Tai nạn ngoài ý muốn trong yến hội thưởng hoa xảy ra không được mấy ngày, trong kinh thành đột nhiên bắt đầu truyền ra một lời đồn đãi.
Đích nữ Tô gia Tô Lạc Yên không cam lòng chịu nhục, muốn xuất gia!
Tin tức này chỉ là sự phỏng đoán không biết xuất phát từ đâu, nhưng lại truyền bá đến mức như sự thật ở trước mắt, cơ hồ không tới hai ngày mọi người đều biết hết.
Cả câu nói "Trẫm muốn kết Tần Tấn chi hảo với Tô Khanh" năm đó, chỉ trong một đêm liền được lưu truyền rộng rãi.
Phải biết rằng dưới chân hoàng thành, dân chúng thích nghe nhất là tin đồn bát quái của những quan to quý nhân kia.
Từ gã sai vặt, người gác cổng, đầy tớ, cho đến tiểu thương bán hàng rong trên đường, vào lúc rảnh rỗi, đều thích lấy những chuyện nhà Đông gia Tây gia để tán gẫu, hơn nữa bọn họ còn biết được không ít chuyện.
Từ nguồn gốc của hôn sự giữa Thái tử và Tô tiểu thư năm đó, đến việc Tô tiểu thư vì chờ Thái tử tòng quân trở về thành hôn, không ngờ uổng phí thanh xuân chờ đợi một cách vô ích, đợi đến mười sáu tuổi thì đã trở thành gái lỡ thì rồi, những chuyện này mỗi người đều có thể nói một lời.
Bọn họ còn nói ra chuyện của Thái tử và Tô Bạch Vi giống như thật sự được tận mắt chứng kiến vậy, nào là tình cảnh Thái tử ra vào Tô phủ ra sao, ngấm ngầm vụng trộm giao thiệp cùng thứ nữ mỹ mạo kia như thế nào.
Về chuyện thái tử điện hạ anh hùng cứu mỹ nhân trong phủ trưởng công chúa hai ngày trước, bây giờ dù là tiểu hài tử mấy tuổi cũng có thể nói ra sinh động như thật.
Thái tử điện hạ không để ý đến vị hôn thê rơi xuống nước, trước mắt bao người cứu thứ nữ Tô phủ, cho đến chuyện Tô Lạc mất danh tiết ở trước mặt mọi người đều được lưu truyền đến mức huyên náo.
Trong chuyện này, Thái tử thành một kẻ phụ tình bội bạc, vị hôn thê vì hắn mà hao phí tuổi xuân, còn hắn thì lại thông đồng làm bậy với thứ muội của nàng.
Trong thời khắc hai tỷ muội cùng nhau gặp nạn, lại vứt bỏ vị hôn thê không đoái hoài gì tới.
Mà thứ nữ Tô phủ vốn không có tiếng tăm gì, cũng nhất thời nổi danh, được đặt cho biệt danh "Hồ ly tinh".
Không biết bao nhiêu đương gia chủ mẫu trong kinh thành, bởi vì chuyện này mà bắt đầu đề phòng thứ nữ trong phủ, các thứ nữ thì hận Tô Bạch Vi đến nghiến răng nghiến lợi.
Là một thứ nữ vốn đã khó tìm được một mối hôn sự tốt, Tô Bạch Vi kia không tự biết xấu hổ, còn bôi nhọ thanh danh thứ nữ các nàng.
Tin đồn Tô Lạc Yên muốn xuất gia xuất hiện vào đúng lúc này.
Nghe nói là do trong lúc uống rượu, một gã sai vặt Tô phủ khoe khoang với người khác thì lỡ miệng nói ra.
Tô tiểu thư kia a, từ sau khi rơi xuống nước ngày ngày đóng cửa không ra, nghe đại nha hoàn của nàng nói, nàng cảm thấy mình được Thế tử Viễn đình Hầu cứu, làm bẩn thanh danh không xứng với Thái tử nữa, nên muốn tự chứng minh trong sạch xuất gia tu hành.
Có người liền hỏi: "Nếu nàng đã bị Thế tử kia đụng vào, sao không dứt khoát gả cho Thế tử đi?"
Lại có người nói: "Cái này ngươi mà không biết sao, Thế tử Viễn đình Hầu cũng là một người tu hành, sư phụ hắn chính là Thanh Nhất đạo trưởng của Trường Vân tự, hồi đó đạo trưởng thu hắn làm đồ đệ có nói, đời này không cho phép hắn cưới vợ đấy!"
Mọi người không khỏi thổn thức một phen, thương tiếc cho Tô tiểu thư khổ mệnh kia.
Trong phòng bao trên tầng của Trà lâu, một nam tử ngồi ngay ngắn bên cửa sổ, ngón tay thon dài trắng nõn bưng chén trà.
Hắn nghiêng tai nghe tiếng nói chuyện nghị luận ở bên dưới, dưới ánh mặt trời đôi mắt màu hổ phách càng lúc càng trong suốt dần mất đi tiêu cự, trở nên vô thần.
Người ngồi đối diện hắn vừa nhìn liền biết đây là hắn đang chìm vào trầm tư.
"Thế tử sao lại ưu phiền? Vì chuyện của Tô tiểu thư được nói dưới kia sao?"
Văn Nhân Cẩn chậm rãi hồi thần, theo thói quen hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng bên môi, còn mang theo chút áy náy rất nhỏ, vì mình thất thần mà cảm thấy ngượng ngùng: "Khiến Chu huynh chê cười rồi."
Chu công tử cười nói: "Nếu thế tử gặp vấn đề nan giải, có thể nói ra cùng thương thảo một hai.
Về mặt học vấn, ta không sánh bằng huynh, nhưng ở các phương diện khác ta sẽ không chịu thua đâu."
Không dấu vết xoay chuyển chén trà, Văn Nhân Cẩn trầm mặc một lát, ôn nhu nói: "Chu huynh đúng là hỏa nhãn kim tinh, ta đang nghĩ đến Tô tiểu thư kia."
Chu công tử nhíu mày, ngữ điệu cao lên: "Ồ? Thật sự là Tô tiểu thư?"
Văn Nhân Cẩn phớt lờ đi giọng điệu trêu chọc này của hắn, tự mình nói: "Tô tiểu thư tính tình cương liệt, vừa rồi huynh cũng đã nghe qua, nếu vì thế mà nàng xuất gia, cả đời làm bạn với thanh đăng cổ phật, há chẳng phải là lỗi của ta sao?"
Chu công tử hỏi ngược lại: "Huynh làm sai chỗ nào? Lẽ nào huynh cảm thấy mình cứu người là sai?"
Văn Nhân Cẩn nhẹ nhàng lắc đầu: "Không hề."
Chu công tử lại hỏi: "Nếu có cơ hội trở lại, huynh vẫn sẽ cứu nàng ấy chứ?"
Văn Nhân Cẩn không chút do dự trả lời: "Tất nhiên sẽ cứu."
"Vậy là rõ, xưa nay huynh luôn có chính kiến của riêng mình, sao hôm nay lại do dự rồi hả?"
Văn Nhân Cẩn khẽ thở dài một hơi: "Chung quy chuyện này cũng vì ta mà ra."
Chu công tử nghiêm túc nhìn hắn, thấy thần sắc hắn bình tĩnh, nói: "Ta thấy dường như huynh đã có quyết định?"
Văn Nhân Cẩn gật đầu, ánh mắt nhuốm vẻ ưu sầu suốt mấy ngày nay đã thanh triệt trong suốt trở lại: "Đúng vậy, mấy câu Chu huynh vừa hỏi khiến ta sáng tỏ.
Nếu việc này do ta mà ra, thì người kết thúc cũng nên là ta."
***
Vào ngày thứ ba sau khi cố ý phân phó hạ nhân tung tin đồn ra ngoài, rồi tự giam mình trong phòng, A Lạc nhận được một phong thư.
Người đưa tin là một tiểu khất cái, hắn nhét phong thư trước cửa rồi bỏ chạy, trùng hợp người gác cổng biết được một vài chữ, thấy trên phong thư có ba chữ "Tô tiểu thư", liền mang thư đưa đến trước mặt A Lạc.
A Lạc cầm phong thư trắng tinh, cong môi lộ ra một nụ cười, liền thưởng cho người gác cổng một tháng tiền lương.
Cầm kỳ thi họa Tô Lạc Yên đều tinh thông, chữ viết ra như trâm hoa tiểu khải, nhưng chỉ với năm chữ này, từng từ từng nét ngang dọc thẳng tắp góc cạnh rõ ràng, từ bản thân người viết tản ra một cỗ khí độ phong lưu khí phách, khiến người ta khó có thể quên được.
Chỉ cần nhìn chữ này, A Lạc liền hiểu được vì sao Tô thái phó lại khen ngợi Văn Nhân Cẩn không dứt miệng như vậy.
Xem xong bên ngoài, nàng thật cẩn thận xé mở niêm phong, đầu ngón tay thò vào lấy ra một lá thư với chất giấy cứng ngắc, cùng một khối dương chi ngọc bội màu trắng sữa điêu khắc thành hình bạch hạc giương cánh.
Ngọc bội chỉ vừa bằng lòng bàn tay nữ tử, nhỏ nhắn tinh xảo, hào quang nội liễm, xúc cảm khi chạm vào rất ấm áp, đúng là cực phẩm ôn ngọc hiếm thấy.
Bạch hạc được điêu khắc sống động như thật, dưới chân bạch hạc giẫm lên mấy đóa lưu vân, giương cánh muốn bay, phảng phất giống như tiên hạc.
Không cần nghĩ cũng biết, ngọc bội này tuyệt đối là giá trị liên thành.
A Lạc yêu thích không muốn rời tay, cầm ngọc bội thưởng thức một hồi lâu, mới chịu xem giấy viết thư.
Trên lá thư trắng tựa trăng non viết một đoạn văn, nét bút tương đồng với mặt ngoài.
Nội dung cũng đơn giản, trước tiên đối phương báo tên gia tộc, xưng tên là Văn Nhân Cẩn, bày tỏ sự áy náy với tình cảnh hiện giờ của A Lạc, tiếp đến liền lễ độ thăm dò, "Tô tiểu thư có nguyện ý gả cho hắn hay không."
Nếu nguyện ý, vậy xin nàng nhận lấy ngọc bội, ít ngày sau hắn sẽ đến Tô phủ cầu thân.
Còn nếu nàng không muốn, có thể trả lại ngọc bội, hắn liền biết được ý tứ của nàng.
Trong nguyên cốt truyện không có sự xuất hiện của phong thư này, Tô Bạch Vi gả cho Văn Nhân Cẩn, là khi nàng phát hiện mình mang thai, lại không có cách nào gả cho Thái tử, nên đã cố ý chạy tới Hầu phủ kể lại nỗi khổ của bản thân từ khi hắn xuất hiện, yêu cầu nam phụ chịu trách nhiệm với nàng, bởi vậy Văn Nhân Cẩn mới tới Tô gia cầu thân.
Mặc dù biết "đãi ngộ đặc thù" khác với nữ chủ này là do mình tính toán, trong lòng A Lạc vẫn vui mừng một trận.
Cô sinh ra từ ý niệm của độc giả, trời sinh đã có hảo cảm không bình thường với nam phụ.
Khi sống chung với người khác thật không khó để phát hiện ra người đó có thật tâm hay không, cho nên nàng phải thật lòng thích những nam phụ kia, bọn họ mới dễ dàng tiếp nhận nàng hơn.
A Lạc nhìn một chút, đột nhiên giơ lá thư lên đặt dưới chóp mũi nhẹ nhàng ngửi, một cỗ hương thơm nhàn nhạt như ẩn như hiện bay tới.
Cứ ngỡ đó chỉ là ảo giác của nàng, nhưng không, hương thơm này không biết từ đâu tới, thanh u thanh nhã, rồi lại câu lòng người.
Có lẽ là mùi mực, hay là giấy viết thư, hoặc cũng có thể là...!từ trên mình của người viết.
A Lạc đột nhiên nghĩ đến ngày đó, lúc nàng chật vật nhào vào trong ngực hắn, tay áo rộng thùng thình của hắn lướt qua khuôn mặt nàng mang theo hương thơm thoang thoảng thanh ngát tựa như tùng như trúc.
"Xuân Hỉ, ta muốn ra ngoài giải sầu, ngươi cùng người khác chuẩn bị một chút đi." A Lạc ra khỏi phòng, dặn dò nha hoàn thiếp thân của mình.
Đã diễn kịch thì phải diễn cho trót, vì để cho lời đồn đãi càng thêm chân thực, mấy ngày nay A Lạc không bước chân ra khỏi nhà, ngày ngày ngồi thiền lễ Phật, bộ dáng quyết tâm muốn xuất gia thoát tục, hạ nhân hầu hạ xung quanh nhìn thấy đều lo lắng không thôi.
Bất chợt nghe được tiểu thư nói muốn xuất môn, hình như tâm tình đã có chuyển biến tốt, Xuân Hỉ liền hăng hái vội vàng đi thu xếp.
"A, tiểu thư, nô tỳ chưa từng thấy qua ngọc bội này?" Xuân Hỉ chú ý tới bạch ngọc tiên hạc đeo bên hông A Lạc, thuận miệng hỏi.
A Lạc lơ đãng mang theo nụ cười bên môi, tựa như tùy ý nói: "Hôm nay là lần đầu tiên ta đeo nó, ngươi tất nhiên sẽ chưa từng thấy." Nàng không nói nhiều thêm nữa.
Xuân Hỉ cũng không hỏi nhiều, ngọc bội kia phẩm chất bất phàm, khéo léo tinh xảo không giống vật tầm thường, bèn cho rằng đây là lễ vật ngày xưa Thái tử điện hạ tặng tiểu thư, chỉ là hôm nay mới lấy ra.
"Hôm nay tiểu thư muốn mặc xiêm y gì?"
A Lạc giương mắt nhìn một chút, trong tủ quần áo to như vậy, tất cả đều là y phục màu xanh đậm, đỏ sậm, xanh biếc, khiến cho người ta nhìn vào liền cảm thấy áp lực trong lòng, nặng nề trưởng thành, quả thực không giống đồ mà thiếu nữ mới mười sáu tuổi mặc.
"Cái đó đi." Nàng giơ tay chỉ về một kiện y phục không quá tối tăm.
Nàng chọn ra một chiếc váy màu lam nhạt, bên ngoài phủ một lớp lụa trắng.
Phía dưới làn váy là màu xanh tươi mát của bầu trời sau cơn mưa, trên khoác áo choàng trắng, trong mơ hồ lộ ra ý thanh tao nhã nhặn, tựa như cảnh xuân Giang Nam trong mưa phùn, làm cho người ta có cảm giác phiêu nhiên không dính bụi trần.
Xuân Hỉ nhìn A Lạc thay y phục xong, há miệng một hồi lâu mới nói: "Tiểu thư mặc cái này thật đẹp!"
Diện mạo Tô Lạc Yên không kém, chỉ là bình thường bị dáng vẻ đoan trang cùng trang phục già dặn đè ép, cho dù có mười phần nhan sắc thì người bên ngoài cũng chỉ nhìn ra được có năm, sáu phần.
Tuy hôm nay A Lạc mặc một thân trang nhã, nhưng vẫn vô cùng có tiên khí.
Nàng không chải kiểu tóc trước kia nữa, chỉ búi tóc lỏng lẻo, những sợi tóc còn lại xõa thẳng bên hông.
Giữa làn tóc đen óng ả cắm lên một cây trâm ngọc lan nhụy vàng, phía dưới rủ xuống hai viên mã não màu vàng nhạt, lúc đi lại thì khẽ lay động, tạo ra âm thanh 'đinh đinh, đang đang', lịch sự tao nhã lại mang theo một nét kiều diễm.
Thiếu nữ cúi đầu trịnh trọng đeo ngọc bội vào bên hông, bên dưới Bạch ngọc Tiên hạc là những tua rua màu lam nhạt do nàng tự tay bện thành.
Tiên hạc lay động muốn bay đè lên làn váy, làm tôn lên làn váy trắng của nàng.
Tiểu thư Tô gia ngày thường lão luyện thành thục, nháy mắt cái đã trở thành thế ngoại tiên tử toàn thân là tiên khí lượn lờ.
Từ lúc A Lạc ra khỏi phòng đến khi ngồi vào xe ngựa, dọc theo đường đi tình cờ bắt gặp bọn nha hoàn cùng gã sai vặt của nàng, thấy ai nấy cũng có vẻ giật mình, giống như bỗng nhiên không nhận ra nàng.
A Lạc không so đo tính toán, nàng để phu xe lái xe đến cửa hàng trang sức mà nàng vẫn thường đi.
Cửa tiệm kia là Trân Bảo Các, bán các loại bảo vật quý hiếm, trân châu Đông Hải, ngọc dương chi Tây Vực, nhân sâm trên đỉnh tuyết sơn của Bắc Cảnh, ngọc đàn hương từ Nam Cương, tất cả đều có.
Lão bản sau lưng Trân Bảo Các rất bí ẩn, đến nay vẫn không có ai biết được thân phận của hắn, thấy hầu hết bảo vật nơi này đều đến từ trời nam đất bắc, có người liền nói lão bản là một thương gia giàu có, buôn bán khắp nơi.
Nhưng A Lạc biết, lão bản thần bí của Trân Bảo Các này chính là thế tử Viễn Đình Hầu - Văn Nhân Cẩn.
Nàng tới nơi này cũng chỉ vì nhất thời tâm huyết dâng trào muốn thử vận may của mình, xem có thể ngẫu nhiên gặp được hắn hay không.
Trong cốt truyện gốc, trước ngày đại hôn Tô Lạc Yên đã đến Trân Bảo Các mua trang sức, lúc ấy Tô Bạch Vi cùng đi theo.
Với đặc thù dễ gây tai họa của nữ chủ, chẳng bất ngờ khi nàng vô ý nảy sinh xung đột với một quý nữ khác, bị quý nữ kia trào phúng trước mặt mọi người, là Văn Nhân Cẩn ra mặt cứu nguy cho nàng.
Nữ chủ có thể gặp hắn, có lẽ nàng cũng có thể? Đáy lòng A Lạc thầm mong đợi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...