Xuyên Nhanh Ta Là Thật Sự Có Tiền


Đúng là một gương mặt xinh đẹp.
Khi đến gần, hơi thở ấm áp phả lên má, không khí trở nên mơ hồ một cách khó hiểu.
Thời Hạnh hơi sửng sốt, rất nhanh quay mặt đi cười nói, “Có cái gì không công bằng? Tôi về sau còn trêu chọc anh thêm vài lần, bây giờ quay về không phải cũng mất hứng sao?”
Người đàn ông trẻ tuổi cười nói, “Ôn Hướng Lăng.”
“Cái gì?”
“Tôi tên Ôn Hướng Lăng.” Người đàn ông nhếch khóe miệng buông tay xuống nói, “Thời tổng cần phải nhớ rõ tên của tôi.”
Thời Hạnh cảm thấy thân thể nhẹ hơn, cảm giác áp bách lập tức biến mất, cô xoa xoa cổ tay thấp giọng nói, “Anh thật là.”
Ôn Hướng Lăng cười mà không nói.
Thời Hạnh ngồi trở lại ghế sô pha của mình, vuốt vuốt tóc nói, “Anh tên Ôn Hướng Lăng đúng không? Thật hy vọng lúc anh quyến rũ người hâm mộ cũng có thể giống như hôm nay.”
Ôn Hướng Lăng ngồi bên cạnh cô, cười như không cười mà nhìn cô.
“Toà nhà này là của tôi, cho nên anh có thể tùy ý chọn phòng nghỉ, tôi sẽ không quấy rầy anh.”
“Nếu tôi có việc tìm Thời tổng thì làm sao?”
Thời Hạnh gõ gõ cái bàn nói, “Việc có thể dùng tiền để giải quyết thì tìm tôi.

Không thể dùng tiền để giải quyết, tìm tôi cũng vô dụng.”
Cô nghĩ nghĩ lại nói, “Hẳn là không có việc không thể dùng tiền để giải quyết.”
【 ký chủ, tôi nhớ rõ cô hình như là đến để hối cải.

Vì sao tôi cảm thấy cô một chút cũng không có ý định đó, ngược lại còn trầm trọng hơn? 】
Thời Hạnh mặc kệ nó, nâng nâng mí mắt nói, “Còn có yêu cầu gì không?”

“Đãi ngộ của nghệ sĩ rất tốt,” Ôn Hướng Lăng cong cong mày đẹp, “Chẳng qua đãi ngộ tốt như vậy, vì sao trong phòng làm việc, không nhìn thấy nghệ sĩ khác?”
Thời Hạnh nhướng mày, “Chẳng lẽ anh còn muốn có thêm đối thủ cạnh tranh?”
“Tranh cái gì.

Là tranh tài nguyên, hay là……” Ôn Hướng Lăng nheo lại đôi mắt, dùng tay chống đầu cười nói, “Tranh Thời tổng.”
“Tranh tài nguyên thì không có, nhưng tranh tôi, chỉ sợ là số không xong rồi.

Nhưng nhìn kỹ lại ——”
Thời Hạnh trên dưới đánh giá anh một phen, cuối cùng duỗi tay nhéo nhéo cằm Ôn Hướng Lăng nói, “Anh cũng rất được.

Thế nào?”
“Cái gì?”
“Làm tiểu bạch kiểm của tôi.

Tôi bao nuôi anh.”
*Tiểu bạch kiểm: Chỉ những chàng trai bề ngoài trắng trẻo yếu ớt, thư sinh, công tử bột.
Ôn Hướng Lăng bị động tác của cô chọc cho vui vẻ, tùy ý cô ở trên mặt mình sờ tới sờ lui, cũng không phản kháng, cười nói, “Chẳng lẽ là như vậy phù hợp với khẩu vị Thời tổng?”
“Tôi tương đối thích loại người không để ý hơn thua.” Thời Hạnh nói, “Người đàn ông khác theo đuổi tôi, tôi có chút chán ghét.

Cho nên thích loại người giống anh không vì tiền mà lay động.”
“Thật là vinh hạnh.”

Thời Hạnh nhìn vẻ mặt lãnh đạm của anh, càng nhìn càng thích.
Cô hình như có thể hiểu vì sao bá đạo tổng tài trong truyện tổng tài đều thích loại người quật cường không bị lay động như thế này.
Những người khác vội vàng đi lên, nhưng loại người này vẫn không động.
Thú vị.
“Tôi thích dáng vẻ hờ hững của anh,” Thời Hạnh càng nhìn càng yêu, nhịn không được dùng tay cọ cọ mặt anh, cười nói, “Hôm nay báo cáo kết thúc.

Thế nào, có muốn cùng tôi đi ăn bữa tối không?”
Ôn Hướng Lăng vươn tay, hơi hơi vuốt ve tay cô cười nói, “Rất hân hạnh.”
Ngón tay Ôn Hướng Lăng có chút lạnh lẽo, vuốt ve ngón tay Thời Hạnh có chút thoải mái, cô nói, “Tôi đã bảo thư ký đặt chỗ trên tầng cao nhất của Sublimotion.”
“Sublimotion một bữa cơm bốn vạn, Thời tổng thật đúng là danh tác.”
“Chỉ là một bữa cơm mà thôi…… Từ từ,” Thời Hạnh khựng lại, đột nhiên nheo mắt, “Anh từng đến?”
“Chỉ là nghe nói mà thôi.”
Thời Hạnh trên dưới đánh giá một chút, một đôi xinh đẹp ánh mắt sâu không thấy đáy, nhìn không ra có cảm xúc gì.
Cô thu hồi tầm mắt nói, “Vậy hôm nay chúng ta đi thử xem.”
Ôn Hướng Lăng đứng lên, hướng về phía cô hơi cong lưng, vươn tay.
Thời Hạnh rất không khách khí mà nắm tay anh đứng lên, cười nói, “Đi thôi.”
【 uy ký chủ, làm nhiệm vụ, ký chủ?! Ký chủ ——】
Người đàn ông và cô gái xinh đẹp mở cửa phòng chầm chậm đi ra.
Hệ thống gào rống hai tiếng, cuối cùng bất đắc dĩ tiếp nhận hiện thực, khóc chít chít nói, 【 chúc, chúc các ngươi hạnh phúc.


Ô ô ô……】
*
Trên phim trường《 màu cam phong ba 》, tất cả mọi người đang bận rộn.
Lâm Diệc hôm nay có lịch trình khác, buổi tối mới đến phim trường, Quan Điềm ngồi ở trên sô pha cau mày, không biết suy nghĩ cái gì.
Đột nhiên, một người phụ nữ xuất hiện trong tầm nhìn của cô ta, lắc mông đi về hướng phòng nghỉ.
“Vương Tuyết Như?”
Quan Điềm vội vàng đứng lên, đi theo.
Ngày hôm qua sau khi Thời Hạnh rời khỏi, cô ta vốn dĩ muốn tự mình giằng co với Thời Hạnh, không nghĩ đến Lâm Diệc vẫn luôn cưng chiều mình, lại bao che cho người phụ nữ không biết xấu hổ kia.
Nếu không phải Lâm Diệc ngăn cản, cô ta cũng không muốn bị Lâm Diệc phát hiện, nếu không đã không gọi điện cho Vương Tuyết Như, nén giận mà nói cho cô ấy chuyện này ——
“Chỉ là một người phụ nữ, cô cũng không làm gì được?” Vương Tuyết Như trào phúng cô ta, “Không có Lâm Diệc giúp cô, cô cho rằng bản thân còn có ích lợi gì?”
Nghĩ đến ngày hôm đó Vương Tuyết Như trào phúng, Quan Điềm nhịn không được nắm chặt váy.
Một người phụ nữ vì tài nguyên không biết xấu hổ đi câu dẫn Lâm Diệc, một người khác lại uy hiếp rút vốn và lên giường, nếu không phải muốn nhìn bọn họ đấu đá nhau.....
Cô ta căn bản nhịn không nổi cơn giận này!
Quan Điềm dùng sức hít một hơi, không biết Vương Tuyết Như có làm gì Thời Hạnh không, vội vàng ở hô, “Chị Tuyết Như!”
Vương Tuyết Như khẽ khựng người, quay lại.
Biểu cảm của cô ấy rất vui sướng, nhìn qua tình thần phấn chấn, mỗi lần cô ấy thành công lấy được thứ gì đó, đều sẽ có biểu cảm này.
Quan Điềm vui vẻ.
Tuy rằng cô ta rất chán ghét Vương Tuyết Như, nhưng Vương Tuyết Như là sự tồn tại có thể khiến Lâm Diệc càng yêu cô ta hơn.

Chẳng lẽ……
“Chị Tuyết Như, chị đi tìm Thời Hạnh sao?”
“Thời Hạnh,” Vương Tuyết Như sờ sờ móng tay vừa mới làm nói, “Tìm.

Làm gì?”

“Bởi vì người phụ nữ kia hình như có bối cảnh rất lớn, em sợ chị Tuyết Như phải chịu thiệt……” Quan Điềm thử nói, “Chị Tuyết Như, không sao chứ?”
Vương Tuyết Như chớp mắt, rất nhanh chẳng hề để ý nói, “Không có chuyện có phải làm cô không vui không? Đáng tiếc tôi không sao, hôm nay tâm tình tốt, lười so đo với cô.”
“Nga, nhìn thấy chị Tuyết Như không sao, em yên tâm rồi.” Quan Điềm biểu tình buông lỏng, lập tức quay đầu.
Xem ra đúng như cô ta suy đoán, giải quyết hoàn hảo.

Thời Hạnh và Vương Tuyết Như, nhất định là một người bại hoặc lưỡng bại câu thương.
* Lưỡng bại câu thương: nghĩa là trong cuộc giành giật, đấu đá vô nghĩa, cả hai bên đều bị tổn thương, không có bên nào được lợi.
Tuy rằng có chút tiếc nuối vì không có lưỡng bại câu thương, nhưng như bây giờ, cô ta rất vừa lòng.
Chỉ là……
Chuyện này còn chưa xong đâu.
Quan Điềm móc di động ra, ngày hôm qua lén sao chép số điện thoại từ điện thoại Lâm Diệc, cô ta gọi cho dãy số kia, rất nhanh, đầu bên kia nhận.
“Xin chào.”
“A xin chào, là Thời Hạnh sao?” Cô ta nhẹ giọng nói, “Tôi là Quan Điềm.”
Giọng nói đầu dây bên kia có chút lãnh đạm, hình như tâm tình rất không tốt, “Có chuyện gì sao?”
“A là thế này.

Tôi có một đàn chị cùng công ty, tên Vương Tuyết Như, ngày hôm qua tôi ở phim trường nghe thấy cô ấy nói, muốn đi tìm Thời Hạnh gì đó.”
Đầu bên kia không nói chuyện.
“Người này rất mưu mô.

Hôm nay tôi thấy cô ấy vênh váo tự đắc, có thể là tính kế cô……”
Cô ta dừng một chút, trong giọng nói lập tức mang lên một tia lo lắng, “Tôi sợ cô bị hại một cách vô tội, cho nên…… Buổi tối có thể gặp mặt không? Tôi sẵn lòng giúp cô.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui