Xuyên Nhanh Sổ Tay Công Lược Nam Phụ Của Hắc Liên Hoa


Xe chạy đến thành phố C, không quá xa khu vực Dung Thành, mất khoảng một ngày.

Thành phố C từng là khu thành thị số một, nhà lầu san sát, đèn đuốc sáng trưng nhưng hôm nay trên đường đi bộ vắng vẻ không một bóng người, cứ như một tòa thành hoang trống không.

Chiếc xe chậm rãi chạy một bên, quẹo qua ngã rẽ, thấy được một chiếc xe nhỏ hiếm hoi ở đằng trước.

Chiếc xe đã tắt máy, đậu trước lối ra vào của một siêu thị lớn.

“Ăn no chưa? Có muốn vào siêu thị tiếp tế chút không?” Nguyễn Nhuyễn chỉ chỉ vào cửa siêu thị, hỏi.

Nguyễn Nhuyễn chẳng mường tượng cụ thể được đống đồ ăn dự trữ của Thẩm Ân.

Trước đó cô thấy có rất nhiều đồ, nhưng đã dùng hơn nửa tháng rồi, còn thêm con mèo béo đó ăn rất nhiều, bây giờ cũng chẳng rõ còn dư lại bao nhiêu.

Mặc dù sẽ sớm đến Dung Thành ngay nhưng tóm lại vẫn phải lo trước khỏi họa.

Thẩm Ân liếc mắt nhìn siêu thị trước mặt, lắc đầu đáp: “Không cần.”
Mạt thế đã xuất hiện hơn nửa năm, có lẽ trong siêu thị không còn dư lại gì nữa.

Cho dù có thì cũng cực kỳ ít, không đáng để đi một chuyến.

“Vậy thôi, chúng ta đi.” Thẩm Ân đã nói không cần nên Nguyễn Nhuyễn định lái xe đi tiếp.

Nhưng Lê Nhiễm đã im lặng cả ngày bỗng lên tiếng, bảo cô chờ một chút.

“Sao vậy?” Nguyễn Nhuyễn trả lời rồi dừng động tác lại, đưa mắt nhìn kính chiếu hậu để xem phía sau, trông thấy gương mặt của Lê Nhiễm.

Nguyễn Nhuyễn thấy vẻ mặt của cô ấy rất nghiêm trọng, nhíu lông mày nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô nhìn theo ánh mắt đó, là lối ra vào của siêu thị.

Một người phụ nữ lảo đảo chạy đến, vẻ mặt hoảng sợ, chạy loạn cả lên nên vừa chạy được mấy bước thì chân đã mất cân bằng, té nhào xuống đất một cái.

Cô ta nhanh chóng bò dậy, áo quần dính bụi nhưng cũng chẳng kịp phủi sạch, đôi chân dùng sức xông ra ngoài.

Trông thấy bên cạnh có một chiếc xe đang đậu, nhìn qua cửa sổ còn mơ hồ thấy được bóng người.

Ánh mắt của nữ sinh đó sáng rực lên cứ như vừa chộp được cọng rơm cứu mạng, cô ta quơ quơ hai tay, vừa chạy vừa hét: “Cứu mạng với!”
Nữ sinh chạy được hai mét rồi quay đầu lại nhìn, zombie ở đằng sau chạy từng đàn từng đàn, loạng choạng đuổi theo cô ta.

Trái tim của cô ta như thắt lại, dùng tốc độ nhanh hơn để vọt đến chỗ cái xe, rồi nhanh chóng đập cửa sổ, trông dáng vẻ như muốn lên xe để chạy trốn.

Lúc này zombie đang đến ngày một gần hơn, dù cửa xe chưa mở ra nhưng cửa sổ ở phía sau chậm rãi hạ xuống.

Một lưỡi kiếm gió chém ra, đám thây ma đang tới gần lập tức ngã xuống đất không đứng dậy nổi, không một tiếng động,
Cùng lúc đó, cửa vào siêu thị lại lục tục đi ra bốn người, bước chân vừa hỗn loạn vừa vội vã.

Người đàn ông đi cuối cùng lùi về sau rồi xuống tay, lóe mắt một cái cửa vào siêu thị nổ tung, giết chết đám zombie cuối cùng đang chao đảo.

“Siêu thị to như vậy mà chỉ còn chút vụn bánh quy.

