[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công

"Đi thêm chút nữa là đến rồi." Thẩm Kha cười, "Ta tình cờ phát hiện ở hành cung nghỉ mát này còn có một nơi cảnh đẹp như vậy, mấy ngày trước Hoàng hậu sinh bệnh phải nhốt mình trong phòng, đúng lúc dẫn y ra ngoài giải sầu một chút."

Yến Ngọc Hiên thở dài: "Ngươi thật có lòng."

Sau vụ ám sát ở bãi săn, thái độ của hắn với Thẩm Kha đã phai nhạt đi nhiều, mặc dù thâm tâm biết rõ Thẩm Kha xưa nay vốn nhát gan, trong lúc nguy hiểm có sợ hãi trốn tránh cũng là thường tình, nhưng khi so sánh với Lâm Cẩn Chi thì trong lòng Yến Ngọc Hiên vẫn thấy vướng mắc.

Thẩm Kha đã nhiều lần tạ tội với hắn và đi chùa miếu cầu phúc cho Cẩn Chi, giờ lại chủ động nói muốn mời Cẩn Chi đi ngắm cảnh, rõ ràng là đang cố gắng cứu vãn quan hệ của bọn họ. Yến Ngọc Hiên rất hài lòng khi thấy Thẩm Kha hiểu chuyện như vậy, nghĩ lại thời gian qua mình đã quá hà khắc với y, thế là dịu xuống thái độ, đang định trấn an y mấy câu thì đã thấy trên mái hiên phía trước đột nhiên xuất hiện một tên áo đen bay vụt đi, sau lưng có mấy cấm vệ đại nội đuổi theo.

Cấm vệ chung quanh lập tức rút đao ra bảo vệ Yến Ngọc Hiên, Yến Ngọc Hiên vừa sợ vừa giận, cao giọng quát hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Đó là ai?"

Lưu Bình Lâu chạy đến quỳ rạp xuống đất nói: "Bẩm Hoàng thượng, trong hành cung có thích khách xâm nhập, chúng thần đang dốc toàn lực đuổi bắt!"

"Lại có thích khách à!?" Yến Ngọc Hiên rùng mình kinh sợ, "Mau lên, nhất định phải bắt sống cho trẫm!"

"Vâng!" Lưu Bình Lâu để lại một nhóm cấm vệ bảo vệ Hoàng thượng rồi phi thân rời đi. Thích khách vượt nóc băng tường kia đã chẳng còn thấy bóng dáng đâu, Yến Ngọc Hiên đang nghĩ xem đó có phải dư nghiệt Thái Bình Giáo hay không nên chẳng hề chú ý đến sắc mặt trắng bệch của Thẩm Kha bên cạnh.

Đó là Lôi Mãnh! Hắn thế mà bị phát hiện nhanh như vậy!

Phẫn nộ, hối hận, sợ hãi cùng xông lên đầu, Thẩm Kha cố gắng giữ vẻ mặt tỉnh táo, hai tay trong tay áo siết chặt cầu mong Lôi Mãnh đừng bị bắt.

Dường như Yến Ngọc Hiên căm thù Thái Bình Giáo đến tận xương tuỷ, không màng an nguy của bản thân mà vội vàng đuổi theo hướng thích khách thoát đi. Thích khách kia nhanh chóng xuất hiện lần nữa trong tầm mắt mọi người, hắn bị mấy chục cấm vệ bao vây, nhìn có vẻ rất thành thạo điêu luyện, nhờ có khinh công xuất quỷ nhập thần nên cấm vệ không sờ được góc áo của hắn mà chỉ có thể dựa vào chiến thuật đông người miễn cưỡng ngăn chặn hắn.

Thấy người càng lúc càng đông, thích khách tựa như mất hết kiên nhẫn, ngửa đầu hét to một tiếng, hai tay dang ra như đôi cánh đại bang rồi dẫm lên vai một thị vệ mượn lực bay lên cao, sắp sửa phá vòng vây bỏ trốn. Yến Ngọc Hiên nghiến răng căm hận, trong lúc cấp bách thì một người khác từ sau lầu các bay vọt ra chặn lại thích khách rồi đạp một cú vào giữa ngực hắn. Cú đạp kia vừa chuẩn vừa mạnh, có thể nói là độc ác, cả người thích khách trong thoáng chốc giống như diều đứt dây, phun máu từ giữa không trung rơi thẳng xuống đất!


