Sau sự tình đám con rối người, Ninh Giảo và Mạnh Tịch thường xuyên đi sớm về muộn, Nguyễn Nhuyễn rất hiếm khi gặp họ.
Dường như Thẩm Ân chẳng quan tâm những chuyện xảy ra trong thành, ngoại trừ mỗi ngày đều đúng giờ ăn cơm, thì thỉnh thoảng chàng còn đi dạo trên đường phố.
Chính xác là chàng chỉ dạo phố để mua mấy món đồ chơi mới mới, chứ không hề làm gì khác.
Cuộc sống như thế trôi qua vài ngày.
Vào một trưa nọ mặt trời chiếu gay gắt, cặp tỷ đệ lết thân xác phong trần bụi bặm trở về.
Nguyễn Nhuyễn đang muốn ra ngoài, vừa hay đụng phải hai người họ trước cửa khách điếm, trông thấy mặt mày hai người nghiêm nghị, nàng bèn ân cần hỏi han: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Ninh Giảo trực tiếp bỏ qua nàng đi thẳng lên lầu, nhìn theo hướng nàng ta đi, có vẻ nàng ta muốn tìm Thẩm Ân.
Còn Mạnh Tịch cứ đứng chắn trước người nàng, hắn định hỏi nàng gì đó rồi lại thôi, cuối cùng hắn vẫn không nói câu nào.
Hắn nhét lá bùa cùng một ít pháp khí phòng thân vào lồng ngực Nguyễn Nhuyễn mặc kệ nàng muốn hay không, mặt ngưng mày đọng căn dặn: “Buổi tối không được đi ra ngoài, dù nghe thấy tiếng động gì cũng không được rời khỏi khách điếm.”
Nói một câu không đầu không đuôi mà chẳng giải thích chi thêm, Mạnh Tịch nhấc chân lên lầu, bỏ lại Nguyễn Nhuyễn đứng ôm mớ đồ giữa cơn gió thoảng.
Đêm hôm ấy, bởi vì mải nghĩ về chuyện này mà nàng lăn qua lộn lại mãi không ngủ nổi, quả nhiên một âm thanh sột soạt vang vọng từ trong bóng tối.
Không dám mở cửa xem rõ ngọn ngành, nàng đành lặng lẽ đẩy cửa sổ tạo thành một cái khe nhỏ.
Nàng quan sát tình hình phố xá bên ngoài qua khe cửa, Nguyễn Nhuyễn bịt kín miệng mình, vì sợ hãi mà suýt hét toáng, hai chân nàng lập tức mềm nhũn như cọng mì.
Nàng nhìn thấy vô số con rối mặt đen ngòm đi dọc theo con phố dài, đầu tiên chúng lắc lư không mục đích, sau đó như thể chúng được triệu hồi, tất cả tập trung về chung 1 hướng.
Lít nha lít nhít, dày đằng đặc, khiến người xem bị dọa mất mật.
Một lúc sau, giữa không trung xuất hiện một chùm pháo hoa màu xanh, Nguyễn Nhuyễn nhận ra đây là tín hiệu cầu viện của Quy Nhất Tông.
Nàng chợt nhớ tới lời Mạnh Tịch dặn nàng khi sáng, chắc có lẽ bọn họ hành động vào ban đêm.
Nhưng Mạnh Tịch lo lắng nàng mới tu luyện đến tu vi Luyện Khí nên không thể tự vệ, hắn bèn đưa nhiều pháp khí và bùa chú tốt hơn cho nàng.
Cơ mà pháo hoa cầu viện đã đốt, chứng tỏ bọn họ gặp phải rắc rối rất lớn.
Là đệ tử chung môn phái, Nguyễn Nhuyễn há có thể thấy chết không cứu ư? Huống hồ, trên đường tới đây Mạnh Tịch chăm sóc nàng vô cùng chu đáo, còn đưa rất nhiều bùa hộ mệnh.
Về phần tình nghĩa hữu nghị, nàng cũng chẳng thể khoanh tay đứng nhìn.
Nàng đoái hoài cái mạng nhỏ của mình, Nguyễn Nhuyễn do dự, vẫn là Thẩm Ân đẩy cửa phòng nàng.
Trong phòng không có ánh nến, tối tăm đến nỗi không thể thấy năm ngón tay.
Nàng gọi tên hai lần, nhưng không một ai trả lời.
Nàng lấy hộp diêm quẹt vài phát, dựa vào ánh sáng yếu ớt, nàng trông thấy chăn gối được xếp gọn gàng, trong phòng không có ai.
Nghĩ đến việc hình như Ninh Giảo đi tìm Thẩm Ân, Nguyễn Nhuyễn dằn nỗi bất an xuống.
Đại sư huynh lợi hại như vậy, nếu huynh ấy chịu ra tay tương trợ, nhất định sẽ không sao hết.
Màn đêm tĩnh mịch bốn phía yên tĩnh, ngoài trời nổi gió, từng đợt gió khẽ lùa qua khung cửa sổ khép hờ, ánh sáng từ que diêm chập chà chập chờn.
Khiến Thẩm Ân phải ngồi đợi trong phòng một phút, con đường đối diện ô cửa sổ vắng tanh.
Toàn bộ con rối người di chuyển về thành Tây, cũng là nơi đốt pháo hoa chi viện.
Đi qua đi lại trong phòng, Nguyễn Nhuyễn không thể đứng chờ được nữa.
Nàng dán tất cả bùa hộ mệnh lên người hòng phòng thủ, những vật có tính chất công kích thì nàng nhét vô tay áo.
Nàng lấy Trục Nguyệt kiếm từ trong túi hạt cải, tay phải cầm chặt cán kiếm, chạy ra khỏi cửa.
Gió thổi phần phật bên tai, tát vào mặt làm nàng hơi đau.
Trước trạch viện bị bỏ hoang ở thành Tây, sau khi hủy diệt biết bao con rối, Ninh Giảo và Mạch Tịch đã bị chúng bao vây.
Bọn họ giết một nhóm người rối này, một nhóm người rối khác lại xông lên, giống như bọn họ không thể giết được bao nhiêu, linh lực của bọn họ ngày một tiêu hao.
Mạch Tịch chống kiếm trên mặt đất, thở hổn hển nhìn Ninh Giảo bố trí kết giới ngăn cách đám người rối: “Sư tỷ, chẳng phải Chân Diễn Đạo Quân đồng ý giúp đỡ sao? Vì sao chưa ai tới?”
Cảm giác tinh lực dần bị giảm sút, Ninh Giảo càng không dám nới lỏng, sau đấy kết giới bị phá tan tành, nàng ta chém một nhát kiếm chém thẳng vào con quái vật đang bổ nhào về phía nàng ta, môi nàng ta mím thành một đường thẳng.
Sáng sớm, quả thật nàng ta đã đi tìm Thẩm Ân, kể rõ tình huống nguy cấp trong thành, nhờ vả chàng cứu trợ, người nam nhân trầm tĩnh cụp mặt nghe nàng nói, không tỏ rõ thái độ của mình.
Đó giờ, đệ tử tông môn luôn mang tấm lòng nhân từ, giúp đỡ lẫn nhau lúc hoạn nạn.
Nên Ninh Giảo chưa bao giờ nghĩ tới việc Thẩm Ân từ chối, nàng ta cho rằng Thẩm Ân im lặng là ngầm đáp ứng.
Do vậy, nàng ta mới thừa dịp đêm đen dẫn sư đệ đi khống chế cục diện trong thành, ấy vậy mà nàng ta không ngờ tới chính nàng ta tự đưa mình rơi vào hiểm cảnh.
Hiện tại nàng ta chỉ mong Thẩm Ân đến chậm, chứ không phải muốn vùi lấp nàng ta xuống hiểm cảnh.
Nếu không, chờ đệ tử Quy Nhất tông nhận được tin tức, e rằng hai người bọn họ đã bị đám con rối người này gặm nhấm không thành hình người.
Nàng ta đạp bay con rối đang nắm lấy góc áo mình ra ngoài, Ninh Giảo cảnh giác lùi lại vài bước, dựa lưng vào Mạch Tịch chật vật đứng đằng sau.
Ai cũng không dám lơ là, vì bọn họ sợ chỉ một giây sau bọn họ sẽ mất mạng.
Số lượng con rối người không ngừng gia tăng, chặn đứng bọn họ ngay trước cửa trạch viện.
Bỗng một bàn tay phá cửa trạch viện thoát ra, móng tay nhọn hoắt cào cấu lớp vải trên vai Ninh Giảo, kéo nàng ta về phía cửa.
