Xuyên Nhanh Ta Trích Lời Tra Nam Mà Vấn Đỉnh Đại Đạo


Hoa ma ma ở Yến Xuân Các cần cù chăm chỉ công tác nhiều năm như vậy, kỳ thật trong lòng vẫn luôn có một tiếc nuối, đó chính là bởi vì bản thân điều kiện phần cứng không đủ, không có năng lực cạnh tranh ngôi vị hoa khôi.
Ngôi vị hoa khôi, quý nhân phú thương vung tiền như rác chỉ vì dung mạo mỹ nhân.
Nhưng cho dù là hoa khôi cao ngạo, được người truy phủng, Hoa ma ma cũng chưa nghe nói, có kẻ dám kêu khách nhân biểu diễn tiết mục cho mình xem, càng đừng nói con ranh này chỉ cái gì cũng chưa học được.
Cho nên nghe xong lời Minh Tiêu, bà ta trực tiếp bị chọc tức luôn.

Ngày hôm qua còn tưởng đây là cái thông minh thức thời, không nghĩ tới chưa được một ngày đã hiện nguyên hình.
Hoa ma ma thở dài, thật là phí hoài cái thân xác mỹ nhân, hoa khôi không phải có khuôn mặt là được, tính cách bừa bãi này tám phần là nâng cũng không dậy được.
Rốt cuộc nhiều năm tú bà, đã luyện được công pháp tâm như sắt đá, Hoa ma ma chỉ tiếc nuối một chút, thần sắc lãnh đạm mà thanh thanh giọng gọi người tiến vào.
Vẫn là những đối tượng đó, vẫn những bộ chế phục đó, đãi ngộ nhân viên ở Yến Xuân Các không tồi, quần áo của đám canh gác cũng đều giống nhau, che mặt lại chắc không nhận ai ra ai.
Hai tên canh gác dáng người, diện mạo không sai biệt lắm đi lên trước, Hoa ma ma cao giọng nói: "Quy củ cũ, nhốt vào phòng hai ngày."
Hai người đồng thời theo tiếng đến gần, trong đó một tên vươn tay muốn túm người, động tác thập phần đơn giản thô bạo, Minh Tiêu nghiêng người tránh đi, sau đó cùng người đánh lên.
Người ở đây không biết cô thế nhưng còn biết chút võ phòng thân, bọn họ bất quá chỉ sửng sốt trong chớp mắt, ăn ý mười phần phối hợp cùng Minh Tiêu đánh một trận.
Một người cuốn lấy Minh Tiêu, một người khác bắt lấy sơ hở, đánh vào ngực cô, Minh Tiêu tức khắc thân thể tê rần, cả người định tại chỗ không thể nhúc nhích.
Hoa ma ma chờ tình hình chiến đấu kết thúc, mới cười nhạo đi tới, bà ta chọc chọc cái trán Minh Tiêu, trào phúng nói: "Thế nhưng còn biết chút võ, là ta xem nhẹ rồi.

Nhưng mày quá ngây thơ rồi, Yến Xuân Các có thể độc quyền thị trường ở thành Thương Tĩnh, há là ăn chay, chỉ bằng công phu mèo quào hai tay của mày, còn muốn làm trò trước mặt bà?"
bà ta lại hừ cười một tiếng, lúc lắc cây quạt với hai tên kia: "Dẫn người đi, giam hai ngày cho tính tình bớt bớt lại."
Hai tay sai được phân phó, khiêng Minh Tiêu đi vào một căn phòng nhỏ ẩm ướt chật chội, khóa kĩ cửa sổ rồi mới rời đi.
Bọn họ không biết, sau khi bọn họ đi rồi, người trong phòng vốn nên cứng còng, đánh cái ngáp rồi ngồi phịch cái mông xuống mặt đất.
Vừa định cười nhạo ký chủ lần đầu tiên trang bức thất bại Quỹ Quỹ:???
"Ký chủ cô vừa rồi giả thua hả? Vì sao thế?"
"Biết người biết ta, trước thử một chút chứ sao." Minh Tiêu hai tay gối sau đầu, không chê dơ nằm lên đống cỏ khô, gác chân nói.

Hai người kia đương nhiên đánh thắng được, vừa rồi nếu không phải cố tình thua, góc áo của ta bọn họ cũng chẳng nắm được.
Minh Tiêu sở dĩ làm như vậy, là bởi vì đây là thế giới có tồn tại nội lực, bất quá bởi vì bí tịch võ công ít ỏi, chỉ có con cháu nhà cao cửa rộng, hoặc là hộ vệ nhà giàu có bồi dưỡng ra mới được luyện tập.

bình dân ở tầng chót cho dù có thiên phú, nhiều nhất có thể dựa tự mình luyện tập, luyện ra một chút khí thôi.
Cô uổng có một thân sức lực, lại không biết nội lực, cho nên cần xác định mình với người có nội lực cao thấp ra sao, liệu cô có rơi xuống thế hạ phong hay không.
Hiện tại xem ra, tuy rằng không gặp phải người võ công cao cường, nhưng lấy giá trị vũ lực của lính canh gác tay sai thông thường, một đánh hai mươi hẳn là không thành vấn đề.
Minh Tiêu nghĩ rồi thở dài: "Quỹ Quỹ, đồ vật thần kỳ như ký ức mi cũng có thể cho ta, mi không thể giúp ta lấy một cái công pháp gì đó sao?"
Túm lại cô không cảm thấy mình sẽ đánh nhau thua, nhưng mấy thứ như điểm huyệt linh tinh thật sự rất khó giải quyết.

Hôm nay có lẽ nguyên nhân thể chất, cũng có thể là kia hai người trình độ không được, cô chỉ tê rần một chút liền khôi phục bình thường, nhưng nếu về sau đụng phải người lợi hại thì sao?
Bản tính kiệt ngạo không chịu trói buộc của Minh Tiêu khiến cô vô luận khi nào cũng muốn nắm quyền chủ động trong tay, như bây giờ cảm giác thực sự làm người khó chịu.
"......" Quỹ Quỹ cô dụng an tĩnh trong chốc lát, một lát sau ngữ điệu ôn nhu nói: "Ký chủ cô ngủ đi, có lẽ..."
"Trong mộng có thể luyện thành công."
Minh Tiêu ở trong phòng tối ba ngày, nói là trừng phạt thật đúng là một chút không giả, suốt ba ngày, trừ bỏ ngẫu nhiên có người từ vết rách cửa sổ trộm nhét cho chút đồ ăn, cũng không thấy qua một bóng người.
Nếu là cô bé 13 tuổi thật gặp loại tình huống này, đã sớm khóc thút thít chịu thua, cầu xin nhận sai xin lỗi, xin ma ma thả ra.
Nhưng Minh Tiêu là người ai? Sao có thể khóc.
Cô nuốt xuống một ngụm màn thầu cuối cùng, đứng lên dùng sức gõ cửa, hô lớn: "Ta biết sai rồi, thả ta đi ra ngoài đi."
Thanh âm vừa lớn vừa vang, ngạnh sinh sinh xin tha nhưng nghe rất ương bướng cứng đầu.
Quỹ Quỹcạn lời nhìn ký chủ co được dãn được, trợn trắng mắt: "Cho nên nói vì sao cô cứ phải làm như vậy, trước tiên ổn định, sau đó bắt đầu trù tính không phải tốt sao."
"Mi không hiểu." Minh Tiêu mệt mỏi che lại cái bụng trống trơn ngồi ở cửa tiếp tục nói, "Hiện tại là thời cơ tốt nhất, ta vừa tới, còn không hiểu quy củ, hơn nữa lòng có mâu thuẫn, cho nên ta tác oai tác quái cái dạng gì, về tình cảm đều có thể tha thứ, thậm chí bởi vì nhỏ tuổi yếu ớt trừng phạt sẽ nhẹ một ít.

Nhưng nếu đã quen rồi còn dám dĩ hạ phạm thượng, khẳng định sẽ không chỉ bị phạt nhốt."

Yến Xuân Các sừng sững ở thành Thương Tĩnh nhiều năm như vậy, bối cảnh thực lực cái gì cũng không thiếu, trước khi sờ ra chân tướng, cô không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Đặc biệt Giang công tử trong trí nhớ kia võ công cao cường, bối cảnh thần bí, cô dù sao cũng phải gặp qua một lần, mới có thể tiến hành bước tiếp theo.
Thái độ nhận sai của Minh Tiêu qua loa đại khái, Hoa ma ma nghĩ đói bụng mấy ngày này, như thế nào cũng nên học được bài học, liền thả người.
Bất quá lần này Minh Tiêu không được đãi ngộ tốt như dạy học 1-1, Hoa ma ma quyết định muốn mài dũa tính tình cô, dứt khoát vứt giẻ lau cho cô làm một nha hoàn thô sử.
Hoa ma ma tùy tay đưa tới một bé trai, phân phó nó dạy cô làm việc, sau đó liền vội vàng đi chuẩn bị cho việc tiếp khách buổi tối.
Cậu thiếu niên lớn lên mi thanh mục tú, nói cũng rất ít, lời ít mà ý nhiều nói còn nhiều việc phải làm, phải rời đi.
Minh Tiêu nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cậu, bỗng nhiên cất tiếng nói: "Cảm ơn màn thầu của cậu."
Cậu thiếu niên thân hình cứng đờ, cuống quít quay đầu nhìn xung quanh bốn phía, mới chạy đến bên cạnh cô vội la lên: "Đừng nói ra tới, bị Hoa ma ma biết, tôi và cậu đều bị phạt."
Đại khái là thân phận bị vạch trần, vẻ lạnh nhạt trên người cậu bé vừa rồi cố ý giả vờ tan một chút, cúi đầu chắp tay sau lưng ngượng ngùng hỏi: "Sao cậu lại biết là tôi?"
"À, đoán mò ra."
"Cậu...!Hừ, không nói nữa." Cậu thiếu niên cho rằng cô cố ý trêu cợt, hầm hừ mà quay đầu đi rồi.
Kỳ thật Minh Tiêu cũng không tính gạt người, ở trong trí nhớ, có thể làm ra chuyện như vậy, đồng thời lại có thể bỏ công sức chú ý tới cô, trừ bỏ cậu thiếu niên này, cả cái Yến Xuân Các vừa to vừa rộng cũng chẳng được mấy người.
Cậu thiếu niên tên là Ngọc Trúc, đời trước là bạn tốt với Diệp Minh Tiêu.
Ách......!Hoặc nói là hội anh em bi thảm thì càng chuẩn xác.
Ngọc Trúc là con của một cô nương ở trong Các.
Cho dù chẳng biết rõ cha đứa trẻ là ai, cô nương kia sau khi phát hiện mình mang thai ngoài ý muốn, vẫn quyết định sinh hạ đứa trẻ này, vốn tính toán vừa sinh ra liền tìm một nhà trong sạch, đưa vàng bạc nhờ người giúp đỡ nuôi nấng lớn lên.
Nhưng trên đời này luôn có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, cô nương chết vì khó sinh, Hoa ma ma vốn dĩ muốn ném đứa bé này đi, nhưng bọn tỷ muội không đành lòng, liền cầu xin giữ lại.
Ngọc Trúc được các cô nương cùng nhau nuôi nấng, hơi lớn một chút là bắt đầu làm việc, Hoa ma ma không mất tiền, lại có thể nhặt được nhân công miễn phí thì cũng rất vừa lòng, liền như vậy ngầm đồng ý cho cậu ở lại.
Tuy rằng bởi vì hoàn cảnh sinh trưởng mà tính cách cậu có phần tối tăm mẫn cảm, nhưng lại rất thiện lương, đời trước Diệp Minh Tiêu vừa mới tới không ít lần được cậu ấy quan tâm, sau này Diệp Minh Tiêu vì tự bảo vệ mình mà hủy dung, cũng là cậu ta đến trước mặt Hoa ma ma cầu xin mới được ở lại.
Nghĩ đến những sự việc xảy ra với đối phương ở đời trước, người không thèm đồng tình với bản thân như Minh Tiêu cũng hiếm hoi thở dài một hơi, nói với Quỹ Quỹ: "Ta phát hiện thật đúng là người tốt khó sống, tiện nhân khó chết.


Người như Diệp Minh Chỉ, Hoa ma ma, mạng sống còn dai hơn vương bát (rùa)."
Quỹ Quỹ nghe xong tán đồng gật gật đầu: "Cho nên mới cần sự tồn tại của ký chủ nha."
Tai họa của tiện nhân, đi đến đâu tiện nhân chết như ngả rạ!

Sinh hoạt mấy ngày tiếp theo, Minh Tiêu thành thật kiên định đi theo Ngọc Trúc học tập làm việc, hai đứa trẻ tuổi sàn sàn nhau nhanh chóng trở thành bạn tốt, mỗi ngày ghé vào cùng nhau ăn cơm làm việc.
Quỹ Quỹ nhìn ký chủ an phận, phảng phất quên mất mộng tưởng làm hoa khôi vĩ đại, trong lòng thẳng thình thịch.
Lấy hiểu biết của nó với Minh Tiêu, giai đoạn trước càng bình tĩnh, trong lòng mưu hoa lại càng lớn.
Lần này cốt truyện gốc là tranh bá thống nhất, ý thức thế giới có mắt, khí vận chi tử hiện tại có thù oán với ký chủ, ball ball you ngàn vạn lần quản tốt con ruột, đừng chạy tới trước mặt chúng ta khoe khoang.
*qiúqiú nǐ 球球你 ("ball ball you") –> qiúqiú nǐ 求求你 (xin đấy, please)
Nếu như bị ký chủ nhà ta đùa chết, đạt không thành mục tiêu thống nhất chư quốc của thế giới mi, vậy chỉ có thể trách các mi tự mình ngu.
Minh Tiêu không biết ý nghĩ này của Quỹ Quỹ, hiện tại cô đang nghe Ngọc Trúc hứng thú bừng bừng phổ cập khoa học ngày mai.
Ngày mai là ngày hoa khôi tổ chức mỗi năm một lần ở Yến Xuân Các, cũng không có gì hiếm lạ, tổ chức tiết mục, các loại khoe sắc đẹp tài năng nhằm hấp dẫn khách nhân.
Minh Tiêu không có hứng thú với những cái này, sự chú ý của cô nằm trên một sự kiện khác.
Nhìn Ngọc Trúc liệt kê các tiết mục trình diễn xuất sắc nhiều năm qua, ánh mắt hưng phấn sáng ngời, nếu không phải có ký ức đời trước, cô căn bản không thể nghĩ đến, ác mộng đời trước của cậu thiếu niên, tất cả đều bắt đầu từ đây.
Cùng ngày hoa khôi.
Minh Tiêu rời giường rửa mặt chải đầu đi vào đại sảnh, vừa bắt đầu chuẩn bị tiếp đón quan khách cùng Ngọc Trúc, đã lâu không phản ứng cô, Hoa ma ma bỗng nhiên xuất hiện, một đôi mắt khắc nghiệt đảo qua trên người Minh Tiêu, giả vờ hiền lành nói: "Làm hạ nhân một tháng, cảm giác thế nào."
"Còn được, khá quen."
"Có chịu nổi hay không, cho nên mày vẫn phải nghe......" Hoa ma ma thuận miệng vừa hỏi, bà ta chắc chắn Minh Tiêu chịu không nổi khổ, lại không tưởng được sẽ nghe ra đáp án như vậy.
Nụ cười bà ta cứng đờ, phấn mắt kẹp trên mi mắt càng có vẻ buồn cười.
Bên cạnh Ngọc Trúc khẩn trương túm túm tay áo cô, ý bảo cô đừng nói nữa, Minh Tiêu lại không có ánh mắt tiếp tục hỏi Hoa ma ma: "Còn có chuyện khác không?"
Hoa ma ma lấy lại tinh thần, hung hăng liếc cô một cái, nha đầu chết tiệt này đúng là xương cốt cứng, nếu không phải hôm nay công tử muốn thỉnh khách quý đến, trực tiếp muốn bà ta đưa mấy cô nương sạch sẽ đến hầu hạ, bà ta thế nào cũng phải giáo huấn người một trận.
Bỏ đi, trước không so đo, đám người đêm nay phá thân, nào còn cao ngạo lên, còn không phải đến thành thành thật thật nghe nàng an bài, đến lúc đó lại dạy dỗ cũng không muộn.
Nghĩ thông suốt, Hoa ma ma lại cười cười, thanh giọng nói với Minh Tiêu: "Không cần làm những việc hạ đẳng này nữa, cùng ta đi trên lầu chọn một bộ thích hợp để thay.

Buổi tối nay khách quý tới, cô tuổi còn nhỏ tính tình hoạt bát, đi bồi khách đi."

Mọi người đều rõ ràng đây là ý tứ muốn tiếp khách, mặt Ngọc Trúc lúc này trắng bệch, vội vàng che Minh Tiêu đằng sau người: "Mụ mụ, Minh Tiêu tuổi còn nhỏ, có thể hay không..."
"Lời nói của tao, người như màu có đường xen vào hay sao." Hoa ma ma ngày thường ở đây là người nói một không nói hai, nhịn Minh Tiêu một hồi, đã nghẹn một bụng khí, thấy cậu ta còn dám khiêu chiến uy nghiêm của mình, tức giận giơ lên một bàn tay, thẳng đánh qua.
"Được rồi." Minh Tiêu tiếp được tay bà ta, nhún nhún vai nói: "Việc có bao lớn, còn không phải là đổi bộ quần áo sao."
Nói xong trấn an vỗ vỗ bả vai Ngọc Trúc, quay sang Hoa ma ma nâng nâng cằm: "Đi thôi."
Hoa ma ma nháy mắt với người phía sau, làm người đè Ngọc Trúc lại, lúc này mới mang theo Minh Tiêu lên lầu.
Hai người đi vào một căn phòng chứa đầy hoa phục, trang sức, Hoa ma ma đắc ý nhìn về phía Minh Tiêu: "Quần áo ở đây đều làm từ chất liệu tốt nhất thành Thương Tĩnh, còn có trang sức, đừng nhìn tính chất không quý, nhưng tay nghề tinh xảo này, ở cả Mạc Bắc này là độc nhất."
"Nghe lời ma ma, nghiêm túc học tập, tiếp khách, ta bảo đảm không bao lâu, những thứ này dùng không hết."
Bà ta vừa nói vừa liếc Minh Tiêu, nhìn Minh Tiêu không dao động, cũng không vội.

Cô nương không thích hoa phục trang sức bà ta cũng không phải chưa thấy qua.
Nhưng nữ nhân sao, một khi mất trinh tiết, cho dù không tình nguyện cũng chỉ có thể nhận mệnh.
Đã tới nơi này, muốn thanh thanh bạch bạch sống một đời, sao có thể chứ.
Bà ta không nhiều lời thêm, tiến lên bắt đầu chọn lựa quần áo.

Từng hàng sa y, theo động tác của bà ta mà phiêu đãng, cũng may Minh Tiêu bây giờ còn nhỏ, dáng người không đủ đầy đặn, không mặc nổi những thứ quá hở hang lộ liễu, Hoa ma ma chỉ chọn vài món đồ tương đối quy củ.
Thay quần áo sau đó trang điểm, Hoa ma ma nghĩ đến hai từ "sạch sẽ" công tử nói, nhìn gương mặt thanh xuân thủy nộn của Minh Tiêu, do dự nửa ngày, cuối cùng chỉ đơn giản bôi một chút son môi.
Một hồi lăn lộn thì trời cũng đã chạng vạng, đêm nay có ngày hoa khôi, vì vậy công tác chuẩn bị còn rất nhiều, Hoa ma ma đành phải giao Minh Tiêu cho một vị cô nương trong lâu, phân phó xong liền vội vã đi xuống lầu xem xét chuẩn bị.
Minh Tiêu ngồi ở trên ghế vung vẩy đôi chân, bỗng nhiên cảm giác được có người ghé sát vào, cô quay đầu, nhìn Ngọc Trúc nhấp môi vẻ mặt áy náy mà nhìn cô, không khỏi nhướng mày lười nhác cười: "Cậu định làm gì thế?"
Ngọc Trúc nhìn bộ dáng vô tâm vô phổi của cô, trong lòng càng khó chịu, cậu ta nắm chặt tay như đã quyết tâm làm gì, quay sang nói với Minh Tiêu: "Buổi tối cậu đừng đi, tôi có cách."
Cậu ấy biết nơi như Yến Xuân Các, không tiếp khách là chuyện không thể, nhưng Minh Tiêu mới 13 tuổi.
Cậu ấy còn nhớ rõ năm đó thảm trạng chị Hồng Ngọc, lúc đó mới 14 tuổi, phía dưới dính đầy máu bị người dọn ra ngoài.

Thầy đến chữa bệnh lúc đó nói, cả đời này chị Hồng Ngọc không có khả năng sinh dục, thậm chí đi bài tiết còn khó khăn hơn người bình thường.
Cậu ấy không hy vọng phải nhìn thấy cảnh tượng như vậy lần nữa, cho nên dứt khoát muốn thay mận đổi đào, nghĩ rằng khách của Yến Xuân Các sẽ không làm gì với một thiếu niên như cậu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận