Chương 41: Kết thúc, chôn xuống mọi bí mật động trời dưới biển sâu.
Khởi Dư bình thản đi trên hành lang đã dần xuất hiện những vết máu mờ mờ đông đặc dính trên bức tường cùng với vũng máu tươi và thi thể đứt đoạn ở các góc hành lang, nhưng cũng không thể không nói, có không ít thi thể quái vật dị hợm nằm la liệt bên cạnh thi thể nhân loại, đoán chừng là bị những cao thủ ra tay giải quyết, ít nhất cũng không phải chỉ có nhân loại yếu ớt là chịu thiệt.
Khởi Dư đi được nửa đường, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, giơ lên hai bàn tay run run đè chặt hai lỗ đã rướm máu của mình, khuôn mặt giấu trong khuỷu tay lấm tấm mồ hôi, hô hấp cũng dồn dập bất thường.
[ Ký chủ, cô làm sao vậy? ] Hệ thống lo lắng hỏi han.
"...!Hệ thống, ta đau quá." Khởi Dư vùi đầu càng sâu, gân xanh ở một bên sườn mặt cách một lớp da mỏng căng lên, tơ máu hiện ra cũng bắt đầu chiếm cứ mọi ngóc ngách trong tròng mắt, có chút dữ tợn, lại có chút đáng thương.
Trong lỗ tai cô lúc này chỉ có tiếng 'ong ong' làm phiền không dứt, kèm theo đó là loại đau nhức như bị kim châm mạnh bạo thọc sâu vào, đau không thở nổi.
Hệ thống không biết phải làm sao, cửa hàng của nó ngoài bán vũ khí hàng nóng ra thì còn có bán dược, nhưng là độc dược, cho cô dùng còn không phải trực tiếp tiễn cô lên trời luôn hay sao?
Trừ phi nó điên rồi mới muốn hố ký chủ nhà mình kiểu này.
Khởi Dư nhoẻn miệng cười, móng tay bấu chặt vào da bả vai đến bật máu, nhưng loại đau đớn này vẫn không đọ được đau đớn trong lỗ tai, cô chớp chớp mi mắt, hung ác dưới đáy mắt như muốn tràn ra: "Mi có thuốc tê không?"
[ ...!Không có.
]
"Sao mi lại vô dụng như vậy nhỉ?"
[ ...!]
Hệ thống: Cô nói ai vô dụng? Mẹ kiếp, nó siêu hữu dụng, nhân loại đáng ghét này thế nhưng nói nó vô dụng? Ký chủ rác rưởi, rõ ràng cô mới là đồ vô dụng! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Khởi Dư cười khẽ, chầm chậm đứng thẳng người.
Cô cúi đầu, xòe ra hai lòng bàn tay bị dính chút máu, là máu từ lỗ tai của cô.
"Sao mày lại vô dụng như vậy a..." Khởi Dư rũ mắt, nhẹ giọng lẩm bẩm.
[ !!! ] Lại nói nó vô dụng, bản hệ thống sẽ liều mạng với cô!
"Không nói mi."
Khởi Dư chùi tay vào vạt áo, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng chưa đi được bao nhiêu mét, đằng sau lưng cô chợt vang lên tiếng bước chân hỗn loạn đạp trên mặt sàn bê tông, như là vội vã chạy đi.
Khởi Dư chưa xoay người mà làm ra tư thế chuẩn bị tấn công thứ đến không rõ địch ta này, thì ngay sau đó âm thanh thanh triệt của thiếu niên vọng ra từ khúc cua hành lang: "Bạch Khởi Dư ——"
Tiêu Hà?
Khởi Dư tròng mắt hơi hơi co rụt, cô quay đầu lại, quả nhiên người đến thực sự là Tiêu Hà.
Tiêu Hà một tay cầm đèn pin, một tay cầm súng chạy trên hành lang nhỏ hẹp lạnh lẽo, vừa mới đi hết khúc cua bên phải liền bắt gặp cô gái nhỏ toàn thân dính nhớp máu tươi đứng yên ở cách đấy không xa.
Tiêu Hà chạy nhanh đến, dùng đèn pin soi khắp người Khởi Dư, phát hiện cô không có thương tích nặng nề mà chỉ dính phải máu mới âm thầm thở phào, trong lòng len lỏi một chút vui mừng.
Ở nơi Tiêu Hà không thấy, Khởi Dư hết nắm tay rồi lại thả lỏng, lặp lại động tác như vậy mấy lần mới dừng lại, phát hiện chính mình không có cách nào nặng lời với hắn, cô chỉ có thể tận lực ôn hòa cười nói: "Tiêu Hà, anh không nên xuống đây."
Tiêu Hà bối rối xoa xoa gáy, nhỏ giọng nói: "Tôi biết, chỉ là không muốn để cô một mình ở nơi nguy hiểm này."
Hắn biết cô rất không yếu như vẻ bề ngoài của mình, hắn bình an đứng đây với cô là minh chứng rõ ràng nhất.
Thời điểm hắn nhảy xuống cho đến khi gặp được cô, toàn bộ đường đi ngoài thi thể của đồng loại ra thì chỉ toàn máu là máu, không có quái vật, cũng không có xác quái vật.
Khởi Dư trầm mặc một lúc, sau đó nhận mệnh nói: "Theo sát, đừng đi lung tung." Đi lung tung cũng sẽ mặc kệ anh.
Tiêu Hà thở ra một hơi, nhẹ gật đầu.
Hệ thống nhìn hai người hòa thuận cùng nhau đi trên hành lang ám trầm, có chút cạn lời.
Ký chủ nhà nó thực sự là một tên *muộn tao, miệng thì lúc nào cũng nói muốn gϊếŧ Tiêu Hà, trên thực tế hành vi cử chỉ ở thời khắc mấu chốt lại bảo vệ người ta đến gắt gao, còn có, ánh mắt của cô lúc nhìn về đối phương cũng hết sức mâu thuẫn, một bên hung thần ác sát liếc hắn, một bên lại cẩn thận xem xét tình huống của hắn.
*Muộn tao: Bên ngoài khác hoàn toàn với bên trong, hay dễ hiểu hơn là trong nóng ngoài lạnh á.
Này giống như lý trí gào thét không được lại gần hắn, cố tình thâm tâm lại không nhịn được gần gũi hắn.
Bảo Khởi Dư ra tay gϊếŧ chết Tiêu Hà quả thực khó hơn lên trời.
Hệ thống bất đắc dĩ nhìn Khởi Dư liều mạng tạo khoảng cách cách xa Tiêu Hà nhất, nhưng khi có quái vật xuất hiện lại nhanh như chớp chắn trước mặt Tiêu Hà mà bảo hộ người, hệt như một tên tâm thần phân liệt giai đoạn cuối.
"Tiêu Hà, nhắm mắt lại." Khởi Dư nắm chặt cây côn thép tiện tay nhặt được trên đường đâm mạnh vào cổ họng của quái vật có thân hình gầy gò nhưng cao lớn khác thường, đầu nhọn của cây xuyên thủng cắt đứt dây thanh quản của quái vật, khiến tiếng la hét khản đặc của nó càng lúc càng khó nghe.
Tiêu Hà ngoan ngoãn nhắm mắt lại, không hề có ý tò mò muốn hé mắt ra nhìn thử, đợi năm phút, nghe thấy cô lên tiếng mới mở mắt ra, trông thấy quái vật biến mất không thấy bóng dáng, hắn khẽ hỏi: "Nó đâu rồi?"
Khởi Dư che miệng ợ nhẹ một tiếng, hàm hồ đáp: "Chạy rồi."
"Ồ." Tiêu Hà gật gật đầu, không định hỏi sâu thêm.
[ + 35 chỉ số ngầu.
Tổng chỉ ngầu đã thu thập: 260/500.
]
Hệ thống nhìn Tiêu Hà như một tên ngốc bị Khởi Dư lừa đến xoay vòng, ngoài thở dài ra thì cũng chỉ có thở dài.
Bọn họ một bên tình một bên nguyện, nó không có cách nào bình phẩm được
Khởi Dư dắt theo Tiêu Hà đi đến nơi cuối cùng, đứng trước văn phòng cất chứa giấy tờ đang mở toang cửa, Khởi Dư nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên trong, chỉ thấy mỗi hai cái xác huyết nhục mơ hồ của quái vật cùng với đống đồ đạc hỏng hóc lộn xộn, còn đâu đều không có dấu vết của quản lý số 11 và em trai anh ta.
Khởi Dư phân vân không biết có nên giải quyết sạch sẽ hai cái xác kia hay không, thì ánh nhìn chờ đợi của Tiêu Hà đã dừng trên người cô, không có cách nào khác đành phải tiếc nuối từ bỏ.
"Đi thôi."
Khởi Dư lại cùng Tiêu Hà đi thêm một đoạn đường dài nữa, đến khúc ngoặt hai hướng của hành lang liền dừng lại.
Lần này, không đợi Khởi Dư hỏi hệ thống đã tự giác nói: [ Ký chủ, bên trái là đường dẫn đến vị trí của khu B số 2, bên phải là nơi các quản lý khác đang ở đấy.
Kiến nghị cô nên đi bên phải, Tiêu Hà là nhân vật mà bộ quản lý và tầng trên đang sốt ruột tìm kiếm.
]
"Tiêu Hà? Nguyên lai nhân loại cần phải bảo vệ trong miệng quản lý số 3 là Tiêu Hà." Khởi Dư đảo mắt lướt một vòng: "Khu B số 2 là ý gì?"
[ Là phạm nhân bị thí nghiệm gây ra sự cố đẫm máu này.
]
"Không tệ, còn biết phản kháng." Khởi Dư gật gù tán đồng.
[ ...!] Nói thế này thì biết tiếp lời kiểu gì?
Nếu là bình thường, Khởi Dư nhất định sẽ phun tào tên này một phen, nhưng bây giờ, cô chỉ đối với gã có một tia tán thưởng nhỏ nhoi.
Khởi Dư quay đầu nhìn người phía sau: "Tiêu Hà, tôi chuẩn bị đi hành lang bên trái, tự anh một mình đi bên phải, có thể không?"
Tiêu Hà nhíu mày: "Tại sao? Không thể cùng nhau sao?"
"Tôi có chút việc riêng." Khởi Dư tất nhiên sẽ không nói mình muốn đi tìm chết, không tiện kéo theo hắn.
"..."
Thấy Tiêu Hà dùng im lặng làm thái độ, Khởi Dư muốn tức giận cũng không được.
Cô cũng không biết vì sao mình không thể đối xử với con hàng này như những tên khác, nhưng chính là không thể.
Khởi Dư giơ tay bóp nhẹ ấn đường, giữa hai đầu lông mày hiện ra vết máu mờ mờ: "Tiêu Hà, ngoan ngoãn một chút.
Bên phải đã có người đợi sẵn ở đấy, việc anh cần làm duy nhất là cùng bọn họ rời đi, chứ không phải ở nơi này chịu chết với tôi."
Hắn chết rồi thì những gì cô làm suốt cả quãng đường đều thành công cốc hết à?
Tiêu Hà không vui mím môi: "Chúng ta không thể cùng nhau rời đi? Nếu đã biết là chịu chết, vì cái gì cứ nhất quyết muốn tách ra?
Khởi Dư: "Anh đi trước, tôi hoàn thành xong chuyện riêng của mình sẽ theo sau, được không?"
"Cùng đi."
"Không thể, anh đi trước."
"Không muốn."
Hai người chỉ vì một việc nhỏ mà cãi nhau cả nửa ngày cũng chưa xong, trong lúc Khởi Dư không biết phải làm sao thì cả hai đầu trái phải của hành lang đều truyền ra tiếng động.
Khởi Dư cảnh giác quay đầu, nhìn thứ đen bóng trơn nhầy có độ chiều cao và dáng vẻ không khác bao nhiêu so với nhân loại bình thường xuất hiện ở bên trái, dư quang liếc nhìn bên phải lại thấy ba, bốn người mặc đồng phục rách rưới như bị tắm trong máu của bộ quản lý đang đỡ nhau đi ra.
Ba đầu hành lang giao nhau, các quản lý trông thấy khu B số 2 thì bày ra tư thế phòng bị tùy thời tấn công, nhưng khi những ánh mắt lạnh lùng ấy chạm đến thân ảnh Tiêu Hà lại lóe lên một tia mừng thầm cùng nhẹ nhõm như trút gánh nặng.
Khởi Dư chỉ liếc bộ quản lý một cái rồi tập trung sự chú ý lên quái vật có thể coi là bình thường nhất kia: "Hệ thống, đây là BOSS cuối?"
[ Đúng vậy.
] Hệ thống vui vẻ trả lời.
Chỉ cần xử lý quái vật đó xong, chỉ số ngầu sẽ lập tức tích đủ, cô và nó đều có thể rời khỏi nơi đáng sợ này.
Khởi Dư xoay người đối diện với Tiêu Hà, trong ánh mắt nghi ngờ của bộ quản lý và khó hiểu của Tiêu Hà dang tay ra, một bước ôm lấy Tiêu Hà cao hơn mình nửa cái đầu.
Tiêu Hà bị ép khom lưng, đầu bị Khởi Dư đè xuống buộc phải vùi vào hõm cổ cô, hắn mở to mắt, hai lỗ tai không khống chế nóng lên, trái tim treo ở lồng ngực cũng đập loạn.
Cô, cô không phải ghét hắn sao?
Tiêu Hà còn chưa nói câu nào sau gáy đã đột nhiên bị một lực không nặng không đập vào, hắn trợn mắt hoảng hốt muốn giãy giụa, cuối cùng cũng chỉ có thể thả lỏng dồn hết trọng lượng cơ thể vào người cô mà nhắm mắt lại.
Khởi Dư cảm nhận Tiêu Hà đã hoàn toàn mất ý thức, cả người mảnh khảnh đỡ lấy hắn, tay đặt sau gáy hắn khẽ luồn vào mái tóc đen mềm mại mà vuốt ve: "Ngủ ngon."
Ngày mai tỉnh lại, mọi thứ đều đã kết thúc.
Các quản lý vội vã chạy đến chỗ hai người, chưa kịp tức giận với hành động của Khởi Dư đã thấy cô nhẹ nhàng đưa Tiêu Hà trong tình trạng bất tỉnh cho bọn họ, còn tiện đà ném luôn cái thẻ màu xanh không biết quản lý nào đưa cho cô: "Giao hắn cho các người.
Đường phía sau chính là đường ra, con quái vật này tôi sẽ giải quyết."
Quản lý số 4 là một người phụ nữ tướng mạo đẹp đẽ, lúc này cũng đang cau mày nhìn Khởi Dư: "Một mình cô?"
Khởi Dư xoa xoa bả vai, hờ hững nói: "Bảo các người đi thì đi đi, thắc mắc nhiều như vậy làm gì.
Sau khi thoát khỏi đây, các người dẫn theo Tiêu Hà phải nhanh chóng rời xa hòn đảo, tuyệt đối đừng quay đầu lại."
Quản lý số 8 và quản lý số 15 cùng đỡ Tiêu Hà, hai người trao đổi tầm mắt với quản lý số 4, thấy cô ấy do dự gật đầu mới nói với Khởi Dư: "Vậy nhờ cô, tạm biệt."
Bọn họ cũng không ngốc tới nỗi mà cùng một người sắp chết nói lời hẹn gặp lại.
Khởi Dư mỉm cười, phất phất tay coi như đáp lại, sau đó xoay người đi về nơi quái vật đen vừa di chuyển sắp mất cả dấu vết.
Nghe thấy tiếng bước chân lục tục rời đi, Khởi Dư nhẹ nhàng nói thầm trong lòng: Tiêu Hà, vĩnh biệt.
Khởi Dư đuổi theo số 2 đến một căn phòng rậm rạp máy móc thiết bị tân tiến đang lách tách kêu vang, quái vật đen đứng trong căn phòng bị rò rỉ điện, nở một nụ cười dữ tợn kéo dài tới mang tai với Khởi Dư.
Khởi Dư đi vào bên trong, cười nói: "Mày có ý thức nhỉ? Đây là nơi bọn họ thí nghiệm mày? Muốn kết thúc tại nơi bắt đầu?"
Số 2 há cái mồm máu rộng đến đáng sợ, để lộ hàm răng mọc chi chít sâu tận cổ họng, tiếng the thé gầm gừ phát ra từ trong thanh quản trở nên thập phần quỷ dị giữa khung cảnh u ám ủ dột này.
Khởi Dư nghe vậy cười càng tươi: "Thật có ý tứ.
Mày đang đáp lại lời tao nói? Khó nghe chết đi được, đã thế tao còn không thể hiểu."
Không thể trao đổi, vậy thì chỉ có thể đánh nhau sớm một chút.
Khởi Dư hơi cúi người, chân nhích về phía sau chợt dùng sức, thân thể chỉ trong chớp mắt đã biến thành tàn ảnh tiến đến thật gần quái vật đen, cô siết nắm tay đấm mạnh vào cái đầu đen bóng kia, sức lực bật ra đánh thủng một lỗ lớn trên gương mặt kỳ dị ấy.
Khởi Dư đánh xong liền thu tay lại, nhanh chóng lùi về ba bước tránh né cánh tay đã biến đổi thành gai nhỏ bén nhọn bất ngờ đưa tới của quái vật.
"Khả năng phục hồi này có phải rất đỉnh không? Mấy thứ phế phẩm khác thực sự thua kém không bằng một góc của mày." Khởi Dư tựa lưng lên bàn điều khiển, ý cười trong mắt như muốn tràn ra.
Trên mặt quái vật đen bị thủng một lỗ to, nhưng chưa đến năm giây đã lập tức lành lại, trơn nhẵn như ban đầu.
So với những phế phẩm chỉ năm phút thôi còn chưa phục hồi được thương tích cô đã gặp thì tuyệt vời hơn nhiều.
Số 2 hung ác thét to một tiếng, phi nhanh đến chỗ Khởi Dư, giơ lên cánh tay đen nhầy gai góc đập về phía cô.
Khởi Dư mượn lực của cái bàn đằng sau đẩy cơ thể một chút, hoàn mỹ tránh thoát cái tay đấy cách cô còn chưa đến mấy centimet.
Bàn tay của quái vật vồ hụt mục tiêu, cũng không dừng lại mà nương theo lực đạo mà đập thủng một góc bàn điều khiển, không biết vô tình phá hư chỗ nào của thiết bị máy móc mà trong căn phòng bỗng kêu 'tích' một tiếng, một tia laze màu đỏ từ trong góc khuất trần nhà bất ngờ xuất hiện quét ngang nơi hai kẻ xâm phạm đang đứng.
Khởi Dư nghiêng người nhanh chóng rời khỏi đó, quái vật chậm một bước, bị tia đỏ vụt thoát qua cơ thể trong vòng hai giây, ngay lập tức phần bị quét đấy 'bụp' một cái nổ tung, Khởi Dư đứng gần đó không kịp né bị đống chất nhầy màu đen bắn thẳng vào người.
"Mẹ nó." Khởi Dư thấp giọng mắng khẽ, nhấc tay vung mạnh sang một bên, hất hết đám chất lỏng bám dính ở cánh tay.
Quái vật bị nổ đến độ chỉ còn lại nửa thân dưới vẫn đứng thẳng, nhưng thế này còn không đủ gãi ngứa cho nó, trong ánh mắt chờ đợi của Khởi Dư nó ngay tức khắc phục hồi lại nửa thân trên chỉ trong năm giây.
Sau khi tia laze rời đi, Khởi Dư liền bật người đến bên nó, tay phải đã biến dạng thành rễ cây không chút chần chờ đâm vào người quái vật, lại như cũ mà xuyên thẳng qua nó như đấm vào chất lỏng mềm mại.
Trong lúc Khởi Dư tấn công, quái vật cũng không yếu thế, khi tay của cô chạm vào người nó, thì tay của nó cũng xuyên thủng bụng cô, mạnh mẽ đâm qua xương chạm vào nội tạng yếu ớt.
[ Ký chủ! ] Hệ thống nhìn mà cuống cả lên.
Khởi Dư nhấc tay quét bay đầu nó, ở thời điểm nó buộc phải thả lỏng liền lùi về phía sau, cô run rẩy thở dốc, bàn tay đè chặt vết thương ở bụng nhanh chóng tràn ra máu tươi.
Khởi Dư mỉm cười nhìn vết thương dần khép miệng của quái vật, cơn bạo phát dưới đáy lòng từng chút một dâng cao, đáy mắt vốn không có gợn sóng cũng dần bị thâm trầm thay thế.
[ Ký, ký chủ, nếu không chúng ta chạy đi? Chúng ta không đánh nổi BOSS cuối, nhưng tiểu đệ vẫn giải quyết được mà? ]
Tuy ký chủ nhà mình đang yếu thế, nhưng hệ thống vẫn cảm thấy may mắn vì cô không sử dụng sức mạnh của mình mà đánh tay đôi với quái vật đen.
Đây là thế giới hiện đại được khoa học giải thích mọi việc, không phải mạt thế chuyện lạ gì cũng có, nó biết một khi mấy cái cây ngoài kia có dị động, cô chắc chắn sẽ gặp phải phiền phức lớn hơn nữa từ phía nhân loại.
Cho nên, như thế này vẫn là tốt nhất.
Khởi Dư ôm bụng tầm ba giây liền bỏ tay ra, chậm rãi đứng thẳng người lại, vùng bụng bị rách áo bết máu ở bên mép vải, lộ ra làn da trắng nõn dính máu tươi nhưng không hề có vết thương.
[ !!! ] Hệ thống kinh ngạc nhìn bụng nhỏ phẳng lì của Khởi Dư.
Đừng nói là cô cũng có khả năng phục hồi thương tích như mấy con quái vật khác đó nhé?
Quái vật đen cũng kinh ngạc mà nhìn chằm chằm nơi nhẵn nhụi mình đã từng rạch qua trên người Khởi Dư.
"Mày biết cách tốt nhất để gϊếŧ chết một kẻ có năng lực tái tạo bậc nhất là gì không?" Thấy sự chú ý của số 2 đều dồn hết vào chính mình, Khởi Dư cười cười, lạnh lẽo nói: "Chính là gϊếŧ hắn đến một cặn cũng không còn."
***
Quản lý số 15 có thể lực tốt nhất trong ba người phụ trách cõng Tiêu Hà cùng hai người quản lý khác chạy trên hành lang dài hẹp, quản lý số 4 và quản lý số 8 dẫn đầu đi dò đường, khoảng chừng mười lăm phút, khi mọi người chạy đến trung tâm hàng lang của tầng hầm thì khúc ngoặt bên cạnh bỗng có hai bóng dáng mặc đồng phục tương tự bọn họ chạy ra, theo sau hai người đó là ba con quái vật dị dạng cả người thấm đẫm máu tươi cùng các vết thương lớn nhỏ.
"Quản lý số 10, quản lý số 11." Quản lý số 15 có khoảng cách khá gần nhìn thấy hai người đầu tiên liền lên tiếng chào hỏi, quản lý số 4 và quản lý số 8 nghe được tiếng động quay đầu lại, cũng ngạc nhiên mà chào hỏi hai người.
Joe đỡ Kevin một bên vất vả chạy trốn, một bên phản kích đánh trả quái vật, gặp được đồng nghiệp mang theo nhân vật trọng điểm cần bảo vệ cũng đang chạy trốn, liền bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Có người, tức là có thể tăng độ sống sót cho em trai và anh ta, thậm chí bọn họ đã tìm thấy Tiêu Hà, anh ta và em trai cũng không cần phải chịu chết mà đâm đầu vào hang ổ của quái vật tìm người nữa.
Thực sự là một công đôi việc, không gì tiện hơn lúc này.
Joe nhanh chóng đỡ Kevin đến bên ba quản lý khác, sau khi nhận hết vũ khí Kevin đưa qua mới nói: "Làm phiền ba người mang theo cả Kevin, tôi ở lại giải quyết lũ này xong sẽ theo sát các người."
Quản lý số 8 gật đầu, nhận trách nhiệm cõng Kevin, nhìn thấy vết thương không nhỏ trên người anh, thuận miệng hỏi: "Quản lý số 10 làm sao vậy?"
Joe vội vàng lên đạn đầy đủ cho súng lục: "Em ấy bị gãy chân, không thể tự do hoạt động."
"Ra vậy, chúng tôi đi trước, nhớ theo kịp."
"Đã hiểu, cảm ơn."
Kevin im lặng nhìn bóng dáng Joe chạy xa, trong lòng là từng đợt sóng ngầm cuộn trào.
Anh biết bây giờ mình giữ lại người hay cùng gia nhập đều là gánh nặng phiền phức, ngoài việc kéo chân sau và làm Joe phân tâm lo lắng cho anh ra thì cơ hồ anh không được tích sự gì nữa.
Kevin biết, chính vì vậy mới lẳng lặng nhìn người thân duy nhất còn lại của mình chạy đi, anh ngoài mặt lạnh nhạt không nói chuyện, nhưng thực sự anh cũng rất sợ hãi đối phương sẽ không quay lại nữa.
Dù sao thì, anh chỉ còn mỗi người anh trai này a...
Joe chết rồi anh phải làm sao bây giờ?
Quản lý số 4 chỉ một cái liếc mắt cũng biết được tâm tình đằng sau gương mặt liệt kia của Kevin: "Đừng lo lắng, tin tưởng anh trai anh một chút đi, nếu anh ta không chịu nổi mà bỏ mạng thật, vậy thì quá uổng công những năm qua anh ta tìm chết dạo chơi bên ngoài nhà tù."
Kevin không lên tiếng, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm quản lý số 4.
Dám rủa anh trai anh đi chết, chán sống rồi à?
Quản lý số 15 thấy bầu không khí có vẻ nghiêm trọng liền đứng ra hòa giải: "Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu, đi thôi."
Biết hiện tại không thích hợp, quản lý số 4 và quản lý số 10 xem như đình chiến, mọi người hòa bình cùng nhau đi đến lối ra, thời điểm lướt thoáng qua sảnh hành lang có đống gạch vụn bị vỡ nát nằm đấy cũng không khỏi liếc mắt nhiều thêm một cái.
Cả quãng đường đều bình yên tĩnh lặng đến mức khiến mọi người âm thầm lo sợ, không thấy bóng dáng của bất kỳ quái vật nào càng làm cho thần kinh của bọn họ căng ra, giống như chỉ cần chút tiếng động nhỏ là có thể dọa chết bọn họ.
So với chính diện chịu chết có thể *cửu tử nhất sinh, chờ chết đích thực là một loại tra tấn tinh thần bức người ta đến tuyệt vọng.
*Cửu tử nhất sinh: Chín phần chết một phần sống.
Sự thật chứng minh, bọn họ thế nhưng hoàn hảo không tổn một sợi tóc rời khỏi tầng hầm khu B đi tới sân trước rộng lối, vậy nên những gì bọn họ sợ bóng sợ gió trước đó hoàn toàn là việc vô ích.
Phía trên đã có hai, ba chiếc trực thăng 'phần phật' bay trên trời, bởi vì không có chỗ đậu, tất cả mọi người đều phải chịu khó mà leo lên thang dây được thả xuống, thỉnh thoảng trong quá trình leo dây bị gió đẩy đung đưa, mọi người còn có thể coi đó là chút cảm giác mạnh để thả lỏng tinh thần (?).
Quản lý số 15 cố định chặt chẽ cơ thể Tiêu Hà lên người mình xong mới tập trung leo lên trực thăng, lúc này những người phía dưới đều đang chờ đợi anh ta có thể yên ổn mà leo tới, không một ai có ý nghĩ giành trước vị trí.
Một đám bọn họ thực sự không đổi được một Tiêu Hà a.
Cứ như vậy trôi qua bốn mươi lăm phút đồng hồ, khi trực thăng chỉ còn trống ba chỗ thì vừa vặn từ cửa chính xuất hiện một bóng hình vội vã chạy ra, Kevin ngồi trên trực thăng nhìn thấy Joe đã bám vào được thang dây mới hơi cúi đầu xuống, che giấu hốc mắt đã có phần nóng lên.
Xem ra may mắn vẫn mỉm cười với anh, không có tàn nhẫn đoạt đi người thân cuối cùng này của anh.
***
Khởi Dư và quái vật đen đánh tới đánh lui gần hai tiếng đồng hồ, trong căn phòng bừa bộn đổ nát, Khởi Dư bị quái vật đen đẩy mạnh ra đằng sau, tấm lưng gầy yếu thuận thế va đập ở cạnh bàn điều khiển, thấy quái vật toàn thân lỗ to lỗ nhỏ bị cô đâm thủng cũng theo lại đây, Khởi Dư nhếch môi cười, tay bám vào góc bàn nâng nửa người lên, hai chân nhấc cao đạp thật mạnh vào bụng của quái vật khiến nó bắn về phía sau.
Quái vật đen văng vào cái bức tường nhỏ làm bằng thép được gắn đầy đủ dây điện, Khởi Dư bắt được cơ hội đưa tay ra vặn cái nút có ký hiệu đồng nhất với cái tường đó bên cạnh mình, chỉnh nó đến mức lớn nhất.
Ngay tức khắc, dòng điện truyền ra đi vào trong cơ thể quái vật, giật mạnh nó liên tục đến mức nó không kịp dành chút thời gian tìm cách thoát ra hay tái tạo lại phần thịt bị cháy sống.
[ Ký chủ, chỉ còn chưa đầy một phút là bom cánh hoa phát nổ rồi! ] Hệ thống buộc phải chen ngang mà gấp gáp thông báo.
Chỉ số ngầu còn chưa hoàn thành đủ chỉ tiêu mà ký chủ nhà nó đã nổ banh xác thì thế giới này coi như thất bại, những gì đã làm trước đó đều hóa thành công cốc!
Khởi Dư lau máu bên khóe môi, miệng vết thương trên cơ thể từ từ khép lại, cô từ trong túi quần lấy ra hai cánh hoa còn lại, mân mê nó bằng ngón tay: "Ừm, cũng nên kết thúc rồi."
[ Ký chủ, còn ba mươi giây! ]
Khởi Dư nhìn quái vật đen bị dòng điện cao áp cản lại không động đậy được, mí mắt cong cong: "Số 2, nói cho mày biết, một đồng loại của tao thích nhất là tạo ra những thứ đồ chơi cường đại như mày, đáng tiếc chúng lại không có được ý thức cho riêng mình.
Bởi vì số lượng quá nhiều, y cảm thấy cho chúng nó sở hữu ý thức rất phiền, cứ như những phế phẩm vô tri vô giác không có đầu óc chỉ một lòng hướng tới gϊếŧ chóc là tốt nhất."
Khởi Dư biết quái vật đen không có tinh lực chú ý tới lời bản thân nói, nhưng vẫn như cũ tự mình độc thoại: "Mày đoán xem, sau khi tao và mày đều bị bom oanh tạc, mày sẽ xuống Địa Ngục hay hồn phi phách tán?"
Quái vật đen vừa giãy giụa kịch liệt vừa thét gào ầm ĩ, Khởi Dư nhìn nhìn, nhoẻn miệng bật cười: "Vậy còn tao? Ồ không, tao sẽ rời đi để đến một thế giới mới, cũng chỉ có một mình mày sẽ vạn kiếp bất phục."
[ Còn mười giây! Ký chủ, cô nhanh lên a! ] Hệ thống vội tới suýt khóc.
"Mày có năng lực tái tạo siêu phàm, nhưng mày vẫn sẽ chết, còn tao thì không."
Khởi Dư giơ cao tay cầm hai cánh hoa lên, hướng về nơi quái vật đen đang bất lực bị giam cầm mà ném mạnh, hai cánh hoa dính vào nhau trên không trung khẽ tách ra, một cánh hoa chạm vào người quái vật đen, một cánh hoa rơi xuống đất sắp sửa chạm vào mặt sàn chính giữa căn phòng.
Ngay lập tức, cánh hoa quái chạm nhẹ lên cơ thể quái vật đen tích nổ, quái vật đen bị nổ mạnh cho bay cả xác, từng vũng nước nhớp nháp máu đen bắn đầy ra toàn bộ phòng, ở thời điểm nó muốn phục hồi lại bị bom nổ bay tiếp, bất kể nó có bắn đi đâu thì vẫn luôn ở trong phạm vi phát nổ của quả bom.
[ + 250 chỉ số ngầu.
Tổng chỉ số ngầu đã thu thập: 510/500.
]
[ Xin chúc mừng ký chủ đã hoàn tất nhiệm vụ tại thế giới thứ hai.
Có muốn rời khỏi đây để tiếp tục thế giới sau không? ]
Khởi Dư đứng trong vùng trung tâm, bị sóng xung kích làm cho hai lỗ tai triệt để bị điếc, cô bịt miệng ho không ngừng, từng ngụm máu tràn ra khỏi khóe môi bị lòng bàn tay ngăn lại thuận thế chảy dọc xuống cánh tay rồi rơi trên mặt đất.
Cô đau tới nhíu chặt mày, lại như thoải mái mà to mắt nhìn bom sắp nổ đến chính mình: "Đi."
[ Đo lược chỉ tiêu chỉ số ngầu...!]
[ Chỉ tiêu đủ, đo lược hoàn tất.
]
[ Chúng ta sẽ bắt đầu di chuyển, xin ký chủ hãy chuẩn bị tinh thần.
]
[ Bắt đầu truyền tống...!]
Phía sau căn phòng, trên hành lang đã được đặt sẵn những cánh hoa bắt đầu nổ mạnh, từng đoạn kiến trúc bị oanh tạc đến vỡ vụn, trần nhà không theo kết cấu ầm ầm rơi xuống, khói bụi nổi lên bao trùm toàn bộ đường, lại bị lửa nóng gạt ra.
Khởi Dư liếc mắt nhìn phòng nghiên cứu này sắp bị bom thổi bay, lại nhìn cánh hoa thứ hai chậm hơn cánh hoa đầu tiên chạm sàn nhà, tức thì, trước mắt cô đột nhiên tối sầm, cơ thể mất đi ý thức mềm oặt ngã ở trên đất, mà lại vừa vặn cách quả bom cánh hoa không xa, lập tức bị nó nổ cho tan xác, từng đoạn máu thịt và nội tạng bắn ra hòa lẫn với vũng chất lỏng màu đen, tất cả đều bị tia lửa ma sát từ phía sau đi tới vùi lấp.
[ Truyền tống hoàn tất.
]
***
【Buổi trưa hôm qua, vào lúc 11:45, cách thủ đô New York 1000km về phía Bắc đã xảy ra một trận dư chấn dữ dội, khiến hòn đảo cư trụ tại đó sụp xuống dưới biển hoàn toàn biến mất, thương vong vô số, nguyên nhân hiện tại chưa được làm rõ.
Chính phủ ngay sau đó đã đưa ra một lời giải thích...】
Trong một quán an bình dã đông khách, mọi người ngồi từng bàn không hẹn mà gặp cùng chú ý bản tin thời sự được chiếu trên ti vi của ông chủ, trong lúc mọi người thảo luận kịch liệt về sự cố ngày hôm qua, một thiếu niên mặc áo hoodie màu đen trùm mũ lẳng lặng ngồi một mình ở cuối góc, đôi mắt lạnh nhạt sau lớp kính râm nhìn chằm chằm nữ phóng viên đang đưa tin.
Thế giới này...!quả nhiên vẫn nhàm chán như vậy.
Thiếu niên dùng ngón tay gõ nhẹ mặt bàn theo tiết tấu, khí chất u buồn quạnh quẽ bủa vây xung quanh thân thể khiến mọi người chung quanh đều ăn ý tránh xa, từ đầu đến cuối, thiếu niên chỉ gọi một ly nước chanh, nhưng lại không ý định cởi khẩu trang ra, cứ như vậy để mặc đá lạnh trong ly tan thành nước trộn lẫn với nước chanh rồi nguội hẳn, vừa kỳ quái lại vừa lập dị.
Khi bản tin kết thúc chuyển sang quảng cáo, thiếu niên từ trong túi quần lấy ra vài tờ tiền giấy đặt cạnh ly nước vẫn còn đầy trên bàn ăn, sau đó đứng dậy rời đi, một thân cô bạc được ánh nắng nhè nhẹ của Mặt Trời chiếu đến biến mất sau biển người đông đúc mịt mờ.
— THẾ GIỚI 2, HOÀN THÀNH! —
———
*Góc nhỏ của truyện*
Tác giả ╮(╯▽╰)╭ : Cuối cùng cũng hoàn thành rồi, tốn cả mấy tháng trời mà mới xong thể giới hai.
Ừm, thiếu niên cuối chương mọi người đều biết là ai rồi nhỉ? Câu hỏi đặt ra là tại sao hắn không ở trong nhà tù mới mà lại ở ngoài? Hì hì, bỏ trốn đó, còn làm như thế nào thì mọi người tự nghĩ nha. (≖‿≖)✧
Hệ thống:...!Có nên tung hoa không?
Khởi Dư: Lại bị nổ banh xác! Mẹ nó, ta chết thật thảm! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Tiêu Hà ngồi ở một góc tự bế, không muốn nói chuyện:... (눈_눈)
Tác giả đập tay: Phải rồi, nghe có một bạn bảo nam chính hơi phế, hẳn là một số bạn đọc tuy không nói nhưng cũng cảm thấy thế, tác giả muốn thanh minh cho con trai một chút.
Đầu tiên, Mạc Phong của thế giới đầu vào thời điểm mấu chốt đã tiêu tốn rất nhiều dị năng bảo vệ cho thành viên khác trong đội (tuy rằng tác giả không viết ra nhưng tính cách hắn chính là vậy), dị năng hết đồng nghĩa với thể lực bị suy yếu (logic truyện, đừng khảo chứng), vậy nên khi Dư Dư bị xúc tu kéo đi mới không giãy ra nổi vòng tay giam cầm của Tô Lương — người vẫn còn đầy đủ năng lượng dị năng và vẫn đang giữ bản thân ở trạng thái cường hóa!
Thứ hai, Tiêu Hà của thế giới này là một thiếu niên bình thường cả ngày không ra khỏi cửa và sở hữu một thể lực không thể yếu hơn của người không chịu đứng dậy vận động, vấn đề tại sao hắn lại xuống tầng hầm kéo chân sau cho Dư Dư thay vì ngoan ngoãn đợi ở trên? Bạn nên biết, một người đã biết chắc mình xuống dưới chỉ có con đường chết mà vẫn như cũ nhảy xuống chịu chết vì có hảo cảm với một người khác, ôm tâm thái cùng chết với người đó là cần sự dũng cảm rất lớn nhé!
Cuối cùng, nam chính không phế! Tác giả chỉ không cho hắn thể hiện (hoặc không có đất dụng võ) mà thôi, nếu để nam chính thể hiện, vậy thì tính cách 'tham sống sợ chết' vốn luôn bị người ta căm ghét và dễ gây khó chịu này của Dư Dư sẽ càng trở nên khó coi trong mắt độc giả, Dư Dư sẽ trở thành một pháo hôi não tàn ích kỷ chứ không phải là thiếu nữ cường đại mang lòng thờ ơ dưới dạng nữ chính nữa!
Khởi Dư bình thản nhún vai: Ta từ đầu vốn dĩ đã không có người thích, thêm vài người cũng chẳng khác biệt, quan tâm cái rắm.
Tác giả 囧: Ta đang kéo hảo cảm của độc giả cho ngươi đấy tên trứng thối này...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...