọp, thật sự không biết chừa.
Cẩn Ngôn đôi mắt tối tăm lại, nắm tay siết chặt: "Chỉ tiếc là không thành công! ".
Hoa Y mỉa mai nhìn hắn: "Cho dù có cướp được, anh nghĩ rằng anh có thể giết được hắn sao, chỉ bằng anh? Hão huyền! Muốn vực lại gia tộc, muốn đứng trên đỉnh vinh quang, muốn mọi người phải kính ngưỡng, điều kiện tiên quyết là anh có làm được không?".
Cô nhìn hắn, sau ánh mắt đảo đi, nghịch đôi tay mình: "Nhìn kết cục của anh bây giờ đi, đến người hại mình cũng không biết là ai, vậy mà còn muốn mơ tưởng giết hắn".
Cẩn Ngôn ngẩng đầu, bắt được điểm trọng yếu: "Cô biết được gì?".
Hoa Y cười hắn ngu dốt, cho đến bây giờ, với cái đạo hạnh này, cô vẫn còn nghi ngờ, rốt cuộc hắn có phải là nam chủ không.
"Anh bị đưa vào giấc mộng, trong đó luân phiên chém giết ác linh, nhưng mỗi đời, ác linh giết chết anh, đều là Hạ Uyển Đồng, từng giấc mộng từng đợt, anh đều tin cô ta, nhưng cho đến cuối, người giết chết anh lại là cô ta, đúng chứ?".
Cẩn Ngôn ánh mắt sắc lại, u ám, tràn ngập sát khí nhìn cô: "Là cô? Không là hắn! Là hắn dệt nên giống mộng, hắn là quỷ đích xác điều này có thể, thậm chí còn làm được đến trình độ, chính bản thân người nằm mộng cũng không phân biệt được, đâu là thật, đâu là mộng".
Hoa Y nở nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn hắn, khen ngợi: "Chính xác, có chút thông minh lên rồi đấy".
Cẩn Ngôn đôi mắt tràn ngập sát khí, bước lại gần cô: "Chúng mày! Dám hại tao", hắn giơ tay, ý định bóp cổ cô.
Hoa Y nghiêng người né, trực tiếp dùng chân, đạp hắn ngã xuống đất, ánh mắt tràn ra sát khí nhìn hắn: "Đây là cái giá cho mày phải trả, vì dám động đến người của tao, tao đã nói rồi, mày sẽ phải gánh chịu hậu quả".
Cẩn Ngôn đứng lên, tung ra nắm đấm, ánh mắt đỏ quạnh: "Con khốn, mày dám hại tao, là mày giở trò với ngôi làng đó, cũng là mày hại tao đâm vợ mình, là mày hại tao phải vào đây, tao sẽ giết mày".
Hoa Y phản ứng, nghiêng người, cầm cổ tay hắn, chỉ nghe tiếng crắc vang lên, theo sau là tiếng thở dốc, cùng rít gào.
Cô ánh mắt gian xảo nhìn hắn, nói ra điều cuối cùng: "Mày thiếu rồi, còn cả việc tại sao bọn người ở đây ghét mày, cũng là do tao, ngay cả việc Cẩn gia tại sao không giúp mày, cũng là tao làm, họ còn đang ốc không mang nổi mình ốc, há có thời gian lo đến thứ phế vật như mày".
Cẩn Ngôn gào lên, ánh mắt tràn ra sát khí, điên cuồng lao vào cô: "Con khốn, tao giết mày, tao sẽ khiến mày hối hận, tao giết mày".
Các bác sĩ cùng nhân viên trung tâm nghe thấy động tĩnh lớn, liền nhanh chóng bước vào, chế trụ hắn.
Cẩn Ngôn điên cuồng nhìn cô, chửi rủa, dùng hết sức lực để với đến cô nhưng hắn không thể.
Hoa Y nhìn hắn có chút thương hại, giống như một con dã thú, lại mất đi nanh vuốt, cả đời này đều bị giam cầm, cùng thống khổ, cụp xuống đôi mắt, nhìn đến camera đã bị đứt dây tại góc phòng, gật đầu với bác sĩ, liền đi ra ngoài.
--------------
Không bao lâu sau Hoa Y liền nghe thấy tiếng báo của hệ thống.
6996 [Kí chủ nhiệm vụ đã hoàn thành, nam chủ trực tiếp hắc hóa, nữ chủ mắc bệnh trầm cảm, cũng triệt để hắc hóa hoàn toàn rồi, kí chủ nên truyền tống về không gian].
6996 nhìn đến Trầm Cẩm Thanh bên cạnh Hoa Y, nhắc nhở nói [Kí chủ, cô không nên thân cận với hắn, nếu cô luyến tiếc hắn, khi làm nhiệm vụ sẽ không đạt hiệu quả cao, hơn nữa hắn chỉ là một nhân vật của thế giới này thôi, cô không nên đặt tình cảm vào hắn]
Hoa Y tiếp tục nghịch tóc Cẩm Thanh, nói: "Anh cứ coi như một trong những sở thích của tôi đi, làm nhiệm vụ nhiều thế giới rồi, cũng có chút nhàm chán".
6996 thấy cô vẫn bình tĩnh, không có vẻ gì nuối tiếc, có lẽ thực sự giống như cô nói, ham thích một chút gì mới mẻ, cũng không quản cô nữa.
Hoa Y đẩy lên đầu Cẩm Thanh, khiến hắn ngồi đối diện cô, cô nghiêm túc nhìn hắn nói: "Cẩm Thanh, đến lúc em phải đi rồi! ".
Trầm Cẩm Thanh khuôn mặt sửng sốt, sau lại bình tĩnh hơn, thực sự quá bình tĩnh, bình tĩnh đến khiến cô có chút lo lắng cho hắn.
"Được", hắn nhẹ nói, giọng nói không mấy cảm xúc.
Hoa Y ánh mắt lo lắng nhìn hắn, vì bây giờ các giác quan của 6996 đang mở, nên nó có thể quan sát cô, cô cũng không tiện nói nhiều, chỉ có thể mấp máy môi: "Nhớ tìm em! ".
Sau đó ánh sáng cũng đã truyền tống cô đi, bỏ lại một mình hắn.
Trầm Cẩm Thanh lúc này mới lộ ra thần sắc hoang mang, cùng mờ mịt, sau ánh mắt hắn lóe lên, khí chất thay đổi, kéo lên khóe môi, nở nụ cười yêu mị: "Được, đợi tôi".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...