Trong lòng thì đang mắng chửi nhưng ngoài mặt Vương Trị vẫn đang cười hề hề.
Sợ cô gái bên cạnh sẽ đổi ý, nên rèn sắt khi còn nóng mà nói: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay chúng ta đi luôn được không?”
Đối mặt với Vương đại sư đang cố gắng trợn to mắt, cùng với lời mời bất ngờ không kịp đề phòng kia, Nguyễn Nhuyễn ngẩn người ra, vẻ mặt mờ mịt: “Đột ngột vậy sao?”
“Sao lại đột ngột? Nguyễn tiểu thư, mệnh của cô chạm trúng số đào hoa, không nên bỏ lỡ lương duyên!” Nói xong câu đó, tim của Vương Trị nhói đau ngay lập tức, vẻ mặt của ông ta kiểu mày không vào địa ngục thì ai vào, kéo Nguyễn Nhuyễn ra ngoài cửa.
Nhưng khi biết được Thẩm Ân là người yêu của con gái, cha Nguyễn lắp bắp kinh hãi.
Nhưng cũng không có ngăn cản con gái, mà mang cô đi gặp Vương đại sư, chỉ sợ cái nhân duyên trời định này sẽ gây ra trở ngại.
Nguyễn Nhuyễn bất đắc dĩ, cảm thấy chóng mặt, cô không biết mình nên có biểu cảm gì.
Một giây trước cô còn lo lắng Thẩm Ân sẽ bị đại sư bắt, một giây sau đại sư này lại nói muốn dẫn cô đi tìm người.
Trong lời nói còn có một chút hăng hái, ra vẻ giống như ước gì có thể nhanh chóng để cô dẫn người về vậy.
“Đại sư, ông biết Thẩm Ân là ai ư?” Nguyễn Nhuyễn thăm dò hỏi.
“Không ai hiểu rõ hơn tôi.” Nói đến đây, vẻ mặt của Vương Trị đã trở nên tang thương, trên khuôn mặt dãi gió dầm sương lại có thêm một tia u sầu.
Nhưng nghĩ tới chuyện ông ta có thể thoát khỏi biển khổ ngay lập tức thì lại rung động, đắn đo nói: “Anh ta là một con quỷ, đã chết nhiều năm rồi.”
Nhìn thấy Nguyễn Nhuyễn lo lắng, ông ta lập tức bổ sung nửa câu sau: “Cô không cần lo lắng, tôi không hề có ý định sẽ gây bất lợi cho anh ta.”
Có cho ông ta mười cái lá gan cũng không dám.
Đừng nói đến thân phận của vị tổ tông kia, cho dù anh là một con quỷ bình thường đã tu luyện mấy trăm năm thì kẻ tay già chân yếu như ông ta cũng không phải là đối thủ.
Nếu không ông ta cũng không bị áp bức nhiều năm như vậy, nói đến là lại cảm thấy chua xót.
Nếu như không phải sư phụ của ông ta lúc trước không nói rõ là sau khi kế nhiệm Quán Chủ còn phải hầu hạ vị tổ tông kia thì có bị đánh chết ông ta cũng sẽ không nhận cái gánh nặng này.
Hiện tại nói thêm gì cũng muộn cả rồi, chỉ mong cô gái này có thể thuận lợi mang con quỷ kia đi.
Nếu còn không đi thì ông ta thật sự phải uống gió Đông Bắc mà sống.
Không hiểu nổi cái vòng luẩn quẩn của Huyền môn, Nguyễn Nhuyễn nghĩ tới một đề tài nặng nề, nhẹ giọng hỏi: “Vậy ông có biết tại sao anh ta lại chết không vậy?”
Vương Trị vẫn chưa nói cụ thể là đã chết được bao nhiêu năm, Nguyễn Nhuyễn cũng không có hỏi.
Cô chỉ muốn biết tại sao anh lại chết.
Nhìn đại sư như vậy thì có thể đoán được trước đây khi còn sống Thẩm Ân nhất định là người tốt, sau khi chết cũng là một con quỷ tốt.
Nếu không thì đại sư cũng sẽ không hiền hòa với anh đến như vậy.
Cũng may Vương Trị không biết trong lòng Nguyễn Nhuyễn nghĩ như thế nào, nếu không sẽ muốn lên cơn đau tim.
Ông ta mà hiền hòa sao? Rõ ràng là cam chịu!
“Chuyện này kể đếu cũng khá dài.” Nghe thấy cô muốn hỏi ông ta cái vấn đề này, Vương Trị vuốt râu một cái, ra vẻ thâm trầm mà phun ra một vòng khói, chậm rãi nói: “Nhưng mà tôi chỉ có thể nói ngắn gọn.”
Thật ra đây là một câu chuyện xưa đơn giản nhưng lại thiếu đi nhân tính.
Mấy trăm năm trước, khi Huyền môn đang trong thời kỳ cường thịnh, danh vọng vượt xa so với hiện tại.
Khi đó có sự xuất hiện đại gia tộc Huyền học Thẩm gia, họ đã giúp đỡ giải quyết không ít chuyện kỳ dị khó khăn, hoàn toàn xứng đáng đứng đầu Huyền môn.
Gia chủ của Thẩm gia là một người trẻ tuổi tên Thẩm Ân, năm đấy mới hai mươi lăm tuổi.
Anh là đại sư huyền học rất có thiên phú.
Khi đó, vốn dĩ không hề có người nào có thể nổi tiếng ngang hắn, là người xuất chúng nhất, có thể nói là ánh sáng của giới huyền học.
Nói không khoa trương thì địa vị ngày xưa của Thẩm gia tất cả đều là công lao của hắn.
Là lệ quỷ khiến kẻ khác phải sợ hãi, anh chỉ cần nhấc một ngón tay là có thể khiến cho bọn nó hồn phi phách tán, cho dù là nhà có hung khí nặng đến đâu, chỉ cần anh ném một đồng tiền vào thì trong nháy mắt phong thủy đã thay đổi, trở thành một nơi tốt lành.
Anh tùy tiện vẽ ra các loại bùa, linh khí vô cùng, so với người khác dùng hết sức vẽ ra còn tốt hơn gấp mười lần.
Cứ như vậy, một người có thiên phú lại chăm chỉ, người trong Huyền môn đều đang ngóng xem hắn có thể đi xa đến đâu, liệu có thể trở thành thần sống hay không.
Nhưng mà, đột nhiên lại phát sinh biến cố.
Hắn đã chết, chết ở căn hầm phía dưới của Thẩm gia.
Thi thể bị chặt nát, bị vứt bỏ ở những nơi tăm tối khác nhau.
Qua được hơn nửa tháng, mới có người báo án.
Người báo án chính là vị khách mà Thẩm Ân đã hẹn đi xem phong thủy căn nhà của họ.
Đến ngày đã hẹn, vị khách kia đợi rất lâu nhưng lại không thấy người.
Vì thế đã mang theo lễ vật đến Thẩm trạch, kết quả lại được cho biết rằng Thẩm Ân đã đi xa rồi, không biết khi nào mới trở về.
Vị khách kia lăn lộn ở thương giới bao nhiêu năm mới có được thành tựu như ngày hôm nay, đã luyện được bản lĩnh nhìn sắc mặt và lời nói.
Liếc mắt một cái đã nhìn ra ánh mắt trốn tránh của người Thẩm gia khi tiếp đãi mình, dường như đang giấu một bí mật gì đó.
Người đó đã từng hợp tác với Thẩm đại sư vài lần, đối phương chưa từng đến muộn.
Vì thế, người đó nhạy bén đánh hơi được có gì đó không đúng.
Vào lúc rời khỏi Thẩm trạch, người đó đến nha môn báo án ngay.
Tuy vậy, quan sai theo lệ mà tra xét một vòng, lại không phát hiện ra có cái gì khác thường.
Chuyện này cứ vậy mà bị lãng quên.
Lại qua nửa tháng nữa, xuất hiện thảm họa Thẩm gia bị diệt tộc oanh động khắp thành.
Toàn bộ hơn ba mươi người trên dưới của Thẩm gia đều đột nhiên chết ở Thẩm trạch, trên thi thể không hề có vết thương, giống như là người đang sống sờ sờ lại bị hù chết vậy.
Trên bàn lớn dài ở đại sảnh, một tờ giấy được dùng nghiên mực chặn lên, là thư nhận tội của người Thẩm gia.
Bên trên viết rằng bởi vì bọn họ ghen tị và không cam lòng, sau đó làm thế nào để hợp lực mưu sát gia chủ, rồi phân bố thi thể như thế nào.
Thủ đoạn tàn nhẫn, khiến kẻ khác nổi giận.
Trong bức thư nhận tội kia có đề cập tới manh mối, quan sai đã lần mò ở hơn hai mươi chỗ xa xôi dơ bẩn, moi ra được thi thể bị vứt bỏ, xương trắng dày đặc, còn thịt thì hư thối.
Bởi vì hơn ba mươi người đều bị kinh sợ mà chết, tìm không thấy hung thủ, tất nhiên sẽ trở thành một vụ án chưa giải quyết được.
Có người nói là cho vị gia chủ Thẩm gia kia chết oan nên trở về lấy mạng, quan sai cũng cho là vậy.
Nếu không thì làm sao có thể giải thích rằng tất cả những người chết đều là người Thẩm gia đã tham gia vào vụ giết người và giấu xác kia chứ?
Quan địa phương không giải quyết được loại chuyện quỷ dị này, chỉ đành tìm Huyền môn.
Khi người trong Huyền môn biết được tin tức thì khiếp sợ không thôi.
Không chỉ vì cái chết của ánh sáng của Huyền môn là Thẩm Ân, mà còn là vì cái chết của hơn ba mươi người Thẩm gia.
Khi đệ tử của Huyền môn biết được đầu đuôi câu chuyện thì tâm tư lại trở nên phức tạp, cũng không còn thống nhất ý kiến nữa.
Ví như Quán Chủ của Ngọc Thanh quan lúc đó cho rằng đây là nhân quả tuần hoàn, là báo ứng mà người Thẩm gia phải chịu, bọn họ không nên nhúng tay việc này.
Nhưng vẫn có một nhóm người cảm thấy Thẩm Ân là ác quỷ phạm tội ác tày trời, cho dù có chết cũng tuyệt đối không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được.
Hành động về quan điểm hai bên bất đồng.
Ngọc Thanh quan bên kia muốn siêu độ cho Thẩm Ân, bảo hắn mau trốn vào vòng luân hồi.
Người bên kia thì truy tìm tung tích của hắn khắp bốn phía, muốn diệt hồn phách của hắn.
Tất cả mọi người đều cho rằng Thẩm Ân trở thành hồn ma rồi sẽ trốn đi để tránh bị bọn họ tìm được.
Nào ngờ tên kia lại to gan đến thế, không những không tránh mà còn ở nhà họ Thẩm chờ bọn họ tìm tới tận cửa.
Khi còn sống gặp phải kiểu chết thê thảm như vậy, vì thế sau khi chết lệ khí ắt phải tăng cao.
Khi người trong Huyền môn đến Thẩm trạch, chỉ thấy chàng trai mặc áo bào đạo sĩ màu trắng, cả người tràn đầy lệ khí và quỷ khí khiếp người, động tác tao nhã ngồi bên cạnh bàn pha trà.
Nhìn bọn họ còn cười cười, vung tay lên, hất ly trà đầy nước đến bên cạnh bọn họ.
Người trong Huyền môn nhiều đến thế lại không làm gì được một con quỷ, nhưng lại không thể tùy ý để hắn phiêu bạc bên ngoài, mọi người đành phải tận lực bày trận pháp, tạm thời vây hắn lại.
Quán Chủ của Ngọc Thanh quan động lòng trắc ẩn, xin trấn áp hắn vào trong quan, lúc không có chuyện gì làm có thể tụng kinh, tranh thủ sớm ngày tiêu trừ sát khí trên người Thẩm Ân, đưa hắn xuống âm phủ.
Ý tưởng ban đầu thì tốt đấy, nhưng sau khi dẫn con quỷ kia vào trong quan, mới phát hiện ra rằng mời thần đến thì dễ, tiễn thần đi thì khó.
Con mẹ nó, con quỷ kia không chịu đi!
Nếu như là linh hồn tầm thường thì cũng không cần chú ý nhiều như vậy, nhưng vấn đề chính là không phải linh hồn tầm thường đâu! Mà mà người nối nghiệp được Diêm Quân nhìn trúng, chờ sau khi người ta chết đi sẽ xuống âm phủ nhậm chức.
Đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi, sau này Quán Chủ của Ngọc Thanh quan cũng mới biết được, Diêm Quân vì chuyện này còn đặc biệt chạy đến một chuyến.
Lần đầu gặp người chấp chưởng địa phủ, Quán Chủ được sủng ái mà lo sợ, cũng mừng rỡ như điên.
Nghĩ rằng dưới sự dẫn dắt của hắn, Ngọc Thanh quan sẽ đi đến đỉnh cao, nhưng lại không ngờ rằng cuộc sống nghèo kiết xác chỉ mới bắt đầu.
Diêm Quân nói, từ khi Thẩm Ân còn còn sống, ông ấy đã bổ nhiệm vị đại sư huyền học độc diễm này trở thành người nối nghiệp mình.
Khi nhận được tin tức người đã chết, ông ấy lập tức chạy tới, muốn đưa linh hồn vào cõi âm để huấn luyện.
Ai dè Thẩm Ân không hài lòng, chê công việc của âm phủ quá phức tạp, tiền lương còn còn thấp.
Mấy năm nay, khó khăn lắm mới tìm được một người có tư chất tốt, Diêm Quân đương nhiên sẽ không dễ dàng mà buông tha.
Nếu đã không mang linh hồn được, ông ấy liền nhờ Quán Chủ chiếu cố một chút.
Đợi đến khi thời cơ chín muồi, ông ấy sẽ đến dẫn đi.
Được Diêm Quân sai phái, Quán Chủ tận tâm tận lực, không dám chậm trễ chút nào.
Hơn nữa, khi biết được vị này chính là người nhậm chức Diêm Quân trong tương lai, thì việc gì cũng phải tự làm.
Mong ngóng mình và đệ tử trong quan sau khi chết có thể có chút quan hệ, được đầu thai tốt hoặc là có thể ở lại âm phủ làm tạp vụ.
Mệt thì có mệt một chút, nhưng tốt xấu gì thì cũng không cần lo việc ăn uống, còn có quyền lợi bảo đảm cho người lao động.
Trăm năm trôi qua, những người đồng trang lứa đều chết gần hết rồi, sự kiện của Thẩm Ân cũng dần phai đi.
Ngoại trừ những người nhậm chức Quán Chủ của Ngọc Thanh quan ra, thì có rất ít đệ tử trong môn biết được nội tình.
Mấy trăm năm trôi qua như một cái búng tay, bây giờ người trong Ngọc Thanh quan biết được đầu đuôi câu chuyện cũng chỉ có Quán Chủ Vương Trị.
Những đệ tử kia đều nghĩ rằng sư phụ bỏ ra nhiều tiền như vậy là để mua đồ ăn ngon cho sư tổ, cảm động đến mức nước mắt tuôn trào.
Nhưng không ai biết rằng, tất cả những thứ sơn hào hải vị này đều chui vào bụng của tên quỷ kia.
Hơn nữa, vẻ mặt của con quỷ kia còn không xem ra gì, có đuổi cũng không chịu đi.
Mất hứng thì sấm chớp rền vang, khiến cho lòng người bàng hoàng, trong lòng Vương Trị vô cùng đau khổ, cũng may là bây giờ có thể thấy được ánh sáng hy vọng rồi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của ông ta nhìn về phía cô gái ngồi bên cạnh tràn đầy cảm kích.
Cảm ơn Nguyễn tiểu thư đã cứu ông ta thoát khỏi biển khổ này.
Ôn thần kia còn không đi nữa thì ông ta sẽ phá sản mất.
Bởi vì muốn buộc chặt mối lương duyên này, nên câu chuyện xưa Vương Trị kể vừa rồi chỉ kể nửa đoạn trước.
Cố ý kể cái tên ôn thần kia thành một chàng trai không ai thương, không ai yêu, còn thổi phồng tình trạng lúc chết của anh vô cùng thê thảm.
Quả nhiên, khi ông ta nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của Nguyễn Nhuyễn, trong lòng cảm thấy vô cùng tuyệt vời.
Khi một người con gái bắt đầu cảm thấy đau lòng cho một người, thì có nghĩa là gì? Nghĩa là dấu hiệu báo rằng tình yêu sắp đến!
Bởi vì đang chìm đắm trong nỗi đau nên Nguyễn Nhuyễn không phát hiện ra vẻ mặt đang đắc ý của Vương Trị.
Nghe thấy Thẩm Ân bị thân thích trong Thẩm gia hại chết, sau khi chết còn bị chặt xác, Nguyễn Nhuyễn càng cảm thấy thương tiếc cho anh.
Khi sống thảm như vậy, sau khi chết lại chịu nhiều thiệt thòi.
Chờ đến khi cô tìm thấy người, nhất định phải đốt thật nhiều nhang đèn, tiền giấy, vàng thỏi, để anh cầm đi mua đồ ăn bữa ngon.
Vì nghĩ rằng người trong lòng là một chàng trai đáng thương, sau hai giờ đi xe, vừa tới Ngọc Thanh quan thì dưới chân của Nguyễn Nhuyễn như có gió vậy, lướt đi rất nhanh, hận không thể mọc cánh bay vào.
Dưới sự dẫn đường của Quán Chủ, cô đi theo đến một căn phòng nhỏ thấp thoáng ở bên trong vườn hoa hồng lá xanh.
Vương Trị không có ý định đi vào, sau khi dẫn người tới thì lòng bàn chân của ông ta như bị bôi dầu mà chuồn đi mất.
Nhìn gian phòng đơn sơ này, trái tim đang đập nhẹ nhàng của Nguyễn Nhuyễn lại mất tiết tấu ổn định, thở sâu một hơi rồi đẩy cửa ra.
Cô nghĩ mình sẽ nhìn thấy trận pháp lộn xộn cái đó, cùng với bộ dạng bị cụt tay cụt chân, khuôn mặt đầy máu của Thẩm Ân.
Bình thường thì những con quỷ vẫn sẽ duy trì tình trạng bản thân vào giây phút mình chết đi.
Lấy kiểu chết bị chặt xác của Thẩm Ân, thì vẻ bề ngoài sẽ còn thê thảm hơn.
Nguyễn Nhuyễn đã chuẩn bị xong tâm lí cho mắt xong, thì đẩy mạnh cửa phòng ra.
Một trận gió lạnh thổi phất qua, bên trong vô cùng sạch sẽ, cái gì cũng không có.
Sau khi cô bước hai chân vào, cửa phòng đột nhiên đóng lại, ngăn cách ánh sáng bên ngoài.
Cô căng thẳng mà nuốt một ngụm nước bọt, hai tay níu lấy vạt áo khoác của mình, Nguyễn Nhuyễn bước hai bước vào bên trong căn phòng, nhỏ giọng hỏi: “Thẩm Ân, anh có trong này không?”
Vào thời khắc cái tên được gọi lên, căn phòng u ám đã sáng lên ngay, sáng đến mức Nguyễn Nhuyễn không thể mở mắt ra nổi.
Cô theo bản năng mà nhắm hai mắt lại, sau đó mở ra, lại bị cảnh trước mắt khiến cho cô sợ đến ngây người.
Trong phòng có nhiều bàn lớn trống, không có một đồ vật nào, trên mặt bàn bày nhiều loại châu báu và trang sức.
Đi đến gần thì thấy có một bức tranh cổ đã được bán đấu giá ở Bắc Kinh vào tháng trước với mức giá trên trời lên đến năm trăm triệu tệ, hơn tám mươi triệu mã não đã được bán, còn có rất nhiều đồ được cất giữ có giá trị liên thành.
Ở chính giữa bàn đặt một cái hộp gỗ hình chữ nhật.
Nguyễn Nhuyễn tiến đến liếc mắt nhìn, là giấy chứng nhận tài sản của hơn mười căn biệt thự ven biển, còn có mấy cái công ty lớn, hai quán ăn riêng, hợp đồng thu mua chuỗi quán lẩu.
Toàn bộ người ký đều là Thẩm Ân.
“…” Nguyễn Nhuyễn trợn mắt há hốc mồm, trong lòng cảm thấy có chút vi diệu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...