Cấm vệ ùa tới cấp tốc khống chế thích khách không cho hắn có thời gian phản kháng.

Lúc này Yến Ngọc Hiên mới thở phào nhẹ nhõm, đang nghĩ phải ban thưởng hậu hĩ cho cao thủ đại nội ngăn cản thích khách thì đã thấy "cao thủ" kia nhẹ nhàng đáp xuống từ không trung rồi phất vạt áo đứng vững bên cạnh hắn, giờ mới phát hiện người này chính là Yến Ngọc Sâm!

"Ngươi...... Ngươi biết võ công?" Yến Ngọc Hiên kinh ngạc thốt lên.

"Vâng." Yến Ngọc Sâm chắp tay giải thích với Yến Ngọc Hiên, "Thần đệ hay chơi bời lêu lổng, kết giao với mấy kẻ giang hồ hiệp khách nên học được mấy chiêu từ bọn hắn để rèn luyện thân thể, không ngờ đúng lúc này lại phát huy được tác dụng."

Yến Ngọc Hiên nhìn y chằm chằm, đầy bụng hồ nghi, đang định hỏi thêm thì Yến Ngọc Sâm đã nói: "Hoàng thượng, bây giờ vẫn nên thẩm vấn thích khách trước đã."

Nghe y nhắc nhở, Yến Ngọc Hiên mới nhớ ra chuyện này quả thực rất quan trọng, bước nhanh tới chỗ thích khách bị trói gô rồi trầm giọng hỏi: "Ngươi là ai? Lẻn vào hành cung muốn hành thích ai?"

Trước đây Lôi Mãnh bị tiền tài sắc đẹp làm tâm trí mê muội, lại tự cao tự đại cho rằng tuyệt đối không ai có thể bắt hắn nên mới đáp ứng việc này, không ngờ chủ quan bị bắt giữ, hiện giờ chung quanh là một đám cấm vệ đại nội đeo đao nhìn chằm chằm, thiên tử Đại Lương lại đứng ngay trước mặt nhìn hắn từ trên cao xuống, hắn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt trên giang hồ, chưa khi nào trải qua tình cảnh này nên mặt xám như tro, lắp bắp nói: "Không! Ta...... Thảo dân chỉ muốn vào trộm mấy thứ đáng giá chứ không định ám sát ai cả, xin Hoàng thượng minh giám!"

Yến Ngọc Hiên cười lạnh rồi chậm rãi nheo mắt lại: "Ồ?"

"Là thật đấy ạ!" Khát vọng sống sót khiến đầu óc Lôi Mãnh nhanh nhạy hẳn lên, nếu để thiên tử biết hắn vốn định ra tay với Hoàng hậu thì chỉ sợ một giây sau đầu hắn sẽ nở hoa ngay! Nghĩ đến đây Lôi Mãnh càng bịa đặt trôi chảy hơn, "Thảo dân nghe nói đây là hành cung của thiên tử đương triều nên muốn lẻn vào trộm chút bảo vật đem bán. Thảo dân tên là Lôi Mãnh, các quan phủ đều biết ta, ta chỉ là một tên trộm bình thường mà thôi, tuyệt đối không có gan giết người đâu ạ!"

Yến Ngọc Hiên trầm mặc, trong lòng đã hơi tin tưởng. Hắn có thể nhìn ra người này chỉ giỏi khinh công chứ không giỏi võ lắm, thân thủ như vậy hoàn toàn không giống thích khách......

Thẩm Kha lặng lẽ nheo mắt nhìn sắc mặt Yến Ngọc Hiên, thấy hắn có vẻ tin Lôi Mãnh thì trái tim vọt lên cổ họng rốt cuộc rơi xuống lại. Chỉ cần Lôi Mãnh không khai ra y thì mọi sự vẫn còn cứu vãn được.

"Tên này đang nói láo."


Đám người sững sờ nhìn về phía người mới lên tiếng.

Yến Ngọc Sâm nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, khi thần phát hiện thích khách này thì hắn đang lén lút rình mò Thiển Bích Các, thần nghi ngờ hắn muốn hại Hoàng hậu nên phái người đuổi bắt hắn, sau đó đi xem tình trạng của Hoàng hậu mới phát hiện Hoàng hậu bị hạ độc."

"Cái gì!?" Yến Ngọc Hiên giật mình, lập tức khẩn trương hỏi, "Bây giờ Cẩn Chi thế nào rồi!?"