Mạnh Tịch thấy thế, hắn dùng một chiêu kiếm chặt đứt bàn tay thối rữa sắp thành xương vụn.
Bàn tay của con quái vật kia bị chặt lìa rồi rơi xuống đất, nó không cam lòng rời đi, xung quanh lập tức yên tĩnh.
“Sư tỷ, tỷ…” Mạnh Tịch chưa kịp nói câu kế tiếp, đôi mắt hắn bỗng dưng trợn tròn, vẻ mặt khiếp sợ cùng không thể tin nổi.
Đại sư tỷ hắn tín nhiệm nhất, tôn sùng nhất, lại một chưởng đánh hắn về hướng con rối người tụ tập.
Hắn bị đẩy té lăn xuống đất, đám con rối người không có ý thức ngửi thấy hơi thở người sống, lập tức nhào tới như tổ ong vỡ tổ.
Chẳng mấy chốc, bóng dáng Mạch Tịch đã bị những con rối người che khuất, chỉ còn tiếng thét thảm thiết và tiếng nhai xương rộp rộp vang vọng giữa không trung, màn đêm yên tĩnh càng khiến âm thanh trở nên rõ ràng.
Da đầu Ninh Giảo tê dại, từ biệt xoay người rời đi, trong mắt nàng ta chan chứa sự không đành lòng.
Dưới tình huống nguy hiểm như vậy, nếu cả hai người bọn họ cùng nhau liều chết, không tránh khỏi việc bị gặm nhấm do linh lực suy kiệt.
Đã như thế, thà hi sinh một người, để đổi lấy sinh mạng của người kia.
Nàng ta đường đường là Đại sư tỷ của môn phái Quy Nhất Tông, là thiên tài tu luyện mà người người ngưỡng mộ trong giới tu tiên.
Thường ngày, nàng ta nói gì tiểu sư đệ nghe nấy, nói vậy cũng là do chính hắn đồng ý đánh đổi mạng sống của mình để nàng ta an toàn rời đi.
Nghĩ tới đây, hổ thẹn trong lòng Ninh Giảo giảm bớt mấy phần.
Thở một hơi thật sâu, thừa dịp đám con rối đang bu xung quanh người Mạnh Tịch, nàng đi mau chóng rời khỏi trạch viện, trở về khách điếm tìm Thẩm Ân.
Tuy người nam nhân hùng mạnh kia mới tu luyện đến Kim Đan, nhưng cũng đã có thể chém giết yêu thú cấp Nguyên Anh.
Bây giờ đã tới Nguyên Anh cảnh, nàng ta khẳng định thực lực chàng đã vượt xa quá khứ.
Dẫu không thể tiêu diệt sạch mớ con rối người này, chí ít ở bên cạnh hắn còn có thêm khả năng sống sót.
Bóng người cao lớn đứng trên mái hiên ẩn hiện giữa đêm đen trong con phố dài, quần áo Thẩm Ân tung bay, Thẩm Ân quan sát hết thảy tình hình trước trạch viện, khóe môi chàng nở nụ cười trào phúng, gương mặt lạnh nhạt lộ vẻ coi thường cùng căm ghét, nhưng ánh mắt lại sáng quắc rõ ràng.
Đây chính là Trữ tiên tử nổi danh chốn Tu Tiên, Đại đệ tử của chưởng môn Quy Nhất Tông.
Nữ tử trước mắt cao quý, thuần khiết tựa tuyết trắng, mà không ai biết rằng sau lưng nàng ta lại cất giấu tâm địa vô cùng độc ác.
Một mình Thẩm Ân rảo bước trên hành lang dài, vì để trả giá cho mạng sống của mình.
Chàng bị hàng vạn yêu ma ở núi Phong Ma đục khoét cơ thể, mỗi khi đến nửa đêm, chàng thường mơ thấy mình trở lại nơi đó, cơn ác mộng kia khiến chàng phải đổ mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Đôi mắt đen nháy hòa làm một cùng với bóng tối, ngón tay Thẩm Ân giật giật.
Những con rối người kia nhả cơ thể của Mạnh Tịch loạng choạng đứng dậy, từng con một quay đầu, đuổi theo Ninh Giảo.
Bóng đen trước trạch viện được xua tan, lộ ra khuôn mặt trắng bệch của người kia, Mạnh Tịch đã mất đi ý thức, hai mắt hắn nhắm nghiền nằm gục trên đất, cả người mướt mát mồ hôi, chiếc áo choàng hắn khoác thấm đẫm máu tươi đỏ sẫm.
Tay phải cầm kiếm bị gặm nát bê bết, cánh tay phải chỉ còn chút máu thịt và xương trắng.
Mặt khác, Ninh Giảo, người vứt bỏ Mạnh Tịch mau chóng phát hiện đám con rối đang đuổi theo sau.
Ngay lúc nàng ta tuyệt vọng, nàng ta trông thấy Nguyễn Nhuyễn đang chạy về phía mình.
“Trữ tiên tử, Đại sư huynh và Mạnh Tịch đâu?” Chưa chạy đến gần, Nguyễn Nhuyễn phát hiện con rối người đang đuổi sát không tha đằng sau lưng Ninh Giảo.
Lá bùa trong tay áo nàng lập tức xông ra đánh con người rối đang lao tới.
Con rối người ngã xuống, Ninh Giảo dừng chân nghỉ ngơi trong chốc lát.
Nàng ta chạy lại chỗ Nguyễn Nhuyễn vài bước, ngừng một chút rồi nói với nàng: “Bọn họ bị con rối người bao vây ở thành Tây, muội mau tới cứu họ.”
“Cái gì?!” Nguyễn Nhuyễn kinh hãi tới nỗi biến sắc, khuôn mặt nàng tái nhợt.
Nhìn bức tường mưa gió không lọt phía trước, nàng hít sâu một hơi, cầm chắc thanh kiếm trong tay, đầu óc bị gió thổi mà trở nên tỉnh táo lạ thường.
“Nếu như vậy, sao tỷ còn thời gian đứng đây nói cho ta biết chuyện này?” Nguyễn Nhuyễn dùng mũi kiếm bén nhọn nhắm thẳng yết hầu Ninh Giảo, ánh mắt nàng sắc lạnh hiếm thấy, từ dáng dấp đến mặt lạnh y đúc Thẩm Ân: “Trữ tiên tử, một tu sĩ Kim Đan lại gọi một người chưa đến Trúc Cơ đi cứu người, ngươi kêu ta đi chịu chết, đúng không?”
“Đừng bảo sư đệ ngươi và Đại sư huynh hy sinh đẫm máu ở thành Tây, chính là để cho ngươi thoát khỏi đó về khách điếm tìm ta cứu viện?” Tuy rằng nàng sợ chết sợ đau, nhưng nếu tính mạng của Thẩm Ân bị đe dọa, dù là núi đao biển lửa nàng cũng phải nhảy, đây vừa là sứ mệnh vừa là tình nghĩa đồng môn của nàng.
Tuy nhiên, lời Ninh Giảo nói với nàng quá khả nghi.
Nếu tình cảnh của Thẩm Ân và Mạnh Tịch quá nguy cấp, thì làm sao Ninh Giảo có thể toàn thân nguyên vẹn trở về?
Hoặc là nàng đoán đúng, Thẩm Ân và Mạnh Tịch gặp nguy hiểm, nàng ta bỏ chạy tự cứu mình, hay căn bản Thẩm Ân bên kia không có chuyện gì, nàng ta chỉ muốn lừa gạt nàng đi chết thay.
Bất kể là khả năng nào, cũng đã đủ để khiến nàng giảm bớt ấn tượng về vị Ninh Giảo thuần khiết như đóa hoa Cao Lĩnh này.
“Đầu óc xoay chuyển nhanh đấy.
Chi bằng, ta tiễn ngươi trước một đoạn!” Thủ đoạn bị lật tẩy, mặt Ninh Giảo lộ vẻ tức giận.
Nhìn những con rối người bị lá bùa đầy lùi dần dần vây quanh mình, nàng thầm nghĩ chúng đến rất đúng lúc.
Nàng ta định giở lại trò cũ, đẩy Nguyễn Nhuyễn ra giữ chân chúng.
Ngay lúc bàn tay nàng ta triệu hồi linh lực, một cơn gió mạnh bỗng đánh úp lòng bàn tay nàng ta, hất tung người nàng ta bay ra ngoài.
Nguyễn Nhuyễn vốn đang tập trung cao độ, bỗng dưng trông thấy cơ thể Ninh Giảo bị văng xa mấy mét như diều đứt dây, nặng nề đập vô tường, đục tường thành một cái lỗ to ơi là to.
Sau đó nàng ta ngã lăn quay xuống đất, phun một ngụm máu lớn.
Sững sờ chứng kiến cảnh này, eo nàng bị ôm cánh tay mạnh mẽ túm lấy.
Nguyễn Nhuyễn nghiêng đầu, nàng thấy gò má lạnh lùng của Thẩm Ân, cằm dưới chàng căng cứng, ôm nàng phi lên mái hiên.
“Đại sư huynh, huynh không sao chứ?” Nguyễn Nhuyễn vui sướng từ tận đáy lòng, tảng đá chắn trong lòng nàng rơi xuống ngay lúc nhìn thấy Thẩm Ân.
Nàng nghi hoặc nhìn bốn bề, hỏi: “Mạnh Tịch đâu?”
Đôi mắt người nam nhân thâm thúy như bầu trời đêm nhìn sang, âm thanh lạnh lẽo tựa đầm nước ngày đông giá rét: “Muội quan tâm hắn ta vậy sao?”
“…” Trực giác của nàng cho thấy, ngữ điệu bây giờ của Thẩm Ân rất nguy hiểm, nàng bèn châm chước: “Dù sao cũng là người đồng hành, tất nhiên không sánh bằng Đại sư huynh, những ta vẫn nên phải lẽ.”
Thẩm Ân yên lặng ngắm nàng một lúc, ngón tay chàng khẽ vuốt, gạt sợi tóc bay bay của thiếu nữ ra sau tai, đáp: “Không chết được.”
Chỉ thiếu một cánh tay.
Chàng không nói câu này.
Mặc kệ Ninh Giảo không động đậy dưới mặt đất, chàng ôm eo thiếu nữ trở về khách điếm: “Thu dọn đồ đạc, chúng ta rời khỏi đây ngay bây giờ.”
“Bây giờ?” Nguyễn Nhuyễn kinh ngạc một hồi, không hiểu nói: “Chúng ta bỏ mặc đám người Trữ tiên tử ư? Chuyện con rối người không phụ trách nữa sao?”
Thẩm Ân không có đồ gì cần dọn, an vị trong phòng Nguyễn Nhuyễn xem nàng bận tíu tít, thả những đồ mua được trong thành vào túi hạt cải.
Ánh mắt nhìn thiếu nữ toát lên vẻ nhu hòa, trả lời: “Quy Nhất Tông đã phái đệ tử vào thành.
Chuyện này để bọn họ xử lý là được, chúng ta không cần nhúng tay làm gì.”
“Vậy à.” Nguyễn Nhuyễn chần chờ: “Thế chúng ta cũng không cần người chào hỏi người của Quy Nhất Tông trước đi rời đi à?”
“Không cần.” Mớ đệ tử tông môn giả vẻ đạo mạo kia, chàng vừa thấy đã ghét.
Thấy Thẩm Ân nhất quyết thế kia, Nguyễn Nhuyễn cũng không nói gì nữa, động tác thu dọn đồ đạc càng nhanh nhẹn hơn.
Sau khi đệ tử tới tương trợ khống chế thế cuộc, cứu Mạnh Tịch và Ninh Giảo đang hôn mê bất tỉnh, bọn họ phát hiện Thẩm Ân, Nguyễn Nhuyễn không còn ở trong thành.
Nhận được thư đệ tử thông báo tình hình diễn ra trong thành, Quy Nhất tông lập tức truyền tin dữ đến những tông môn khác.
Tông môn nhận được tin tức lập tức sửng sốt, vừa hay phong ấn núi Phong Ma nới lỏng lần thứ hai, mọi người khắp Tu Tiên giới nhất trí cho rằng cơ sự này do đám yêu ma chảy thoát khỏi núi Phong Ma gây nên.
Các tông môn thắt chặt cảnh giới, lập lời thề phải tìm ra tên yêu quái làm chuyện ác ngập trời này.
Tu Tiên giới xảy ra chuyện gì Nguyễn Nhuyễn cũng không rõ, giờ khắc bây giờ nàng đi theo Thẩm Ân, đặt chân tới một cổ trấn đẹp tựa tranh vẽ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...