Lục Tiêu híp mắt, trở nên cảnh giác đối với hành động im lặng không lên tiếng của Thẩm Ân.
Anh ta không phải cảm thấy không vui thay Ninh Duyệt, chẳng qua là không biết năng lực thực của đối thủ ở trước mặt ra sao nên phải duy trì cảnh giác.
Thật ra để Ninh Duyệt ở lại trong đội ngũ vốn không phải ý tốt của anh ta, mà là kết quả của các nhân tố suy tính tổng hợp.
Hai nguyên nhân quan trọng nhất, một trong số đó là người anh em của mình thích người phụ nữ đó đến mức không thể kiềm chế được, anh ta không muốn mất đi một chiến hữu có thể kề vai chiến đấu.
Thứ hai là nói về góc độ công danh lợi lộc một chút, đội ngũ của anh ta cần dị năng của người này.
Trước khi chưa tìm được người có thể thay thế, anh ta vui lòng lùi một bước để giữ người lại.
Đó là một người phụ nữ không biết liêm sỉ, anh ta tội gì vì người như vậy mà mất đi một cánh tay của chính mình.
Nhưng nếu là người khác ra tay dạy dỗ, anh ta không quản nổi cũng không muốn quản.
Bây giờ xem ra, hiệu quả của việc tinh thần bị công kích vẫn khá rõ ràng.
Ninh Duyệt tạm thời không đề cập tới, nhưng người anh em này của anh ta cứ như là đã tỉnh ngộ rồi.
Ánh mắt nhìn người phụ nữ đó giống hệt như nhìn thấy quỷ quái biết ăn thịt người.
Cho dù trên cổ có treo một cái tội, khiến máu me đầm đìa, có thể đổi lại được dứt người rời khỏi kịp thời, chưa chắc đã không phải là một chuyện tốt.
Thẩm Ân âm thầm làm chút việc nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra chút nào, anh đón lấy ánh mắt mê hoặc của cô gái, vô tội cứ như một con cừu non bị lạc đường.
Anh vỗ vỗ mu bàn tay trắng mịn của cô gái, động tác thành thạo dang hai tay ra, muốn được bế.
Cô nhanh nhẹn cúi người, nhẹ nhàng bế người đàn ông một mét tám mấy đặt lên xe.
Sau khi xem một trận náo nhiệt, cô gọi Lê Nhiễm đang im lặng nãy giò, chiếc xe Van nhả khói rồi đi ra, bỏ mặc đám người Ninh Duyệt ở lại phía sau.
Đi vòng quanh hơn mười, hai mươi ngày, cuối cùng Nguyễn Nhuyễn cũng về đến Dung Thành.
Xe vừa mới lái vào ranh giới của Dung Thành, liền bị những người cầm trên tay các loại gậy gốc hoặc là những vũ khí như cây đao lớn ngăn lại.
Lối vào đặt hai cái bàn nhỏ và mấy cái ghế, còn dựng lên một dãy hàng rào cao cao phủ kín đường.
Xe Van chỗ vừa đến gần, mũi nhọn của những vũ khí đó liền nhắm vào bọn họ, có người lớn tiếng hỏi: “Làm gì đó?”
Cửa xe mở ra, Nguyễn Nhuyễn dẫn đầu xuống xe, sau đó Lê Nhiễm nhảy xuống từ chỗ ngồi phía sau.
Trong mắt hai người khó che đi vẻ kích động, giải thích dăm ba câu về nơi mình đến và mục đích đến đây là gì.
Nói xong, Nguyễn Nhuyễn còn không quên đỡ Thẩm Ân từ trong xe ra, đẩy xe lăn đến trước hàng rào.
Dùng một thiết bị nhỏ kiểm tra một chút, xác nhận bọn họ không phải xác sống, người canh giữ ở lối vào cho đi qua.
Hai người ngồi ở bên cái bàn nhỏ vẫy vẫy tay, ra hiệu bọn họ qua đó đăng ký.
Người dị năng và người bình thường chia ra ghi chép, thuận tiện quản lý.
Lê Nhiễm làm ngưng tụ đao gió, Nguyễn Nhuyễn thể hiện sức lực của mình, bọn họ đều được ghi vào bên người dị năng.
Nhưng đến lượt Thẩm Ân thì, người phụ trách ghi chép cụp mí mắt xuống, ngay cả hỏi cũng không hỏi một câu liền ghi tên vào bên người bình thường.
Phía sau tên còn đặt thêm một dấu ngoặc, sáng loáng viết vào chữ tàn tật.
Vật tư của căn cứ là phân chia theo lao động, thiên về phân nhiều cho người dị năng, mà người ốm đau tàn tật do trả công quá ít, vật tư được phân sẽ khá ít.
Không đến nỗi chết đói, cũng đừng nghĩ có thể ăn cơm no.
Loại người này thực ra là không được hoan nghênh.
Chính sách khẩn cấp của cấp trên là không thể từ chối bất cứ một người bình thường nào cần giúp đỡ ở ngoài cửa, nhưng lương thực thì chỉ có chút ít.
Chia cho nhiều người, những người khác nhận được sẽ càng ít.
Nhưng người khác đều là trả công bằng lao động để có được vật tư, còn đám người già yếu bệnh tật thì ngồi không há miệng ăn cơm.
Không lấy ra thực lực tương đương để đổi lấy, chỉ ngồi đợi chia đồ ăn.
Vậy thì sẽ khiến một vài người thấy không công bằng trong lòng rồi khinh thường quần thể này.
Nhìn thấy Thẩm Ân ngồi xe lăn, bọn họ không có bất kỳ cảm xúc gì, thờ ơ liếc một cái, lác đác vài nét bút ghi tình hình vào quyển vở rồi muốn đuổi người đi.
Mắt không thấy tim không phiền, tránh cho bọn họ chán ghét.
Thái độ này không tính là xấu xa, nhưng cũng khiến người ta vô cùng không thoải mái, đổi lại là người khác thì sớm đã xấu hổ che mặt rời đi, hay hoặc là ngược ngùng không nói nên lời.
Tuy nhiên, người mà bọn họ đối mặt là Thẩm Ân.
Nắm chặt lại bàn tay của thiếu nữ đang cau mày, Thẩm Ân ngồi trên xe lăn không cử động, đôi mắt đen thẳm nhìn sang đó, con ngươi trắng đen rõ ràng xuất hiện ánh sáng u ám không thể miêu tả được.
Người phụ trách đăng ký đó chỉ liếc nhìn một cái, lại rơi sâu vào trong vòng xoáy trong ánh mắt anh, phảng phất như tinh thần bị cướp đoạt đi mà ngưng đọng, cả người nhất thời mất hồn, trở thành một con rối để cho người khác tùy ý thao túng.
Người bên cạnh anh ta nhận ra được gì đó không đúng, dùng sức lay chuyển vai của đồng nghiệp, lại trợn mắt đối mặt với Thẩm Ân: “Anh đã làm gì với cậu ta?”
“Không có gì, một trò đùa nhỏ thôi.” Thẩm Ân cong môi, không muốn giải thích nhiều thêm.
Qua vài phút, nhân viên đăng ký suýt chút nữa mất đi chính mình đó tỉnh táo lại, cơ thể bất giác run lên, hận không thể cách người đàn ông trước mặt càng xa càng tốt.
Cảm giác cơ thể không chịu sai khiến thật sự quá tồi tệ, anh ta không muốn thử lại lần thứ hai.
“Anh nói xem, tên của tôi nên để ở bên nào?” Vuốt nhẹ tay vịn của xe lăn, Thẩm Ân chậm rãi hỏi một câu như vậy.
“Bên phía người dị năng?” Tâm tình thiếu kiên nhẫn lúc đầu thu lại sạch sành sanh, nhân viên công tác thức thời đó bất chấp khó khăn hỏi.
Bản thân anh ta cũng là người dị năng, tự xin làm nhân viên phụ trách đăng ký vào thành chẳng qua là vì để được chia vật tư nhiều hơn một chút.
Làm sao biết được sẽ có nhiều người to gan đến như vậy dám thi triển dị năng trên người anh ta! Hơn thế nữa, anh ta không hề phát hiện được gì đã trúng chiêu, quả thực khó lòng phòng bị.
Đá phải khối sắt này, sau này anh ta không dám xem thường những người già yếu bệnh tật nữa.
Nói không chừng phần cứng trên người người ta không được, nhưng lại là một hòa thượng quét rác giấu nghề.
Nhếch mày, xem như là ngầm thừa nhận câu hỏi đó.
Thẩm Ân dự định đi, người đó lại hỏi: “Xin hỏi đây là dị năng gì vậy?”
Nhìn vào đôi mắt yên bình không gợn sóng của người đàn ông, trong lòng người dị năng đó cảnh giác, khát vọng sống mãnh liệt khiến anh ta nhanh chóng bổ sung nói: “Là nội dung bên trên yêu cầu khi đăng ký, tiện để tiến hành quản lý người dị năng.
Không tin anh xem đi.”
Nói rồi liền lật quyển vở ghi chép đăng ký ra, run tay đưa đến trước mặt Thẩm Ân để anh xem.
“Dị năng Hệ Tinh Thần.” Nhẹ nhàng bỏ lại vài chữ, không quan tâm người nghe được kinh ngạc như thế nào, anh đã đi xa rồi.
“Đều nói người thức tỉnh dị năng Hệ Tinh Thần rất ghê gớm, đừng tùy tiện chọc vào, nếu không chết thế nào cũng không biết.
Trước đó tôi vẫn luôn không tin, cho đến lúc nãy đích thân cảm nhận một lần.” Người cầm sổ đăng ký nhìn bóng lưng đã đi xa của ba người Thẩm Ân rồi lẩm bẩm.
“Đích thân cảm nhận thế nào?” Người bên cạnh anh ta hiếu kỳ hỏi: “Đau khổ không?”
“Đau khổ.
Có điều không phải vì anh cảm nhận được mà đau khổ, vừa vặn ngược lại, là bởi vì anh không cảm nhận được gì nên mới đau khổ.”
“Trò gì vậy? Nghe không hiểu.” Đồng nghiệp của anh ta nhún vai, vẻ mặt mê mẩn.
An toàn vào thành, Lê Nhiễm liền từ biệt Nguyễn Nhuyễn, một mình đi tới nơi chiêu mộ thành viên của tổ dị năng, dự định trở thành một thành viên của chiến đội này, còn Nguyễn Nhuyễn thì không vội, dẫn theo Thẩm Ân thong thả đi trên con đường dài, theo trí nhớ mà trở về nhà của mình.
Cha mẹ cô ở Dung Thành có sáu, bảy căn nhà, không làm cái gì khác, mỗi tháng chỉ nằm thu tiền thuê nhà cũng có một khoản thu nhập khả quan.
Những ngày tháng như vậy vốn dĩ nên trở nên tốt hơn, nhưng tiếc là mạt thế ập đến.
Tiền kiếm được có nhiều đến đâu cũng không mua được một cái mạng, tiền bạc trở thành một dãy số trừu tượng, không có bất cứ tác dụng nào, còn không chân thực bằng một cái bánh mì.
Không biết cha mẹ cô thế nào, bây giờ có khỏe mạnh hay không.
Đến cửa nhà, tâm trạng của người xa quê nay trở về của Nguyễn Nhuyễn, sợ rằng sẽ nghe thấy tin tức xấu.
Có điều tâm trạng này không duy trì được bao lâu, giọng nói vang dội của bố Nguyễn ở trong nhà xuyên qua cửa lớn phả vào mặt, chói tai đến khiến cô giật mình.
Hít sâu một hơi, cong ngón tay gõ cửa: “Cha mẹ, con trở về rồi.”
Chìa khoá Nguyễn Nhuyễn đúng là có mang theo, chỉ sợ cô không hề báo trước mà đột nhiên mở cửa sẽ dọa sợ hai ông bà.
Dù sao điện thoại di động đã không có tác dụng, cô không thể báo trước với người nhà rằng mình đã tìm về được.
Suy đi nghĩ lại, gõ cửa vẫn là thích hợp nhất.
Tiếng gõ cửa vang lên hai lần, trong nhà yên tĩnh một lúc.
Giọng nói lớn của bố Nguyễn trở nên im lặng, nhưng đợi rồi lại đợi, vẫn không có ai ra mở cửa.
Lúc cô lấy chìa khóa từ trong túi của mình ra, dự định cắm vào ổ khóa, cửa lớn được mở ra từ bên trong vang lên một tiếng “ầm”, hai bóng hình hùng hùng hổ hổ xông ra.
Mẹ Nguyễn tóc uốn xoăn như lông dê một hơi đẩy cái cổ dài của bố Nguyễn ra, kéo con gái vào lòng dùng sức ôm lấy, vừa khóc than, vừa dùng lực tay vỗ mạnh lên vai thiếu nữ: “Con gái của mẹ, con cuối cùng cũng trở về rồi.”
“?” Nguyễn Nhuyễn chật vật nhúc nhích cái cổ rồi cong môi, đùa giỡn nói: “Mẹ, đừng diễn nữa, con gái của mẹ sắp bị ngạt chết rồi.”
Mẹ Nguyễn gào khóc rồi lau đi mấy giọt nước mắt vốn chẳng hề tồn tại, bà buông lỏng hai cánh tay của mình, híp mắt nhìn thoáng ra phía sau.
Nguyễn Nhuyễn còn tưởng rằng bà sẽ hỏi chuyện của Thẩm Ân, nào ngờ chẳng có.
Bà cúi người xuống, dùng một tay bế con mèo đang liếm lông lên, lời nói ngập tràn vui vẻ: “Đây là gì vậy? Con heo lông dài sao? Ha ha ha ha ha.”
Con mèo bỗng nhiên bị người khác cười nhạo co hai chân lại, nó nghe thấy tiếng cười nhạo của mẹ Nguyễn nên xù lông lên, tủi thân co rúm người lại.
Mẹ Nguyễn vuốt ve cái đầu mềm mại của nó, nghi ngờ hỏi: “Con heo này bất động rồi sao? Chẳng lẽ khi nãy bị nắm chặt nên thấy đau à?”
“Nó cảm nhận được tình cảm của bác gái nên xấu hổ đấy.” Thẩm Ân cong môi cười cười, lên tiếng giải đáp thắc mắc của mẹ Nguyễn.
Nguyễn Nhuyễn len liếc mắt người đàn ông đang đứng nghiêm, âm thầm chậc lưỡi.
Đúng là bậc thầy nói bừa, đen cũng đổi thành trắng được.
Cô nhìn sang con mèo đang tủi thân kia, đuôi bị kẹp chặt, dáng vẻ đáng thương muốn vùng vẫy nhưng lại không dám.
“Người này là?” Cuối cũng mẹ Nguyễn cũng thấy được thanh niên đang ngồi trên xe lăn ở phía sau con gái mình.
Da trắng môi đỏ, vẻ mặt nhu hòa nhưng không mất đi sự sắc sảo.
Dù đang ngồi trên xe lăn nhưng anh rất tự tin phóng khoáng, không kiêng dè gì mà quan sát người khác, là một người đàn ông đẹp trai rất có khí chất.
Bây giờ người đàn ông này về nhà cùng con gái mình, mẹ Nguyễn thân là người từng trải dùng đầu ngón chân thôi cũng biết được chuyện gì đang xảy ra.
Trông thấy ánh mắt ám muội của hai người kia, bà tỏ vẻ “Mẹ hiểu rồi”.
“Mau vào đi, đứng ở cửa làm gì đấy?” Mẹ Nguyễn ôm mèo đi vào, mặt tươi như hoa.
Bà thúc giục bố Nguyễn đang sững sờ ở bên cạnh đi rót nước, còn bà thì ngồi ở phòng khách để hỏi thăm, mọi thứ đều diễn ra rất nhanh chóng như một cái máy.
Bà hỏi Thẩm Ân bao nhiêu tuổi, trong nhà có những ai, quen biết con gái bà như thế nào, còn hỏi bóng hỏi gió những gì đã xảy ra trên đường đi của hai người.
Thật sự dáng vẻ hỏi thăm con rể của bà cứ như muốn moi móc hết mọi thứ lên vậy.
“Mẹ, mẹ hỏi kỹ như vậy làm gì chứ?” Nguyễn Nhuyễn cực kỳ hoảng sợ, vẻ mặt mơ hồ, cô kéo tay áo mẹ Nguyễn để bà đừng hỏi nữa.
Mẹ Nguyễn đang cao hứng vẫn chưa nhận ra ý tứ của con gái, bà tiếp tục hỏi rất nhiều vấn đề.
Thấy chàng trai trước mặt trả lời đúng mực không kiêu ngạo, ánh mắt nhìn con gái mình vô cùng ngọt ngào, bà che miệng cười, vô cùng hài lòng với Thẩm Ân.
Cộng thêm ngoại hình đẹp trai như vậy nữa, từ những chi tiết nhỏ cũng thấy được sự bao dung của anh dành cho con gái bà.
Tuy đôi chân hơi đáng tiếc nhưng đây cũng không phải vấn đề to tát gì.
Chỉ cần con gái bà thích thì không ngại e dè gì hết.
Lúc về nhà đã là xế chiều, bọn người Nguyễn Nhuyễn đương nhiên sẽ ở lại ăn cơm tối.
Bố Nguyễn xuống bếp làm món canh rong biển, muốn bồi bổ sức khỏe cho đứa con gái chạy ngược chạy xuôi của mình.
Con vịt được mua trước khi mạt thế vẫn còn cất trong tủ lạnh, để ngăn đông mấy tháng nay không nỡ ăn vì chờ một ngày Nguyễn Nhuyễn về để ăn cùng.
Đừng chỉ nhìn vào vẻ mặt vui vẻ của bố Nguyễn mẹ Nguyễn, hai người ra vẻ vô tư y hệt nhau nhưng thật ra trong quãng thời gian không liên lạc được với con gái, bầu không khí trong nhà nặng nề vô cùng, mẹ Nguyễn còn lén khóc trong chăn nữa.
Bây giờ thấy con gái mạnh khỏe trở về, còn mang con rể về cho nhà bọn họ nữa.
Tâm bệnh của hai cha mẹ già này như khỏi hẳn, tươi cười rạng rõ, không nhìn ra chút tiều tụy nào.
Canh vịt lên bàn, thêm hai món rau xàu, cộng thêm đĩa đậu đũa nữa.
Một bữa cơm tưởng bình thường nhưng ở mạt thế có rất nhiều gia đình không có mà ăn, đây cũng là những thứ bố Nguyễn mẹ Nguyễn tiết kiệm rất lâu.
Nếu không phải con gái trở về thì hai món rau này có thể ăn nguyên ngày rồi.
Đã lâu trong nhà không náo nhiệt như vậy, mẹ Nguyễn liên tục gắp thức ăn cho con gái và Thẩm Ân mãi đến khi cái chén nhỏ đầy ắp đồ, còn dặn dò bọn họ ăn nhiều lên một chút.
Còn bố Nguyễn thì lấy ra một chai rượu trân quý, rót cho mình và chàng trai mỗi người một ly nhỏ.
Sau khi cụng ly, Thẩm Ân bưng ly rượu nhỏ nhấp một chút.
Đây là lần đầu tiên anh uống rượu, cay, vị cũng không ngon gì mấy.
Cảm giác nhờn nhờn trong cổ họng, dạ dày thì như bị thiêu đốt cả lên.
Anh ngồi một bên yên lặng nghe mẹ Nguyễn kể về chuyện lúc còn bé của con gái, leo cây hái quả, xuống sông bắt cả, còn bắt tôm hùm nhỏ trong vũng bùn nữa, một cô nhóc hoạt bát nghịch ngợm.
Nhưng sau này trưởng thành rồi cô đã bớt đi dáng vẻ phóng túng ấy, ra dáng con gái hơn rồi.
Mẹ Nguyễn kể xong, còn bố Nguyễn thì đã hơi ngà say rồi.
Ông không nói đến con gái của mình mà vui vẻ kể về chuyện quen biết nhau của mình với vợ lúc còn trẻ, rồi đến chuyện cưới nhau.
Nhất là sau khi rước được người ta về, ông cười tươi như hoa, trông rất vui vẻ.
Nhìn sang cô gái, cô đưa tay chống má, vui vẻ lắng nghe câu chuyện tình yêu của bố mẹ.
Trong mắt như chứa sao rơi, sáng lấp lánh như hướng tới những điều tốt đẹp.
Như thế thật tốt, Thẩm Ân cong môi nghĩ ngợi.
Chưa bao giờ anh cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, nhưng anh không bài xích cảm giác xa lạ này.
Tựa như trên cánh đồng hoang vu đầy đất và bụi gay bỗng xuất hiện một bông hoa hồng kiều diễm vậy.
Sức sống dồi dào khiến lòng người vui vẻ.
Cả nhà ăn cơm tối hơn một tiếng, mẹ Nguyễn dọn dẹp chén đĩa.
Lúc đầu Nguyễn Nhuyễn muốn giúp đỡ nhưng lại bị đẩy đến phòng khách, bà bảo cô phải quan tâm đến Thẩm Ân một chút.
Bảo rằng đây là lần đầu anh đến Dung Thành, chưa quen với cuộc sống chỗ này, cũng không quen biết gì ai.
Đợi chờ nhau một khoảng thời gian dài như vậy, chuyện để nói còn rất nhiều.
Nguyễn Nhuyễn rất giỏi nói chuyện trên trời dưới đất, lúc nào cũng tìm được đề tái nói chuyện.
Nhưng lần này chịu một trận nói tùm lum của mẹ Nguyễn, cô chỉ biết ngồi trợn mắt trong phòng khách, đột nhiên vốn từ nghèo nàn đi hẳn.
“Cái đó, anh cảm thấy chỗ này thế nào? Có quen không?” Nguyễn Nhuyễn chọc chọc móng tay, hỏi một câu nhạt nhẽo.
“Rất tốt.
Có em ở đây nên anh thấy rất quen.” Trong mắt Thẩm Ân hiện lên ý cười, vẻ mặt dịu dàng nhìn cô.
“À.” Vành tai trắng nõn của Nguyễn Nhuyễn bỗng phiếm hồng, cô chẳng biết nói gì nên chỉ ngồi nghịch móng tay, im bặt trong chốc lát.
Trong nhà có ba phòng ngủ một phòng khách, vừa hay dư một phòng ngủ để cho Thẩm Ân ở.
Sau khi ăn xong, mẹ Nguyễn dọn dẹp căn phòng và giường ngủ sạch sẽ.
Buổi tối chưa đến mười giờ, bà và bố Nguyễn đi vào phòng ngủ, để lại Nguyễn Nhuyễn và Thẩm Ân ngồi ngây ngốc trong phòng khách.
Nguyễn Nhuyễn nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, ho khan một tiếng để che giấu cảm xúc của mình, cô thúc giục Thẩm Ân vào phòng ngủ.
Người đàn ông vui vẻ đi tắm rồi thay đồ ngủ, lộ ra xương quai xanh sắc sảo khiến người khác đỏ mặt không thôi.
“Khụ khụ, hay là hôm nay anh tự lên đi?” Nguyễn Nhuyễn đưa mắt nhìn xung quanh, cảm giác hơi bất lực.
Đứng gần anh, cô ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt trên cơ thể người đàn ông, vị bạc hà, dịu nhẹ thoải mái.
Mỹ sắc ngay trước mặt, cô sợ bản thân mình không kiềm chế được.
“Nhưng anh không lên được, cảm giác như tay anh không còn sức lực nữa.” Thẩm Ân nghiêng đầu, hàng lông mi dài nhẹ nhàng chớp chớp, hai tay nắm chặt ga trải giường, dáng vẻ yếu đuối nhỏ bé khiến người ta không khỏi mủi lòng.
Nguyễn Nhuyễn khẽ thở dài rồi tiến đến ôm anh lên, cẩn thận đặt xuống giường.
Nhưng lúc rời đi cổ tay cô bị nắm chặt lại, sau đó ngã quỵ vào lồng ngực của anh.
Cô giùng giằng đứng dậy, gương mặt không khỏi ửng đỏ, cúi đầu nói lắp bắp: “Em nói em không cố ý anh có tin không?”
Thẩm Ân khẽ nheo mắt lại, cất tiếng nói dễ nghe, khóe miệng tràn đầy ý cười: “Anh tin.
Nhưng mà, cái này là do anh cố ý.”
Thẩm Ân kéo cánh tay dài mảnh khảnh của người con gái lại rồi giữ chặt eo của cô, chỉ dùng một chút sức lực mà thôi.
Thẩm Ân nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô gái gần trong gang tấc, tâm trạng vô cùng sung sướng.
Ở khoảng cách này, anh có thể thấy rõ hàng lông mi đen dài của cô gái, đôi mắt hạnh nhân to tròn, con ngươi không có màu đen láy, mà là màu trà.
Anh còn cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của cô gái, ấm áp, có chút hồi hộp.
Anh dời mắt đi, nhìn thấy đôi môi màu hồng của cô gái.
Đôi mắt của anh như đen lại hệt như buổi đêm dài đằng đẵng này.
Anh ngẩng đầu hôn lên đôi môi mềm mại ấy, cô gái bỗng dưng trợn tròn đôi mắt.
Anh thuận thế mút một chút, trong mắt tràn ngập ý cười, sau đó anh buông cô ra.
Nguyễn Nhuyễn được tự do lập tức lùi lại mấy bước, chạy đến phía sau cửa phòng ngủ, khuôn mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn anh.
Anh bất đắc dĩ nở nụ cười, đưa mắt nhìn Nguyễn Nhuyễn: “Em biết mà, anh muốn làm vậy lâu rồi.”
“Anh rất thích em, mềm lắm.”
Câu trả lời thẳng thừng này khiến Nguyễn Nhuyễn đỏ ửng cả vành tai, cô trợn mắt không nói gì.
Nguyễn Nhuyễn chạy nhanh như chớp về phòng ngủ của mình, đóng cửa cái rầm, chui cả người vào trong ổ chăn.
Khi thì kích động, khi thì ngượng ngùng, tâm tình chập chờn khiến cô cả đêm không ngủ được.
Ngày hôm sau rời giường, quả nhiên không ngoài dự đoán mắt cô đã thâm đen mất rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...