"Thần đã lập tức báo cho thái y đi theo, Hoàng hậu không có gì đáng ngại cả." Yến Ngọc Sâm đáp, "Hoàng thượng không cần lo lắng."

Yến Ngọc Hiên khẽ thở phào, ánh mắt dữ tợn quét qua Lôi Mãnh: "Còn không nói thật à? Một tên trộm bình thường sao lại có gan làm hại Hoàng hậu được? Ngươi rốt cuộc có âm mưu gì, nói mau!"

Trên trán Lôi Mãnh toát đầy mồ hôi, tái mặt phủ nhận: "Không...... Thảo dân không có......"

"Đã tới nước này mà ngươi còn mạnh miệng à?" Yến Ngọc Sâm lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Kha, "Hay là...... có kẻ sai khiến ngươi làm như vậy?"

Tim Thẩm Kha đập như nổi trống, sau lưng bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

Lôi Mãnh cúi đầu cắn chặt răng không nói một lời.

Đôi mắt phượng của Yến Ngọc Sâm liếc nhìn hắn một cái, dưới chân đột nhiên khẽ động. Y đi tới giẫm lên mu bàn tay phải của Lôi Mãnh trên mặt đất. Lôi Mãnh lập tức hét thảm một tiếng, liều mạng muốn rút tay về nhưng bàn chân giẫm lên tay hắn như nặng ngàn cân, không nhanh không chậm đè nghiến tay hắn, tiếng xương cốt vỡ vụn lọt vào tai mọi người khiến ai nấy đều giật mình trợn mắt. Ngay cả Lưu Bình Lâu đã nhìn quen cảnh này cũng lặng lẽ rùng mình khi thấy sắc mặt hung tàn lạnh lẽo của Đoan Vương.

Tay Lôi Mãnh đã biến thành một đống thịt nát bấy, hắn kêu thảm không dứt, nước mắt đầm đìa, cả người sụp xuống. Yến Ngọc Sâm hờ hững cọ xát đế giày vấy bẩn lên một tảng đá rồi nói: "Còn không khai ra thì đến lượt tay trái."


"Ta khai ——!"

Lôi Mãnh đầu đầy mồ hôi, toàn thân run rẩy lắp bắp nói: "Là Thẩm quý phi...... Là y đã hạ thuốc Hoàng hậu!"

Lời vừa nói ra thì mọi người đều sửng sốt đưa mắt nhìn Thẩm Kha.

"Đánh rắm!" Yến Ngọc Hiên giận dữ đến mức chửi tục như dân chợ búa, "Điêu dân to gan dám nói xấu phi tử của trẫm, trẫm thấy ngươi không muốn sống nữa rồi! Người đâu, lôi xuống cho ta!"

"Ta chỉ nói thật mà thôi!" Lôi Mãnh đỏ mắt rống to, "Là Thẩm quý phi hạ thuốc mê Hoàng hậu rồi bảo ta làm bậy với Hoàng hậu để Hoàng thượng ngài tận mắt chứng kiến, để ngài hoàn toàn chán ghét mà vứt bỏ Hoàng hậu! Đây là trâm ngọc lúc trước quý phi đưa cho ta, còn nói sau khi chuyện thành công sẽ cho ta thêm vàng bạc châu báu, nếu có nửa lời nói dối thì ta sẽ bị sét đánh chết không toàn thây!"

Dứt lời hắn thò tay trái vào ngực áo lấy ra một cây trâm ngọc, Lưu Bình Lâu cầm trâm ngọc dâng lên cho Yến Ngọc Hiên xem.

Cây trâm kia có kiểu dáng mộc mạc nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện mỗi một chi tiết đều cực kỳ tinh xảo, vật liệu cũng thuộc loại tốt nhất, vừa nhìn đã biết là vật do vua ban.

Quan trọng nhất là kiểu trâm này dành cho nam tử.

Yến Ngọc Hiên nhìn chằm chằm cây trâm kia, thái dương nổi gân xanh, chậm rãi quay sang Thẩm Kha, đáy mắt tràn ngập tơ máu: "Tiểu Kha Nhi, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"

Cây trâm này...... đúng là vật hắn tặng cho Thẩm Kha!

Thẩm Kha quỳ rạp xuống đất, nước mắt đầm đìa trên gò má trắng nõn: "Thần không biết tên trộm này có mưu đồ gì mà lại ác độc vu khống cho thần như thế! Hoàng thượng, cây trâm này là lễ vật đầu tiên ngài tặng ta sau khi gặp lại ở Giang Nam, ta vẫn luôn cất giữ kỹ càng thì sao có thể đem đi hối lộ tên trộm này được? Trước đó ta thậm chí còn không phát hiện cây trâm này đã mất! Hắn khinh công xuất quỷ nhập thần, ngay cả nơi ở của Hoàng hậu cũng lẻn vào được thì trộm đi một cây trâm của ta chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?"

Thẩm Kha phủ phục dưới đất, thân thể bi ai run rẩy, mảnh khảnh như cọng rơm, chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay: "Từ lâu thần đã một thân một mình không nơi nương tựa, chỗ dựa duy nhất chỉ có mình bệ hạ mà thôi. Nếu bệ hạ cũng hoài nghi ta...... ta chỉ có lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch của mình!"

Y nói quá chân thành tha thiết, từng chữ đau đớn tận cùng khiến Yến Ngọc Hiên không khỏi do dự, nhất thời chẳng biết nên tin ai.


Dù sao trong lòng hắn Tiểu Kha Nhi yếu đuối đơn thuần thiện lương tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ác độc như vậy......

"Thần có lời muốn nói." Yến Ngọc Sâm thấy Thẩm Kha đã tới nước này còn cố vùng vẫy giãy chết thì sắc mặt càng lạnh hơn, y chắp tay nói, "Tên trộm này vừa nói quý phi hạ thuốc Hoàng hậu, quý phi không thể tự mình chạy tới Thiển Bích Các hạ thuốc nên chắc hẳn đã sai người bên cạnh làm thay."

Y mỉm cười nhìn Thẩm Kha: "Thẩm quý phi đã nói mình oan uổng thì xin gọi hết người hầu đến đây để thần thẩm vấn, nhân tiện trả lại trong sạch cho quý phi."

Toàn thân Thẩm Kha rét run, nghĩ thế nào cũng không hiểu tại sao Đoan Vương cứ nhắm vào mình, chỉ có thể cắn răng nhìn Yến Ngọc Hiên rưng rưng gọi: "Hoàng thượng......"

Yến Ngọc Hiên sầm mặt nhìn y một lát rồi bảo Lưu Bình Lâu: "Dẫn hết người bên cạnh quý phi tới đây."

Lưu Bình Lâu nhận lệnh rời đi, Thẩm Kha bàng hoàng nhìn hắn, "Hoàng thượng...... Ngài thật sự không tin ta sao?"

"Đoan Vương nói không sai, chỉ có thẩm vấn rõ ràng mới có thể trả lại trong sạch cho ngươi." Yến Ngọc Hiên nói với y, "Ngươi thấy đúng không?"

Dưới ánh mắt của hắn, Thẩm Kha khẽ run lên như bị hắt một chậu nước lạnh, trái tim từ từ chìm xuống.

Lưu Bình Lâu và các cấm vệ nhanh chóng dẫn hết mười mấy cung nhân bên cạnh Thẩm Kha đến, quát tháo ra lệnh cho bọn họ quỳ xuống rồi hỏi: "Thành thật khai báo đi, ai trong các ngươi đã nghe lệnh đi mưu hại Hoàng hậu đương triều!?"

Mười mấy cung nữ thái giám run như cầy sấy, vừa liều mạng dập đầu xin tha vừa gào to nô tài oan uổng. Lưu Bình Lâu bực mình đang muốn bảo bọn họ ngậm miệng thì nghe Yến Ngọc Sâm nói: "Ngẩng đầu lên."

Thanh âm của y không lớn nhưng lại rất uy nghiêm, mười mấy cung nhân không tự chủ được run rẩy ngẩng đầu.

"Thấy tay của hắn chưa?" Yến Ngọc Sâm hất mặt về phía Lôi Mãnh bên kia rồi lạnh lùng nói, "Không khai cũng chẳng sao, bắt đầu từ người đầu tiên bên trái, tay của các ngươi đều sẽ biến thành như thế, đến khi nào có người khai ra kẻ hạ độc mới thôi."

Không đợi đám cung nhân đờ đẫn kịp lấy lại tinh thần, Yến Ngọc Sâm đi đến trước mặt cung nữ đầu tiên bên trái rồi khẽ hít sâu một hơi: "Dù sao đế giày cũng đã bẩn, bản vương không ngại bẩn thêm đâu."

Y làm như không thấy khuôn mặt thất sắc của tiểu cung nữ xinh đẹp, lập tức nhấc chân giẫm lên tay đối phương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui