Lưu Bình Lâu giống như nghe được chuyện gì nực cười lắm: "Thua ngươi? Trời sập cũng không có khả năng!"
Đường Cửu không tranh luận với hắn nữa mà đi thay đồ rồi mang giày trượt băng vào. Lâm Cẩn Chi thường ngày thích mặc màu xanh, giờ đổi sang áo màu đỏ tươi, tóc đen buộc đuôi ngựa cao cao, khí chất toàn thân đột nhiên biến hóa, phối hợp với gương mặt thanh lãnh kia giống hệt đao ra khỏi vỏ, tự dưng khiến người ta lạnh run.
Mấy con em quý tộc đang âm thầm đùa cợt nhìn thấy bộ trang phục này của hắn đều ngẩn ngơ, suy nghĩ lập tức chệch hướng. Nghĩ thầm hèn gì năm đó Hoàng đế bất chấp mọi lời dị nghị đưa quan Trạng Nguyên này vào hậu cung, với dung mạo và khí chất của hắn thì mình cũng thấy xao xuyến lắm......
Khụ khụ khụ!
Lưu Bình Lâu lại không phải người coi trọng ngoại hình, hừ lạnh một tiếng rồi ném mạnh bóng ra ngoài!
Bóng bay vút đến giữa không trung, nam nhi trên sân chạy nhanh như thỏ, thoáng chốc giành bóng kịch liệt, mười mấy người vừa trượt vừa lấy tay chân cản trở đối thủ, một thành viên đội xanh vượt lên trước ôm bóng vào ngực hét to một tiếng rồi chuyền bóng cho đồng đội. Người kia đang giơ tay chụp bóng thì một bóng dáng đột nhiên xuất hiện như ma quỷ, lách mình giơ tay phải lên chụp quả bóng đang bay vút tới!
"Ái chà!" Người kia trợn mắt há mồm, "Tốc độ gì thế kia!"
Đường Cửu một tay ôm bóng, dưới chân phát lực, giày băng lướt xoẹt một đường làm băng vụn tung tóe. Là một phú nhị đại đúng chuẩn, Đường tiểu thiếu gia cái khác thì không dám nói nhưng chơi trò này tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất!
Hắn cấp tốc phóng tới cầu môn của đối phương, Lưu Bình Lâu và một thành viên đội xanh khác đã kịp phản ứng, nhanh nhẹn lướt qua chặn song song trước mặt hắn. Hai người đều cao lớn, Đường Cửu thấy không vượt qua được nên vội vã liếc mắt nhìn quanh, từ phía đối diện Yến Ngọc Sâm bắt gặp ánh mắt của hắn.
Đường Cửu thoáng chần chừ rồi ném bóng trong tay ra ngoài.
Hắn chuyền bóng vừa nhanh vừa chuẩn nên Lưu Bình Lâu không kịp chặn đường, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng rơi vào tay Yến Ngọc Sâm. Phía trước Yến Ngọc Sâm không có ai, y nhẹ nhàng trượt lên đằng trước rồi duỗi tay ném bóng vào cầu môn đối phương.
"Vương gia tuyệt quá!"
Đội đỏ nhao nhao hoan hô, Yến Ngọc Sâm mỉm cười trượt đến bên cạnh Đường Cửu: "Chuyền hay lắm."
Đường Cửu vừa đối mặt với y đã cảm thấy mất tự nhiên, lại ghi hận y trêu đùa hôm đó nên hất cằm quay đầu đi như một chú chim khổng tước cao ngạo xinh đẹp.
Tiếp tục trận đấu, một thành viên đội đỏ giành được bóng, y thấy rõ Lâm Cẩn Chi cũng không phải kẻ vô dụng nên tìm đúng góc độ chuyền bóng cho hắn. Đường Cửu nhận được bóng, vừa ngước mắt thì Lưu Bình Lâu đã chặn trước mặt hắn lần nữa.
"Lần này ngươi đừng hòng qua được!" Lưu Bình Lâu giang hai cánh tay, mắt như chim ưng chăm chú nhìn hắn. Tốc độ của Đường Cửu rất nhanh nên đồng đội còn đang ở phía sau chưa lên kịp, Yến Ngọc Sâm thì bị ba người vây quanh nên không thể nhận bóng.
Đường Cửu dừng lại, nhìn như không còn cách nào khác, một giây sau dưới chân đạp một cái, hối hả phóng sang bên trái Lưu Bình Lâu. Lưu Bình Lâu lập tức nhảy sang bên trái phòng thủ, ngay khi hắn vừa dời đi thì Đường Cửu lại bất ngờ vọt tới bên phải hắn!
Lưu Bình Lâu kinh ngạc quay đầu, lúc này mới nhận ra Đường Cửu giở chiêu dương Đông kích Tây, nhớ lại lúc nãy hắn làm động tác giả lao tới bên trái rất thật nhưng khi xoay người cũng cực kỳ nhanh, năng lực khống chế thân thể quả thật rất mạnh!
Lưu Bình Lâu rốt cuộc không thể không thừa nhận mình đúng là đã đánh giá thấp đối phương.
Vượt qua Lưu Bình Lâu lại có hai người lao đến cản, Đường Cửu lần này không thèm làm động tác giả nữa mà dựa vào tốc độ kinh người và lực cân bằng nhoáng một cái bay vút qua bọn họ, góc độ nghiêng người kia khiến người ta phải run sợ, cảm thấy hắn một giây sau sẽ ngã xuống đất, nhưng hắn dùng lực khống chế không thể tưởng tượng nổi kéo mình lên, sau đó giống như một cơn gió đưa bóng vào cầu môn, làm choáng váng không biết bao nhiêu ánh mắt.
"Lợi hại!" Có người nhịn không được hét lớn, "Hay lắm!"
Đường Cửu xoay chân giữ vững thân thể, đuôi tóc bay phất phơ trong gió, đứng thẳng tắp dưới ánh mặt trời.
Yến Ngọc Sâm ở phía xa nhìn hắn, khóe miệng khẽ cong lên, cảm thấy tim mình đập cực kỳ nhanh.
Bầu không khí trên sân băng chợt bùng cháy, thành viên đội xanh bị khơi dậy ý chí chiến đấu, muốn gỡ lại mấy bàn thua vừa rồi. Bọn họ biết rõ Lâm Cẩn Chi và Yến Ngọc Sâm đều là cao thủ nên cố tình dùng chiến thuật bám đuôi, cắn chặt hai người không nhả.
Nhưng bọn họ vẫn không ngăn nổi.
Bởi vì bọn họ phát hiện hai người kia không chỉ có kỹ thuật tốt mà còn cực kỳ ăn ý với nhau!
Yến Ngọc Sâm giành được bóng, đối mặt với ba người vây quanh phía trước cũng không quay đầu lại mà chỉ trở tay ném bóng ra sau lưng, ba người kia vội vàng không kịp chuẩn bị, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng bị Đường Cửu vững vàng chụp lấy.
"Cản hắn lại!!"
Lưu Bình Lâu hét lớn một tiếng, thành viên đội xanh thầm nhủ không ổn, nôn nóng co chân phóng tới Đường Cửu. Ai ngờ một giây sau, Đường Cửu lại như sấm sét giơ tay chuyền trả bóng cho Yến Ngọc Sâm, Yến Ngọc Sâm giống như đã sớm đoán trước nên nhanh nhẹn chụp bóng, ba người lúc nãy vây quanh y đều dồn lực chú ý vào Đường Cửu bên kia nên không kịp phòng thủ, Yến Ngọc Sâm tăng tốc phá vỡ hàng phòng ngự rồi quăng bóng vào cầu môn!
Đường Cửu nheo mắt, vận động mạnh làm tim đập rất nhanh xen lẫn với một cảm giác thoải mái khác. Hắn không ngờ Yến Ngọc Sâm có thể phối hợp ăn ý với mình đến thế, trước kia hắn chỉ ăn ý với mỗi mình Mr. Krabs nhà hắn mà thôi.
Hai người trên sân đấu trổ hết tài năng còn Thẩm Kha xanh mặt đứng một bên. Y chỉ từng trượt băng lúc còn nhỏ, đã nhiều năm trôi qua nên kỹ năng gì đó đã sớm quên sạch sành sanh, chỉ có thể miễn cưỡng giữ mình không trượt ngã trên băng, trong lúc tranh tài cứ lúng túng đứng một bên đề phòng bị tông vào. Nhưng sợ điều gì sẽ gặp điều đó, có huynh đệ quá hăng say nên vừa nhìn bóng vừa trượt tới, ngay khi sắp đụng vào Thẩm Kha, Thẩm Kha bối rối vội vàng muốn tránh, ai ngờ dùng sức quá mạnh nên mất cân bằng, loạng choạng ngã sấp xuống.
Đúng lúc có người lướt qua bên cạnh, Thẩm Kha phát hiện đó là Đoan Vương nên vươn tay về phía y: "Dìu ta với..."
Ai ngờ Yến Ngọc Sâm nhìn y một cái rồi nghiêng người tránh đi, trơ mắt nhìn y ngã chổng vó trên sân băng.
Thẩm Kha: "............"
Cơn đau thấu xương bùng phát từ thắt lưng, nước mắt thoáng chốc trào ra. Không giống với lần trước giả khóc, y khóc vì đau thật.
Trận đấu buộc phải dừng lại, Yến Ngọc Hiên cũng phát hiện không ổn nên vội vàng chạy xuống từ trên đài: "Bị đau ở đâu rồi!?"
"Lưng bị nện xuống." Thẩm Kha vừa thấy hắn thì nước mắt chảy nhanh hơn, mặt mũi tràn đầy ủy khuất.
Trong lòng mọi người đều xem thường nhưng ngại đế vương ở đây nên đành phải nhẫn nại không nói gì.
Yến Ngọc Hiên lập tức sai người gọi thái y, đau lòng nói: "Là trẫm sơ sót, sớm biết vậy đã không để ngươi chơi trò này rồi."
"Tại ta không cẩn thận thôi." Thẩm Kha dừng một chút, ánh mắt mông lung nhìn về phía Yến Ngọc Sâm, "Nhưng...... Đoan Vương, vừa rồi ta bảo ngươi dìu ta, sao ngươi lại không để ý tới ta?"
Yến Ngọc Hiên nghe xong liền nhíu mày nhìn Yến Ngọc Sâm.
"Bệ hạ thứ tội." Yến Ngọc Sâm vén áo bào quỳ xuống đất, cúi đầu cung kính nói, "Thẩm quý phi thân thể cao quý, lại là người được bệ hạ sủng ái nhất, thần thực sự không dám mạo phạm vượt quá giới hạn, trong lúc cấp bách không kịp suy xét nên vô thức tránh đi, không ngờ hại quý phi bị thương......Xin bệ hạ trách phạt!"
Thái độ của y thành khẩn, nói năng lại có lý nên Yến Ngọc Hiên không thể trách được y: "Ngọc Sâm nói quá lời, việc này không trách ngươi, mau đứng dậy đi."
Yến Ngọc Sâm tạ ơn rồi phất áo choàng đứng lên.
Đường Cửu quả thực bị sốc vì sự vô sỉ của y.
Không dám vượt quá giới hạn?
Không dám mạo phạm?
Khi ngươi động tay động chân với Hoàng hậu đương triều sao không giác ngộ như vậy hả???
Dường như nhận ra Đường Cửu đang nhìn mình chằm chằm, Yến Ngọc Sâm xoay đầu lại, thừa dịp Hoàng đế không chú ý nháy mắt với hắn.
Đường Cửu: "............"
Hừ.
Đoan Vương này...... quả nhiên không đứng đắn chút nào!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...