Đúng là số xui, vì chút đồ như thế mà phải làm một trận với đám zombie.” Nam sinh với vẻ mặt non nớt lau mặt, trong miệng thầm mắng vài câu, cầm hộp bánh quy vừa cướp được lên xe, lúc này cậu ta mới chú ý đến có một chiếc xe nữa đậu ở bên.

Ninh Duyệt, người vừa thoát khỏi nguy hiểm không cố chấp gõ cửa xe nữa, cô ta nhẹ nhàng dựa vào thành xe thở hổn hển, vẻ mặt nhẹ nhõm.

Một trong bốn nam sinh vừa đi ra nhanh chóng đi đến trước chân cô ta, thấy cô ta vẫn bình an vô sự, cánh tay dài đưa đến, không thèm quan tâm gì xung quanh mà ôm chầm cô ta vào lòng, đỏ mắt nói: “Duyệt Duyệt, cậu không sao là tốt quá rồi! Do mình sai, mình không nên để cậu đi theo chúng mình vào tìm đồ ăn.”
Cậu ta vốn muốn để Ninh Duyệt ngồi trong xe đợi bọn họ trở về, giống như trong hai tháng qua, cố hết sức để tách cô ấy khỏi nguy hiểm.

Nhưng tiểu đội trưởng Lục Tiêu của bốn người có dị năng này không tán thành, bảo tiểu đội không nuôi người vô dụng.

Vậy nên Ninh Duyệt phải bất đắc dĩ đi theo.

Nào ngờ vẫn còn một đám thây ma trong siêu thị, bọn họ tự lo cho thân mình còn chưa xong.

May thay Ninh Duyệt chạy nhanh, không chịu tổn thương gì.

Nhưng bây giờ ngẫm lại vẫn thấy rất đáng sợ.

Cánh tay ôm lấy Ninh Duyệt ngày càng chặt, cứ như muốn ôm chặt cô ta vào trong lòng mình không buông.

Ninh Duyệt bị người kia ôm lấy nên hơi khó chịu, vẻ mặt đau buồn.


Cô ấy lén lút nhìn sang Lục Tiêu, thấy anh ta đang chậm rãi cất mìn vào, không hề chú ý đến tình hình của cô ta.

Hai người khác của tiểu đội thấy vậy nhưng cũng không phản ứng gì, tập mãi thành ra quen.

Ninh Duyệt đau buồn, cắn môi mình rồi đẩy người đàn ông đang ôm mình chặt muốn chết ra, miễn cưỡng nói: “Đừng làm vậy, nhiều người nhìn kìa.”
Người đàn ông kia đang lo lắng nên không ra sự khó chịu trong lời nói của cô ta, cậu ta gãi đầu rồi cười nói: “Không sao, bọn họ biết cả mà.”
Bọn họ biết cái đếch gì!
Ninh Duyệt nén cơn tức giận lại rồi giữ khoảng cách với người đàn ông trước mặt, cô ta liếc mắt nhìn áo khoác gió lần nữa, Lục Tiêu đang lạnh lùng đứng một bên để quan sát.

Vẻ mặt của Ninh Duyệt cứng đờ lại, có chút tủi thân.

Cô ấy hít mũi, hơi nâng cằm lên, trông dáng vẻ rất mỏng manh yếu đuối nhưng không mất đi vẻ quật cường: “Mình không sao, không cần lo lắng.”
“Không sao thì tốt, chúng ta đi thôi.” Người đàn ông trẻ tuổi đó kéo tay Ninh Duyệt đi, người phía sau thì âm thầm né tránh.

Nhưng cậu ta cứ như không có chuyện gì xảy ra, còn cười hớn hở nữa.

Nguyễn Nhuyễn vừa bị ép phải nhìn thấy cảnh tượng thú vị này tự dưng bóp còi.

Tiếng còi đột ngột vang lên khiến ai nấy ở đó đều bị dọa giật mình, đặc biệt là Ninh Duyệt, suýt chút nữa sà vào lòng người đàn ông bên cạnh cô ta rồi.

