Xuyên Nhanh Ta Làm Vai Ác Khóc Lóc Thảm Thiết


Trước thu phục Xương Nguyên, sau bình định Sóc Phương, Yến Lang lấy chiến công lỗi lạc áp đảo các tướng, ngay cả phó soái Tiết Lễ cũng phải kính phục, uy vọng trong lòng sĩ tốt càng tới mức tột đỉnh.
Trận chiến ở thành Sóc Phương kết thúc, các tướng tập hợp đầy đủ trong trướng, Yến Lang tự nhiên ngồi đầu cũng không ai cảm thấy không đúng.
Lão quản gia vui mừng nhìn cảnh này, giật mình nhìn thấy hình bóng của Thẩm Bình Hữu và Thẩm Dận Chi trên người cô, không biết sao trong lòng bỗng thấy chua xót, đáy mắt rơm rớm nước mắt.
Lão hơi cúi đầu, che mặt, chờ các tướng giải tán mới cười nói: "Qua trận chiến này, thiếu gia hoàn toàn đứng vững gót chân, mà ngay cả Tiết Lễ cũng tâm phục khẩu phục, coi thiếu gia như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó."
Yến Lang nghe vậy lòng khẽ động, đưa mắt nhìn lão: "Lão dường như có ý gì khác."
Lão quản gia dừng chút, thấp giọng nói: "Trước đó Thiếu gia vì Tiết Lễ mà răn dạy các tướng có vẻ hơi quá.

Bọn họ nhằm vào Tiết Lễ vốn chính là vì người......"
"Tiết Lễ ở Đông Nam cũng là một viên tướng giỏi, vốn nổi danh, tuy rằng bất hòa cùng phụ thân nhưng chủ yếu là bởi lập trường, không phải thù về tính mạng.

Hơn nữa, cuộc điều tra hôm nay, lẽ nào Tiết Lễ đã đáng tội chết?" Yến Lang nghiêm mặt bảo: "Ta vô cùng đau buồn về sự ra đi của phụ thân, than thở ông trời bất công, rồi trong chớp mắt liền chia phe phái mà tùy ý chèn ép người khác? Ta sẽ không làm chuyện xấu như vậy."
Lão quản gia ngẩn ra, chợt thở dài: "Là ta tự chủ, khiến thiếu gia chê cười rồi."
"Lão cũng vì ta suy nghĩ." Yến Lang cười lắc đầu, gấp bức thư trước mặt lại: "Tệ nạn thiên hạ kéo dài lâu ngày, dân chúng tàn lụi, thật sự không nên khai mầm tai hoạ.

Tiết Lễ tuy không hòa thuận với phụ thân nhưng bản tính trung thành, không phải loại hạ thần mưu hại người khác như Nghi Quốc Công.

Với lại, Tiết Lễ cũng không quản sơ hở của Thẩm gia, chưa nói đến những người còn lại.

Nghìn vàng mua chí khí, đáng giá."
Lão quản gia vui vẻ cười, từ ái nói: "Thiếu gia thật là trưởng thành."
Yến Lang mỉm cười: "Nhu Nhiên đã rời khỏi thành Sóc Phương, ổn định biên ải loạn lạc, không biết Hoàng đế sẽ phong thưởng cho ta cái gì."
Lão quản gia nhớ tới lúc đoàn người rời kinh, Sở Vương Mộ Dung Thịnh đặc biệt đuổi theo, mày không khỏi nhăn lại: "Chỉ sợ bọn họ đánh chủ ý trên người cô nương nhà chúng ta."
"Không lo." Yến Lang bình tĩnh bảo: "Tang kỳ của phụ thân chưa qua, nữ nhi phải giữ đạo hiếu ba năm, ai có thể cưỡng ép gả đi? Dù Hoàng đế có cưỡng bức tứ hôn thì chờ ba năm sau, ai biết tên họ người nắm chính quyền là gì."
......
Tin thành Sóc Phương được bình định truyền về Kim Lăng như đợt sóng lớn, các triều thần vui sướng, thi nhau dâng sớ thỉnh cầu đuổi sứ thần Nhu Nhiên khỏi kinh, tra rõ vụ Nghi Quốc Công ám hại Trấn Quốc Công.
Hoàng đế trước kia khom lưng với sứ thần Nhu Nhiên do thế cục bức bách, không phải là gã sinh ra đã thích quỳ liếm bọn mọi rợ, giờ thấy thế cục phía bắc rất tốt, đương nhiên không muốn lấy lệ cùng người Nhu Nhiên nữa, dăm ba câu đuổi chúng đi.
Sứ thần Nhu Nhiên tuy lòng bất mãn nhưng biết Định Bắc Bá Thẩm Dận Chi đã thu phục Xương Nguyên, bình định Sóc Phương nên không dám làm càn, vội thu thập hành lý, ảo não rời khỏi Kim Lăng.
Bọn chúng vừa đi, vụ Nghi Quốc Công việc liền trở nên chướng mắt.

Đám Ngự sử giữ chứng cứ, có lời khai của lũ Lý Thao nên không tha cho Nghi Quốc Công, một hai phải tra ra manh mối.

Nghi Quốc Công là phụ thân Tô Hoàng hậu, ông ngoại Tấn Vương, y mà ngã xuống, Tấn Vương cũng thua phân nửa, thời cơ tốt như vậy, Mộ Dung Thịnh sao sẽ bỏ qua.

Hắn vừa sai tâm phúc bỏ đá xuống giếng, yêu cầu tra án, vừa đánh chủ ý lên Thẩm Tĩnh Thu.
Triều thần đều hy vọng hai hoàng tử kế thừa ngôi vị kia là Tấn Vương, hiện giờ Tấn Vương xu thế suy tàn, Mộ Dung Thịnh tự coi trữ vị là vật trong tay.
Thẩm Bình Hữu đã chết, Thẩm Dận Chi còn sống, lại liên tiếp mấy trận đại thắng, danh vọng cao vọt đe dọa cả phụ hoàng hắn.

Nếu nạp vào phe ta lo gì không trèo lên được vị trí Thái Tử?
Thẩm Tĩnh Thu nếu nguyện ý thì không thể tốt hơn, nếu không muốn —— Hoàng đế lúc này đang kiêng kị người Thẩm gia, trước đó hạ thánh chỉ, định ra danh phận, Thẩm Dận Chi ném chuột sợ vỡ đồ(1), e cũng có điều cố kỵ.
Mộ Dung Thịnh cân nhắc như thế, cũng không vội vã tiến cung gặp Hoàng đế hay kích động triều thần dâng sớ, chủ động thúc đẩy việc này.
Hắn biết rõ, Thẩm Dận Chi không để tâm đến chiếu lệnh của Hoàng đế, lôi theo vài lần đại thắng nữa, yêu cầu triều đình tra rõ chuyện Xương Nguyên thất trận, thái độ kiên quyết, Nghi Quốc Công chết là cái chắc.
Nghi Quốc Công vừa chết, Tấn Vương liền xong đời, vẻn vẹn mỗi ứng cử viên là hắn, Hoàng đế nhất định sẽ lót đường cho mình.
Trên thực tế, hắn đoán không sai.
Hoàng đế năm lần bảy lượt hạ chỉ cho Thẩm Dận Chi đều không có hồi âm.

Nội thị truyền lại cho gã, Thẩm Dận Chi ném chiếu thư vào sọt ngay trước mặt sứ thần thiên tử.
Thẩm Dận Chi không ngốc, nếu không cũng không nhanh vậy ổn định được biên quân, thu phục vùng đất đã mất.

Thân là bề tôi lại dám vượt quyền thì chắc đã chuẩn bị tốt.
Hoàng đế hơi sợ hãi, lại gặp đám Ngự sử thanh liêm ào ào dâng sớ đòi tra án, đành thuận theo, lệnh người giam giữ Nghi Quốc Công, để Hình Bộ hợp lực với Đại Lý Tự điều tra.
Tô Hoàng hậu nghe vậy liền ngất xỉu ngay tại chỗ.

Sau khi bà ta tỉnh lại, vội đến Thái Cực Điện bỏ trâm chịu tội, thỉnh cầu Hoàng đế đừng để gian thần che mắt, hiểu lầm phụ thân mình.

Tấn Vương cũng sốt ruột, một bên dặn người nỗ lực giảm bớt sức nặng của việc này, bên kia lại dụng mười phần công sức vào Cao Lăng hầu phủ.
Hoàng đế cùng Tô Hoàng hậu là phu thê nhiều năm, có nhi tử là Tấn Vương, dù gì cũng có cảm tình.

Lần điều tra Nghi Quốc Công này là bị Thẩm Dận Chi áp bức, không phải từ ý muốn nên thái độ đối với vụ này vô cùng tiêu cực.
Hơn nữa, trong lòng gã cũng có suy tính: Nghi Quốc Công mà đổ, Tấn Vương cũng phế đi một nửa, ai sẽ kìm hãm được Sở Vương?
Vất vả lắm mới xây lại cân bằng giờ lại bị phá hỏng.
Bởi mấy vụ khó cùng tiếng nghị luận xung quanh, Hoàng đế không quan tâm vụ án này lắm, chỉ dời tầm mắt, bảo các triều thần thương lượng xem nên phong thưởng Thẩm Dận Chi cái gì.

"Định Bắc Bá đánh lui Nhu Nhiên, thu phục hai thành Xương Nguyên và Sóc Phương, rửa mối nhục xưa, đã là chiến công bao đời, nên trọng thưởng." Có triều thần góp lời: "Công trạng như vậy thì gia phong Quốc Công cũng không quá."
"Định Bắc Bá là thiếu niên anh tài, phong quá cao không hẳn là tốt." Kẻ khác lại bảo: "Nên hoãn việc phong huân tước, ban thưởng ngọc lụa."
Đổng Thiệu hầu và Ngự sử đại phu Triệu Thanh An có qua lại với Thẩm gia, thấy Thẩm Dận Chi lập công lớn, thầm vui mừng lại có chút lo lắng.
Khổ nỗi —— Thẩm Dận Chi tuổi còn quá trẻ!
Một thiếu niên mới hai mươi xuất đầu liền phong Quốc Công, mấy năm nữa mà có công trạng thì phong cái gì?
Khác họ Vương sao?
Nếu thật tới tình huống không thể phong thêm gì nữa chỉ sợ có biến.
Xuất phát từ lòng yêu quý của trưởng bối, hai người hùa theo kiến nghị của người kia: "Trước kia chiến đấu ở Xương Nguyên, Định Bắc Bá đã được ban ân, phong bá tước, giờ trực tiếp phong Quốc Công là nhảy hai bậc, có chút hơi quá......"
Hoàng đế đen mặt, híp mắt nhìn bọn họ, cười trừ: "Vậy phong hầu đi."
Tháng 11 là thời điểm phương bắc có trận tuyết đầu mùa.

Yến Lang nhận được thánh chỉ gia phong đến từ Kim Lăng.
Định Bắc Bá Thẩm Dận Chi thu phục Xương Nguyên, bình định Sóc Phương, công trạng lớn lao, thăng thành Bác Lục Hầu, thưởng đôi ngọc bích, ba vạn lượng hoàng kim, mười đấu trân bảo châu ngọc.
Lão quản gia nghe mà mày nhảy dựng, Yến Lang vẫn bình tĩnh tạ ơn, tiếp nhận thánh chỉ kia.
Tưởng Thế An thấy mấy tướng lĩnh bên cạnh không vui, bèn hiểu ngầm ý chỉ này có ẩn tình gì khác, khẽ hỏi: "Có gì không ổn à?"
"Bác Lục Hầu là bác đại phóng khoáng, hẳn là ý nghĩa.

Nhưng mà đây là danh hào Hoắc Quang(2) đã từng được phong a."
Tưởng Thế An biến sắc: "Hoàng đế có ý gì? Muốn ghê tởm người khác?! Quả thực khinh người quá đáng!" Tướng lĩnh còn lại cũng rất khó chịu.
Yến Lang chỉ bật cười: "Phong hầu không phải chuyện tốt hay sao? Ta là ta, Hoắc Quang là Hoắc Quang, vốn không phải một người, cần gì câu nệ chuyện xưa?"
Sắc mặt mọi người hơi hòa hoãn lại, Yến Lang liền bảo: "Đại chiến liên tục, tướng sĩ thương vong vô số, trong quân càng không thiếu người bị thương.

Hãy đem số vàng bạc bệ hạ ban tặng dùng cho bọn họ.

Người mất có nhà, người già có trợ cấp, giúp người bị thương thì mấy vật này mới có ích."
Mọi người đều kính phục: "Quân hầu nhân ái!"
......
Chiến sự phía bắc không cho Yến Lang thời giờ nghỉ ngơi, vừa bảo người trợ giúp sĩ tốt bị thương, vừa đốc thúc phía bắc chuẩn bị làm nông mùa xuân, tránh ảnh hưởng đến thu hoạch sang năm, ngăn trở dân sinh.


Sau cùng, thượng sớ triều đình, thỉnh cầu miễn thuế cho dân phía bắc bị Nhu Nhiên cướp bóc.
Nhường cơm sẻ áo, bận tâm nông vụ, danh tiếng Bác Lục Hầu Thẩm Dận Chi càng ngày càng vang dội.
Thời tiết ngày càng lạnh, tới tận tháng 11 tuyết phương bắc dày tới cẳng chân, Yến Lang mới giải quyết xong mọi việc, dẫn 800 thân vệ đi đến Hà Tây gặp Lâm thị cùng Lan Đình, định lao tới Kim Lăng, chấm dứt cuộc đời Nghi Quốc Công.
Lâm thị lâu không thấy cô, không khỏi nhớ mong, tin vui phía bắc truyền về làm bà vui mừng lẫn chút lo lắng.
Vốn nên là cô nương Thẩm gia ngàn kiều vạn sủng lại phải cởi hồng trang, tham gia chinh chiến.

Nghe thì hùng hồn mạnh mẽ, nhưng khổ sở trong đó có mấy ai hiểu được.
Mẹ con gặp mặt, Lâm thị nhịn không được rơi nước mắt, sau khi trò chuyện lại biết cô muốn đến Kim Lăng, bảo: "Ta biết con muốn cầu công đạo cho phụ thân nhưng có một số việc không nên nóng vội.

Mọi sự Thẩm gia đều có một mình con, Hoàng đế lại không phải minh quân, nhỡ gã không cần mặt mũi, tạm giam con lại thì phải làm sao? Phụ thân, huynh trưởng biết cũng sẽ phản đối."
"Mẫu thân yên tâm." Yến Lang cười an ủi: "Con đã dám đi là có sách lược vẹn toàn, thêm Tào Tín phối hợp tác chiến và biên quân tùy thời nhập kinh.

Thời cơ khéo léo như vậy, Hoàng đế tuyệt đối không dám động thủ."
Lâm thị biết cô cơ trí nên không khuyên nữa, chỉ dặn: "Vạn sự cẩn thận.

Tết âm lịch năm nay, chúng ta cùng nhau đón giao thừa."
Yến Lang cười đáp ứng: "Dạ."
......
Ngày Bác Lục Hầu Thẩm Dận Chi đến kinh sư, Kim Lăng đang nghênh đón trận tuyết mùa đông.
Lúc Yến Lang rời kinh chính vào cuối thu, lá phong tung bay.

Nay trở về chốn cũ lại thấy trời đất một màu trắng xoá, mênh mang mà trống trải.
Thời tiết lạnh giá, cô không sợ hãi, mang áo lông cừu phi ngựa về phía trước, phía sau là mấy trăm tùy tùng, tiếng vó ngựa vang như sấm.
Chỗ cửa thành tựa hồ có người đang chờ, nhìn từ xa còi cọc như đám chim sẻ, nghe thấy động tĩnh, ùa ra phía trước.
Yến Lang thấy cửa thành lớn dần, thít chặt dây cương, giảm tốc độ.
Người đứng đợi ở cửa thành thấy một đạo quân mạnh phóng tới, vó ngựa đạp tuyết tung tóe như tơ bông.

Người cầm đầu anh tuấn, khí thế bất phàm, bên hông giắt một thanh trường đao, khí thế bức người, oai nghiêm mà đến.
Đúng là Bác Lục Hầu Thẩm Dận Chi.
Lục lão thái quân biết hôm nay cháu ngoại đến Kim Lăng liền mang theo Lục Minh Phương, sớm thủ ở cửa thành, nghe tiếng vó ngựa vội xuống xe ngó.

Thấy được người thật, mọi vướng bận, lo toan, bất an và cảm xúc trào dâng trong lòng, bà khóc như mưa.
"Cháu của ta." Bà ta ôm Yến Lang: "Thật là khổ cho con!"
Yến Lang tùy ý để Lục lão thái quân ôm, chờ bà ta khóc xong mới hành lễ: "Gần đây ngoại tổ thế nào?"

"Tốt, còn tốt." Lục lão thái quân khóc không thành tiếng: "Chỉ là nhớ con với Tĩnh Thu."
Yến Lang không mặn không nhạt cười cười, yên lặng.
Lục lão thái quân liền biết hắn xa cách mình, trong lòng càng chua xót cùng bất an.
Lục Minh Phương rõ ràng là tận lực trang điểm, quần áo hoa mỹ, châu sức lộng lẫy, đứng bên Lục lão thái quân, kính mến nhìn nam tử anh tuấn trước mặt, dịu dàng gọi: "Biểu ca."
Yến Lang liếc nàng ta, nhàn nhạt gật đầu, xem như đáp lời.
Lục Minh Phương dường như chưa từng thấy hắn lãnh đạm, cười xinh đẹp, thân mật nói: "Tĩnh Thu biểu muội chẳng lẽ không kể về ta với biểu ca sao? Lúc trước ở Kim Lăng, hai người chúng ta có quan hệ tốt lắm mà."
Đương sự Yến Lang: "......"
Lúc ở Kim Lăng, hại ngươi chép kinh cũng coi như là ổn à?
Hệ thống hừ hừ: "Tiểu tâm cơ, nói lời này cũng thấy mất lương tâm."
Lục lão thái quân cũng cười nói: "Dận Chi, con còn nhớ chứ? Hồi nhỏ con thích nhất biểu muội này nha."
Yến Lang liếc nhìn Lục Minh Phương, làm vẻ hoài niệm: "Ta nhớ rõ khi còn nhỏ biểu muội trộm quả mận nhà người khác bị chó đuổi ba chợ, gào khóc nức nở, chạy bay cả giày."
Lục Minh Phương: "......"
Trên mặt nàng ta lóe tia dữ tợn, liều mạng nhịn xuống, thẹn thùng cúi đầu, giả vờ oán trách: "Biểu ca thật là đáng ghét nha~"
Yến Lang lẳng lặng nhìn nàng ta biểu diễn, có chút vui mừng tám với hệ thống: "Mười mấy chương qua, nàng ta cuối cùng cũng từ không chút kỹ thuật diễn tiến bộ thành một kẻ có kỹ thuật diễn hơi thấp......"
- ------------------------------------------------------------------------------------------
Giải nghĩa:
1, Ném chuột sợ vỡ đồ: muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại
2, Hoắc Quang ( 霍光, 130TCN - 21/4/68TCN), biểu tự Tử Mạnh (子孟), nguyên là người huyện Bình Dương, quận Hà Đông; là chính trị gia, đại thần phụ chính dưới thời nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc.
Nhờ sự giúp đỡ của người anh khác mẹ là Phiêu Kỵ tướng quân Hoắc Khứ Bệnh, danh tướng chống Hung Nô của nhà Hán nên từ thời Hán Vũ Đế Lưu Triệt, Hoắc Quang đã được phong các chức vụ Lâm Quan rồi Tào Quan, Thị trung, Phụng Xa đô úy, Quang Lộc đại phu.

Về cuối đời, Hán Vũ Đế giao cho Hoắc Quang làm Phụ chính, giúp người con nhỏ của mình là Hán Chiêu Đế Lưu Phất Lăng còn rất trẻ.

Sau khi Hán Vũ Đế mất, Chiêu Đế lên ngôi, Hoắc Quang được phong làm Đại Tư Mã kiêm Đại tướng quân, quyền Bỉnh chính (秉政) và được phong làm Bác Lục hầu (博陆侯).

Sau khi Chiêu Đế mất, Hoắc Quang lập người trong tông thất là Xương Ấp vương Lưu Hạ làm Hoàng đế, nhưng phế truất ông ta chỉ 27 ngày sau và đưa cháu chắt của Hán Vũ Đế là Lưu Tuân lên ngôi, tức Hán Tuyên Đế.

Dưới thời Tuyên Đế, Hoắc Quang vẫn tiếp tục phụ chính thêm 6 năm nữa.

Trong thời gian này, ông gả con gái là Hoắc Thành Quân cho Tuyên Đế sau khi Hoàng hậu Hứa Bình Quân qua đời.

Hoắc Quang lâm bệnh qua đời, không bao lâu sau, gia tộc họ Hoắc bị phát hiện mưu hại Hứa Hoàng hậu và Thái tử Lưu Thích.

Cả gia tộc họ Hoắc bị tru di..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui