Bây giờ đã là cuối học kỳ hai của năm lớp mười một.Bởi vì Ôn Lung gần một năm nay cơ hồ đều không tới trường học, nên lúc vào trường có hơi phí chút công sức, sau khi bước vào phòng học thì tiết tự học đã sớm kết thúc, đã bắt đầu lên lớp rồi.May mà tiết này là tiết của giáo viên chủ nhiệm, là một giáo viên nam dạy tiếng Anh.
Ông thấy Ôn Lung bước vào, liền gọi cô đến bên bục giảng, rồi giới thiệu vài câu với học sinh đang ngồi ở phía dưới.“Đây là bạn học Ôn Lung, chắc là cả lớp cũng đã nghe Ôn Nguyễn nói qua rồi.”Ôn Lung đứng trên bục giảng, liếc mắt một cái đã nhìn thấy thiếu niên u ám ngồi ở hàng ghế cuối cùng bên cạnh cửa sổ.Là Diêm Lê.Cậu hiển nhiên cũng nhìn thấy cô, nhưng mà chỉ giương mắt lên nhìn cô một giây, sau đó liền hờ hững rũ mi mắt xuống.Ôn Lung nhẹ nhàng nhướng mày.A, giả vờ không quen biết sao?Bên dưới có học sinh đang khe khẽ nói nhỏ, còn có những tiếng hô kinh diễm nữa.Có mấy từ chui vào trong lỗ tai của Ôn Lung, đơn giản là mấy từ như “xinh đẹp”, “đáng yêu”.Trên mặt cô không có biểu tình gì, nhưng mà vẻ ngoài xinh đẹp có thể dễ dàng thu hút sự chú ý ở bất cứ đâu, tầm mắt của mọi người cơ hồ đều cầm lòng không đậu mà dừng ở trên người cô.
Có mấy nam sinh ngoại hình điều kiện không tồi, càng không kiêng nể gì mà đánh giá cô.Chủ nhiệm lớp cười hiền lành, “Bởi vì một số nguyên nhân, bạn học Ôn Lung đã có một đoạn thời gian không tới lớp học, cho nên đối với cả lớp cũng không quá quen thuộc.
Bây giờ em ấy quay về lớp chúng ta, cả lớp phải giao lưu với em ấy nhiều hơn đấy.”【 Thầy giáo này cũng thật là tri kỷ.
】 Hệ thống gật đầu.Ôn Lung không có ý kiến gì.Trong trí nhớ của nguyên chủ do hệ thống truyền tới cho cô, vị chủ nhiệm lớp “tri kỷ” này không phải đối với ai cũng như vậy.Với con cháu hào môn, ông sẽ biểu hiện phá lệ quan tâm săn sóc, nhưng khi đối mặt với con cái nhà bình thường, thì thái độ sẽ lãnh đạm hơn rất nhiều.“Ôn Lung, vậy em chọn chỗ ngồi cho mình đi.”“Chỗ này chỗ này!” Có mấy nam sinh cợt nhả giơ tay lên, khiến cho mấy người khác trong lớp học cũng ồn ào nhốn nháo lên theo.Hệ thống không thích bầu không khí như vậy, 【 Xì, mấy đứa nhóc này chính là phiền phức.
】Ôn Lung vừa đi vừa trả lời nó: “Ác niệm ở thế giới này hình như còn lớn hơn so với thế giới của chúng ta nữa.”Những ác niệm rất nhỏ che giấu trong lòng, ở chỗ này lại giống như được phóng đại vậy, làm cho người khác rất không thoải mái.【 Ta cũng cảm thấy vậy.
Có lẽ chính vì như vậy, nên Ôn Nguyễn có phẩm chất thiện lương mới có thể trở thành nữ chủ.
】Hệ thống nói xong câu này, Ôn Lung đã cất bước đi tới hàng cuối cùng, rồi dừng lại bên cạnh Diêm Lê.“……”Cô cũng không hỏi Diêm Lê xem có thể ngồi ở chỗ này hay không, đem túi xách nặng trịch “cạch” một tiếng đặt lên trên bàn bên cạnh cậu.Trong túi xách có đựng một cái đệm mềm sạch sẽ, cô lấy ra trải lên trên ghế, sau đó mới cau mày ngồi xuống.Từ đầu đến cuối, Diêm Lê cũng chưa từng nhìn về phía cô lấy một cái.Trong lớp,âm thanh ồn ào khi nãy chợt an tĩnh lại, tất cả đều nhìn về phía Diêm Lê ở trong góc với sắc mặt kỳ quái.Cô ấy thế nhưng lại ngồi chung bàn với tên quái vật kia?Mấy nam sinh lúc nãy dẫn đầu thét to biểu tình càng thêm vi diệu.Nữ sinh này chắc là điên rồi……Mà Ôn Nguyễn ngồi ở phía trước mặc dù cũng có chút kinh ngạc, nhưng mà cô ta vẫn có chút hiểu biết về chị mình.Đại khái cũng có thể đoán ra được, chị ấy ngồi chung bàn với Diêm Lê, chắc là chỉ muốn tìm một người dễ sai sử để giúp mình làm việc mà thôi.“Bạn học Ôn Lung……” Thầy giáo trên bục giảng muốn nói lại thôi, không biết nên nhắc nhở em ấy như thế nào đây.Người ngồi ở bên cạnh em ấy là kẻ lập dị được cả lớp công nhận, ngày thường những học sinh khác ngay cả lời nói cũng không chịu nói nhiều với cậu ta, huống chi là ngồi ở bên cạnh cậu ta……“Sao vậy?”Trước mặt Diêm Lê, ông cũng không tiện nói rõ, chỉ có thể uyển chuyển mà nói: “…… Khụ, nếu sau này em có ý kiến gì về chỗ ngồi, thì có thể nói với thầy bất cứ lúc nào.”“Được rồi, chúng ta tiếp tục học.”Ôn Lung lúc này mới nhìn về phía thiếu niên ở bên cạnh, vênh mặt hất hàm sai khiến nói: “Lau bàn đi.”Diêm Lê chuyển tròng mắt về phía cô, “…… Không phải thời gian làm việc.”Cậu không có nghĩa vụ giúp cô lau bàn.“Trong thời gian đi học mỗi ngày sẽ trả cho cậu mười kim.
Ta nói cái gì, thì cậu phải làm cái đó.”“…… Bây giờ không có khăn lông.”Ý là hết tiết tìm được khăn lông thì mới lau.Ôn Lung không nói gì nữa, chỉ là cả người đều ghét bỏ mà cách cái bàn rất xa.Cô chỉ túi xách ở trên bàn, “Chiếm quá nhiều chỗ rồi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...