Thấy mấy người bên ngoài đưa mắt nhìn xuyên qua cửa sổ, Nguyễn Nhuyễn hơi cúi người về phía trước để giọng nói trở nên rõ ràng hơn: “Tôi nói này, người ta gấp gáp lo lắng cho cô mà cô không thèm nói một tiếng cảm ơn sao? Ninh Duyệt, cô vẫn giống như trước nhỉ.”
Đầu tiên là tiếng còi dọa giật mình, bây giờ lại nghe thấy một giọng nữ quen thuộc, Ninh Duyệt bị gọi tên giật nảy cả mình, lập tức run rẩy trợn to hai mắt cứ như nhìn thấy quỷ, lẩy bẩy giơ ngón tay: “Cô, không phải cô…”
Còn chưa kịp nói xong nửa câu sau, nhưng tất nhiên cô ta nhận ra chủ nhân của giọng nói này, lập tức cảm thấy rất khủng hoảng.

Mặt cắt không còn giọt máu, đôi mắt trợn tròn kinh ngạc cùng vẻ mặt sợ hãi, cô ta vô thức lùi về sau hai bước.

Nam sinh với vẻ mặt trẻ con đó vểnh tai lắng nghe, ánh mắt đột nhiên sáng rực như mặt trời mới mọc.

Đôi chân dài bước đến trước xe, còn cố ý khom người xuống để thuận tiện nhìn thẳng vào chỗ tài xế mà cô gái đang ngồi, vui vẻ nhiệt tình cất giọng: “Đúng là cậu rồi, Nguyễn Nhuyễn.

Cậu bình an vô sự trở về rồi! Tôi biết là cậu gặp dữ hóa lành mà.”
Thấy người này còn định nói dài nói dai, Nguyễn Nhuyễn đành bất lực cắt ngang cậu ta, nở nụ cười nói: “Tôi rất ổn, Dương Hoán.

Đã lâu như vậy rồi, cảm ơn cậu vì vẫn còn nhớ đến tôi.”
Trước khi gặp được Thẩm Ân, tiểu đội dị năng này đã chứa chấp cô vài ngày ngắn ngủi.

Đã qua hơn hai tháng, không ngờ sẽ có ngày gặp lại.

Cô liếc mắt nhìn Ninh Duyệt đang bàng hoàng không thể tin nổi, Nguyễn Nhuyễn nhếch môi.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, cô lại được gặp cô bạn cùng phòng của mình.

Trước đây cô chưa tính toán rõ ràng chuyện cô ta đẩy mình xuống sông kia.

Đáng tiếc xung quanh đều là đường quốc lộ lớn nên không có sông chảy xiết.

Nếu không cô nhất định sẽ lập tức khiến Ninh Duyệt nếm trải mùi vị nước sông ngập trong miệng mũi, bất lực vì hít thở không thông.

“Chúng tôi đang định đến căn cứ Dung Thành.

Cái đó, các cậu muốn đi đâu vậy?” Dương Hoán muốn hỏi rất nhiều điều nhưng vẫn gấp gáp hỏi chuyện quan trọng trước.

“Thật trùng hợp, chúng ta cùng đường.” Nguyễn Nhuyễn gật đầu, tự nhiên trả lời một câu.

Thẩm Ân thấy cô gái và nam sinh trước mặt rất quen mắt, anh mấp máy môi, chen ngang cuộc nói chuyện: “Sợ rằng trong thành phố vẫn còn zombie ẩn nấp, đây không phải nơi để nói chuyện.

Hay chúng ta đi trước đi?”
Nguyễn Nguyễn và Lê Nhiễm đều cảm thấy rất có lý, sau khi chào hỏi đám người Dương Hoán xong, chiếc xe nổ máy chạy thật xa về phía trước.

Nguyễn Nhuyễn vừa đi, một chiếc xe nhỏ khác dừng trước siêu thị cũng khởi động động cơ, lái sát theo sau.

Dương Hoán vừa gặp lại Nguyễn Nhuyễn nên vô cùng hứng khởi, ba người kia cũng vui vẻ lây vì thấy cô vẫn còn sống sót.

Chỉ có Ninh Duyệt ngồi im đó, ra vẻ cho có lệ, nụ cười miễn cưỡng.

Nam sinh mến mộ Ninh Duyệt phát hiện cô ta không vui, bèn nhíu lông mày rầu rĩ hỏi: “Không thoải mái sao?”
“Không có.

Chỉ say xe chút thôi, đi chậm lại là ổn thôi.” Ninh Duyệt lắc đầu với cậu ta, nói rồi tựa đầu vào sau ghế ngồi, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong lòng cô ta rất hoảng loạn.


Có sợ hãi, không can tâm cũng có.

Cô ta sợ Nguyễn Nhuyễn sẽ nói ra sự thật vụ rơi xuống nước kia, kể từ đó, hình ảnh lương thiện mà cô ta dốc lòng xây dựng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.

Quan trọng nhất là, cô ta sợ đội dị năng này sẽ bỏ rơi mình.

Đội trượng Lục Tiêu là người có thực lực mạnh nhất trong bốn thành viên, cô ta vốn muốn dựa dẫm vào anh ta.

Nhưng người đàn ông đó luôn lạnh lùng như một tảng băng, dù cô ta có xum xoe thế nào cũng không thèm để ý.

Bất đắc dĩ, cô ta không thể làm gì khác hơn là ngừng việc tốn tâm tư lại và chuyển sang đối tượng là người đàn ông cao to ngốc nghếch ngồi bên cạnh mình.

Không ngoài dự đoán, người đàn ông dễ lừa gạt này luôn động lòng mỗi khi cô ta cố ý hoặc vô tình tạo bầu không khí mập mờ, cô ta làm vậy cũng vì muốn bảo toàn tính mạng của mình.

Mỗi khi gặp nguy hiểm cậu ta sẽ chắn ở phía trước, có miếng ăn sẽ đưa đến trước mặt cô ta đầu tiên.

Còn về khuyết điểm thì thực lực của người đàn ông này không phải mạnh nhất, không bao giờ có quyền phát biểu trong đội ngũ này.

Nếu không, sao cô ta có thể bị buộc phải xuống xe để đi lấy đồ ăn trong siêu thị chứ? Nếu không bị buộc phải xuống xe, cô ta cũng sẽ không bị đám zombie đáng sợ đuổi theo, càng sẽ không phải chịu đựng nỗi khiếp sợ này.

Nói đến đây, cô ta có chút oán giận người đội trưởng Lục Tiêu này.

Cái gì mà tiểu đội không chấp chứa người vô dụng chứ, không phải chỉ mượn cớ bất mãn với cô ta thôi sao.

Trước đây lúc Nguyễn Nhuyễn vẫn còn trong đội, cũng không thấy anh ta buộc cô phải làm chuyện gì.

Hơn nữa, cô ta là một người bình thường không thức tỉnh dị năng, không phải cô ta nên được bảo vệ khi có chuyện xảy ra sao?
Cô ta lập tức phát tiết tâm trạng của mình mà quên mất việc Nguyễn Nhuyễn chỉ đi theo tiểu đội dị năng một hai ngày.

Khi đó zombie không điên cuồng ngang ngược như bây giờ, thức ăn cũng chẳng khan hiếm như vậy, không cần phải dùng sức của các cô.

Sau này tình hình ngày càng nghiêm trọng, thức ăn ngày một ít đi, đương nhiên bọn họ không thể nuôi nổi người rảnh rỗi chỉ biết ăn được.

Huống hồ, Lục Tiêu không bảo cô ta phải làm chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng, cô ta ăn chùa tiểu đội hai tháng trời, hôm nay là lần đầu tiên bảo cô ta đi hỗ trợ cùng.

Nào ngờ Ninh Duyệt vì vậy mà oán giận, còn đâm mũi nhọn vào Nguyễn Nhuyễn ở xa kia nữa.

Ninh Duyệt cần phải dựa dẫm vào Lục Tiêu nên vẫn có tâm lý yêu mến nhiều hơn oán giận.

Nhưng với Nguyễn Nhuyễn, cô ta không cách nào che giấu ác ý của mình đi được.

Sao cái người đáng ghét này lại bất tử như vậy chứ? Tại sao lại xuất hiện rồi quấy rầy cuộc sống của cô ta như thế? Thật sự không cam lòng nổi.

Lúc Ninh Duyệt đang vừa lo sợ vừa oán giận, bầu không khí bên chỗ Nguyễn Nhuyễn cũng hơi kỳ lạ.

Bên trong xe không ai nói chuyện, Lê Nhiễm bèn xoa huyệt thái dương, phá vỡ tình huống yên ắng này.

“Cô quen biết mấy người kia sao?” Lê Nhiễm thấy mình vừa hỏi một câu thật nhảm nhí, nhưng mà cô ấy vẫn không đổi giọng, nói tiếp: “Có phải nữ sinh kia có khúc mắc gì với cô không? Vừa rồi lúc tôi nhìn cô ta, thấy cả người cô ta run rẩy cả lên, trông dáng vẻ cứ như đang rất sợ hãi vậy.”
“Làm chuyện trái với lương tâm thì đương nhiên phải sợ rồi.” Nguyễn Nhuyễn đánh tay lái quẹo xe, thuận miệng trả lời.

Mọi sự chú ý của Thẩm Ân đều dồn vào nam sinh có gương mặt con nít đang nói chuyện kia, còn nữ sinh gì gì đó, anh không chú ý lắm.

Nhưng khi vừa nghe cô gái bên cạnh ung dung trả lời như vậy, chân mày của anh không khỏi nhíu lại, nghiêng đầu nói: “Cô ta làm hại cô.”
Là một câu trần thuật.

Nguyễn Nhuyễn cũng không định giấu giếm, cô nói ra hết đầu đuôi chuyện Ninh Duyệt đẩy cô xuống sông, trong xe bỗng yên lặng hẳn.

Ngón tay Thẩm Ân co lại, gương mặt anh tuấn như ẩn như hiện dưới ánh sáng chiếu vào qua khung cửa kính, mắt anh nửa sáng nửa tối, biểu cảm mông lung khó đoán.

Còn Lê Nhiễm lại thấy đồng cảm với chuyện của Nguyễn Nhuyễn vì chính cô ta cũng từng bị người thân thiết nhất vứt bỏ.

Trên mặt cô ta xuất hiện sự áy náy: “Xin lỗi, chị không biết cô gái đó lại xấu tính đến thế, cũng không biết cô ta từng hại em.

Nếu sớm biết được chuyện đó thì chị…”
Cô ta có thể làm gì nữa chứ, thấy chết mà không cứu sao? Lê Nhiễm biết mình không làm được, dù cho người ta có là người mình ghét thì cô ta cũng không thể trơ mắt nhìn người đó gặp khốn khó được.

Nhưng sau chuyện này, cô ta nhất định sẽ thấy day dứt, nghĩ rằng mình đã phụ sự tin tưởng của bạn bè.

“Không sao đâu.” Nguyễn Nhuyễn lập tức chuyển đề tài.


Cô biết Lê Nhiễm là người lương thiện, sự tốt bụng vốn chẳng cần mang gánh nặng gì.

Huống hồ cũng chẳng thể quay ngược thời gian nên đặt giả thiết như thế cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Lê Nhiễm không nói gì nữa.

Trong xe lần nữa yên tĩnh trở lại, cuối cùng chỉ còn tiếng ngáy phát ra từ miệng Đoàn Tử đang say ngủ.

Trên đường đi, xe dừng một lần.

Dương Hoán lập tức chạy đến như một mặt trời nhỏ, trong tay còn cầm một hộp bánh bích quy lành lặn, không bị hư hại gì và một chai nước táo vui vẻ đưa cho Nguyễn Nhuyễn, trông cậu ta có vẻ ngượng ngùng.

Lúc này, Nguyễn Nhuyễn đang phơi nắng ven đường cùng Thẩm Ân, trông thấy cậu ta đi đến, sửng sốt vài giây sau đó lại mỉm cười, nhưng không nhận lấy đồ trong tay cậu ta: “Cảm ơn cậu, nhưng tôi đã ăn rồi.

Cậu cứ giữ lại cho mình đi.”
Thấy thiếu nữ cứ từ chối hết lần này đến lần khác, Dương Hoán hậm hực cất đồ đi, rồi lần nữa lên dây cót tinh thần, trò chuyện với cô: “Lần trước sao cậu lại rơi xuống nước thế? Tôi không tin là cậu vô ý tự ngã xuống đâu.”
Lúc ấy, chỗ họ đứng vẫn còn cách thành cầu một đoạn, sao thiếu nữ có thể bất cẩn tự bước hụt rồi ngã xuống đó được.

Lúc Ninh Duyệt nói cậu ta đã thấy sai sai rồi.

Hôm ấy cậu ta đã nửa tin nửa ngờ rồi nhưng Nguyễn Nhuyễn thì vẫn chưa rõ sống chết, cũng không tìm được bất cứ bằng chứng nào để chứng minh sự thật giả trong câu nói của cô ta.

Trong thời gian hơn hai tháng sớm tối ở chung, cậu ta càng lúc càng thêm nghi ngờ Ninh Duyệt.

Cậu ta phát hiện cô ta rất giỏi làm bộ làm tịch, trước mặt tất cả mọi người thì ra vẻ yếu đuối, dịu dàng, hiền lành, nhưng sau lưng lại không từ thủ đoạn vì lợi ích cá nhân.

Cậu ta nhớ rõ nhất là cái lần bị xác sống tấn công trên đường hơn một tháng trước, khi đó Ninh Duyệt đứng sau lưng cậu ta.

Lúc cả đám xác sống đua nhau xông đến, cậu ta sắp không chống đỡ nổi nữa thì có người đứng đằng sau đã đẩy cậu ta một cái.

Dương Hoán dám khẳng định đó tuyệt đối không phải là ảo giác của cậu ta.

Cậu ta đã quay đầu theo bản năng và thấy bóng lưng bỏ chạy trong hoảng loạn của cô gái tên Ninh Duyệt kia.

Nếu không phải do dị năng của Lục Tiêu bùng nổ, phút chốc diệt hết đám xác sống bao vây, thì sợ rằng cậu ta sớm đã trở thành một thành viên của đám quái vật đó rồi.

Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, cậu ta đã nói với những người khác trong tiểu đội chuyện Ninh Duyệt nhân lúc cậu ta không phòng bị mà đẩy vào lưng cậu ta, định để cậu ta dùng cơ thể ngăn cản xác sống.

Đội trưởng Lục Tiêu không thể hiện rõ tin hay không, còn người bạn có hảo cảm với Ninh Duyệt thì lại không tin, còn trách cậu ta sao lại bịa chuyện vu khống một cô gái.

Ninh Duyệt bị người ta vạch trần tận mặt không hề hoảng hốt mà còn ôm mặt, nhỏ tiếng khóc, nước mắt như có như không, trông vừa tội nghiệp vừa khiến người ta thấy thương.

Cô ta giải thích mình không cố tình đẩy người ta, mà là do vấp phải đá, bị trượt chân nên mới thành ra như thế.

Cô ta sai thật nhưng cô ta không cố ý, vừa nói xong cô ta đã lại khóc nức nở.

Cậu đồng đội cao ráo thấy rất xót xa, dịu dàng vỗ lưng cô ta dỗ dành, còn lườm Dương Hoán bảo cậu ta đừng nói gì nữa.

Cũng đâu phải cố tình, có cần phải so đo từng li từng tí vậy không?
Người làm sai thì được an ủi hết lời, còn Dương Hoán suýt chút mất mạng thì lại bị anh em dạy đời như vậy.

Cậu ta nhất thời lặng đi, nếu không có sự an ủi của Lục Tiêu và một đồng đội khác thì khi ấy tiểu đội dị năng bốn người đã giải tán rồi.

Sau khi đích thân trải qua chuyện đó, Dương Hoán mới chợt nhớ tới chuyện Nguyễn Nhuyễn rơi xuống sông, trực giác mách bảo cậu ta rằng chuyện đó không đơn giản như vậy.

Có lẽ lần đó cũng là do Ninh Duyệt ngấm ngầm giở trò mới khiến thiếu nữ rơi xuống nước.

Nếu không thì một người đang yên đang lành sao có thể nói không còn là không còn nữa được?
Dương Hoán càng nghĩ càng cảm thấy bản thân đã đúng.

Cậu ta đã năm lần bảy lượt đề xuất để Ninh Duyệt xuống xe, không thể dẫn cô ta đi cùng nữa, nhưng cậu đồng đội si mê Ninh Duyệt kia lại nhất quyết không chịu, còn ra sức mắng cậu ta lạnh lùng vô tình, thực sự là muốn ép Ninh Duyệt đi vào chỗ chết.

Giữa lúc mạt thế, có thể tồn tại là chuyện khó khăn vô cùng.

Đuổi một cô gái yếu đuối, không ai bảo vệ như cô ta đi, cô ta chắc chắn sẽ sống rất thảm, nếu không bị xác sống cắn thì cũng bị người ta nhìn trúng, cưỡng ép mang cơ thể ra đổi chác.

Giữa hai người họ đã xảy ra một cuộc tranh cãi nảy lửa, còn Lục Tiêu thì đứng ở giữa hòa giải.

Anh ta không đồng ý bỏ Ninh Duyệt lại giữa đường, không phải do thương hại gì mà do lương tâm không cho phép anh ta làm vậy.

Nhưng anh ta cũng nói rõ, đợi đến được căn cứ ở Dung Thành, Ninh Duyệt sẽ không được phép đi theo tiểu đội của họ và cũng không còn liên quan gì đến bọn họ nữa.

Cách xử lí đôi bên cùng nhượng bộ này đã đạt được sự đồng nhất tạm thời.

Mặc dù Dương Hoán không quá hài lòng nhưng nghĩ đến chuyện tới căn cứ Dung Thành là có thể vứt bỏ cái gánh nặng làm người ta chán ghét này đi thì cũng cố chịu đựng một thời gian.

Cậu ta lạnh lùng nhìn tên đồng đội ngu dốt, khuyên mãi không chịu nghe đang lún sâu vào vòng xoáy tình yêu do Ninh Duyệt tạo ra kia cun cút chạy theo sau cô ta.

Cậu ta đã nhẫn nhịn rất lâu, giờ vừa trông thấy Nguyễn Nhuyễn, cậu ta lập tức ba hoa như nước chảy ào ào, dù không ai đáp lời cũng tự nói không ngừng nghỉ.

“Hồi đó xin lỗi nhé, tôi không kịp thời cứu được cậu lên.” Dương Hoán áy náy ra mặt, nói xin lỗi bằng thái độ rất thành khẩn.

“Hả?” Nhìn cậu trai ấm áp lớn đùng với cái mặt trẻ thơ kia mà Nguyễn Nhuyễn chẳng biết nên nói gì, chỉ đành cười đáp: “Sao có thể trách cậu được? Nói ra thì tôi còn phải cảm ơn Ninh Duyệt ý chứ, nếu không phải do cô ta đẩy tôi thì chắc tôi cũng chẳng gặp được Thẩm Ân.”

Không trách nhóm Dương Hoán là thật, cô không thể trách móc những người xa lạ bèo nước gặp nhau vì vứt lại cô rồi chạy mất được.

Trong tình huống nguy cấp như vậy, họ vốn chẳng có nghĩa vụ và trách nhiệm phải lao xuống nước cứu cô, giữ được mạng mình mới là chuyện quan trọng nhất.

Còn nhìn từ góc độ nào đó, cảm ơn Ninh Duyệt cũng không phải nói dối.

Nếu không có cô ta thì khả năng Nguyễn Nhuyễn chạy tới căn biệt thự kia là rất thấp.

Vậy thì cô cũng không thể bám lấy một đại gia như Thẩm Ân và cũng không thể ăn uống ngon lành như thế được.

Nhưng cô cũng không định nói hết chuyện về không gian mang theo người và mấy chuyện khác với Dương Hoán.

Nói đến đây, cô cũng không nói thêm gì nữa.

Nhưng khát khao được giãi bày của Dương Hoán quá mạnh mẽ.

Cậu ta nhìn một lượt người đàn ông đang ngồi trên xe lăn, lúc chạm mắt với cặp mắt đen không trông thấy đáy kia, da mặt cậu ta tê rần, thôi không nhìn nữa, vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Cậu ta nhanh chóng thay đổi đề tài, nói đến mấy chuyện mà Ninh Duyệt đã làm.

Kể từ sau chuyện cậu ta bị đẩy ra cản xác sống, cô gái đó bắt đầu làm bộ làm tịch, diễn đủ trò, rồi thì còn đứng núi này trông núi nọ.

“Đừng tưởng tôi là trai thẳng mà không nhìn rõ bản tính trà xanh của cô ta.

Cô ta miệng thì nhắc một người, sớm tối chơi trò mập mờ với người ta mà quay người lại liếc mắt đưa tình với đội trưởng, cũng chỉ có cái tên ngốc bị cô ta che mờ mắt mới không nhìn ra được cái âm mưu hèn hạ ấy.”
Dương Hoán nói một thôi một hồi, thấy hơi khát, mở chai nước trong tay ra, ngửa cổ uống mấy ngụm.

Uống xong lại tiếp tục nói say mê, chỉ thiếu mỗi chưa chỉ thẳng mặt Ninh Duyệt chửi bới.

Lúc cậu ta chạy qua đây đã thu hút ánh nhìn của mọi người rồi, giờ còn nói chuyện oang oang như vậy, mấy người cách đó không xa đều nghe thấy hết.

Lục Tiêu được nhắc mặt không cảm xúc, cầm khăn bông lau sạch dao găm của mình như chẳng nghe được gì.

Còn Ninh Duyệt thì mặt lúc đỏ lúc trắng, tất cả sợ hãi và khó chịu đều chuyển hóa thành những tiếng khóc thút thít.

Cậu cao to đứng cạnh cô ta vội vàng lau nước mắt cho cô ta, định ôm cô ta vào lòng an ủi.

Lần này, cậu ta bị đẩy ra, Ninh Duyệt ôm mặt trốn vội vào xe.

Cửa xe vừa đóng lại, trong không gian kín mít đã chỉ có mình cô ta.

Gương mặt đẫm nước mắt lập tức trở nên dữ dằn, tất cả ấm ức và buồn bã đều không thấy đâu nữa, trên mặt chỉ còn thấy sự phẫn nộ và căm giận.

Ngón tay cô ta nắm chặt ghế ngồi nổi gân xanh, móng tay không tự chủ được cắm vào trong.

Sự hận thù trong mắt cô ta hóa thành mũi tên nhọn xuyên qua lớp kính bay thẳng về phía Dương Hoán đang tức giận bất bình, đến ngay cả Nguyễn Nhuyễn yên lặng nghe cậu ta nói cũng không may mắn thoát khỏi.

Đột nhiên con ngươi cô ta co giật, da đầu tê rần, đầu như bị ai cầm kim đâm vào, đau đớn tột cùng.

Cô ta kêu lên một tiếng rất to rồi ôm đầu lăn lộn trên ghế sau xe.

Cô ta đau đến không chịu nổi, đập mạnh đầu vào cửa sổ, hành động như một kẻ điên.

Hành động bất thường ấy đã thu hút sự chú ý của thành viên tiểu đội dị năng.

Người đàn ông cao ráo là người đầu tiên mở cửa xe, cậu ta sợ hãi định trấn an Ninh Duyệt đã rối loạn thần trí do bị kích thích.

Cậu ta tiến lên muốn ôm chặt cô ta, nào ngờ sức mạnh của cô gái trong cơn điên loạn không hề nhỏ, cô ta tay đấm chân đá.

Cậu ta đã bị tát hai cái vào mặt còn bị cô ta cắn một cái vào cổ.

Cô ta cắn xé cậu ta một cách thô bạo, suýt chút còn cắn rách cả một mảng da lớn.

Cũng may được tách ra kịp thời nên cổ cậu ta chỉ rơm rớm máu chứ vẫn chưa bị cắn đứt hoàn toàn.

Tuy may mắn là vậy nhưng cậu ta cũng chịu đả kích không hề nhỏ, mặt tái nhợt.

Ninh Duyệt nổi điên cách cậu ta phía xa, đến ngay cả một chiếc xe cũng không ngăn nổi.

Tai nạn xảy ra trong chớp mắt, Dương Hoán vẫn đang hăng say kể lể cũng không kịp phản ứng.

Nghe tiếng gọi nặng nề của đồng đội, cậu ta mới chợt bừng tỉnh, nhanh chân chạy về kiểm tra tình hình.

Trong lúc lúng túng không xử trí được, Lục Tiêu vẫn luôn bình tĩnh cau mày, không nhịn nổi nữa tát Ninh Duyệt đang thần kinh không ổn định một cái khiến cô ta ngất đi.

Anh ta chuyển mắt nhìn sang, bắt gặp một ánh mắt bình tĩnh, không gợn sóng.

Người đàn ông trên xe lăn ung dung nhìn về phía bọn họ, cái liếc nhìn không chút bận tâm kia nhìn có vẻ như chỉ là tình cờ, nhưng Lục Tiêu biết không phải vậy.

Đó chỉ là một trừng phạt nhỏ với kẻ tiểu nhân giở trò mà thôi.

Anh đã ra mặt thay cô gái bên cạnh mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui