Du Giác đã ngủ say trong rất nhiều năm tháng, rốt cuộc ý thức của hắn vừa khôi phục được một chút, hắn hiện tại chỉ là còn một sợi tàn hồn, cho dù sợi tàn hồn này mạnh mẽ cỡ nào thì cũng không che lấp được sự thật nó cũng chỉ là tàn khuyết.
Trong những năm tháng say giấc, tàn hồn của hắn đã chậm rãi khôi phục, hiện tại hắn chỉ cần đắp nặn cho chính mình một cái xác có độ phù hợp trăm phần trăm, vậy thì hắn có từ từ nuôi dưỡng thần hồn trở nên hoàn chỉnh, cũng từ đó thực lực khôi phục lại trạng thái đỉnh cao.
Tuy rằng quá trình nuôi dưỡng tàn hồn vô cùng dài lâu, nhưng đối với một vị Độ Kiếp kỳ đại năng mà nói, chút thời gian đó không thấm vào đâu, hắn cũng chả bị tuổi thọ của thân thể hạn chế.
Du Giác sau khi thức tỉnh đã ở trong pháp bảo hang động Cửu Thân cung, lúc trước hắn bị kẻ thù ám toán, phải gánh chịu vết thương mà độ kiếp, cuối cùng dẫn đến độ kiếp thất bại, chỉ là sau đó một sợi tàn hồn núp dưới Cửu Thần cung pháp bảo để lẩn trốn rồi lại rơi vào giấc ngủ.
Hiện giờ tỉnh lại, cũng không biết đêm nay là năm nào.
Cũng may toàn bộ gia sản của hắn, ngoại trừ một ít bảo vật bị tiêu hao trong lần độ kiếp đó ra, còn lại đều được đặt trong Cửu Thần cung.
Hắn thức tỉnh vào lúc này, sử dụng một ít bảo vật nuôi dưỡng thần hồn được đặt trong Cửu Thần cung, nhờ đó mà khôi phục được chút ít thực lực, thần hồn cũng rõ ràng hơn rất nhiều, chỉ là khoảng cách từ giờ đến khi hoàn toàn khôi phục còn cách rất xa.
Hắn không có tùy tiện bước ra khỏi Cửu Thần cung, mà dùng thần thức thăm dò tình huống thế giới bên ngoài.
Cửu Thần cung hóa thành rất nhỏ hạt bụi, bám vào một khối khoáng thạch hàm chứa tạp chất, thế giới bên ngoài cũng không có người, là một vùng dã ngoại hoang vu, xem như là khá an toàn.
Nhưng Du Giác cũng không dám đi ra, rốt cuộc đại năng ở Thương Vân giới không ít, thần hồn của hắn hiện tại bị hao tổn nghiêm trọng nên phạm vi mà thần thức quan sát đến không quá rộng, nếu tùy tiện ra ngoài, rời khỏi sự bảo hộ của Cửu Thần cung, không biết chừng liền xui xẻo mà bắt gặp đại năng tu sĩ đi ngang qua phát hiện.
Cho dù hắn có át chủ bài, lấy tia tàn hồn chọi lại Hợp Thể kỳ tu sĩ, nhưng hắn lo tin bản thân còn sống bị kẻ thù biết được.
Kẻ thù của hắn chính đã đặt tới Độ Kiếp kỳ, nếu là đưa tới kẻ thù thì dù hắn liều chết với đối phương cũng không thể làm gãy một cọng lông của kẻ kia, còn chẳng khác nào đặt Cửu Thần cung vào tay kẻ nọ.
Cho nên Du Giác vô cùng cẩn thận mà luôn ở trong Cửu Thần cung mà không đi ra ngoài, chỉ là điều khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là, hắn mới tỉnh lại không bao lâu thì tảng đá bị Cửu Thần cung bám vào bị người khác đào lên đi làm tài liệu luyện khí.
Tuy rằng tảng đá này chỉ là một khối kháng thạch bình thường, luyện khí cũng là cho người mới sử dụng như tài liệu luyện tay, sau cùng luyện ra thành phầm cũng chỉ là một cái vòng tay màu đen có khả năng hóa lớn biến nhỏ.
Loại vòng tay này ngay cả pháp khí thấp kém nhất cũng không được tính, cùng lắm xem như là một phàm vật tương đối đặc thù mà thôi.
Du Giác tạm thời không thể vận dụng Cửu Thần cung, do đó mà cũng chả thể rời đi khối đá mà ban đầu Cửu Thần cung bám vào, nên khi khối khoáng thạch bị rèn thì Cửu Thần cung của hắn cũng bám vào vòng tay màu đen đó.
Vòng tay màu đen đưa vào thị trường, bị người buôn bán xem như râu ria bởi chính nó vừa có vẻ ngoài khó coi vừa chả phải pháp khí nên bán mắc thì chả ai mua mà bán rẻ thì chả cam lòng nên luôn được đặt trong xó xỉnh mà ế chỏng ế chơ.
Phủ bụi suốt hai năm, người bán cũng từ bỏ ý định bán vòng tay màu đen với giá trên trời mà xem nó như hàng tồn giảm giá bán lấy vốn.
Đáng tiếc là hình dáng chiếc vòng đã lạc hậu, lại không được bảo dưỡng tốt, nhìn sơ là thấy vẻ xám xịt, cho dù giảm giá thì chả kẻ nào thèm.
Mãi đến một ngày, một thiếu nữ vận một chiếc váy hoa màu vàng nhạt đi vào cửa hàng bé nhỏ này, mục tiêu của nàng vô cùng rõ ràng mà kêu chủ tiệm mang tất cả vòng tay màu đen cho nàng chọn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...