Trước kia Yến Ngọc Sâm luôn thích nói những lời trêu đùa khiến Đường Cửu chống đỡ không được, giờ hắn mới phát hiện khi nam nhân này kề vào tai mình bộc bạch tâm ý thì hắn càng chẳng có sức kháng cự nào, tay chân đều luống cuống.
Vành tai đã trở nên đỏ bừng, nhịp tim nhanh không tưởng tượng nổi, Đường Cửu chưa bao giờ được yêu thương nóng bỏng như vậy nên không biết phản ứng thế nào, chỉ có thể vùi mặt vào vai Yến Ngọc Sâm giả bộ làm chim cút.
Yến Ngọc Sâm cũng không ép buộc hắn, lẳng lặng ôm hắn một hồi mới chậm rãi buông tay, sắc mặt rốt cuộc cũng khá hơn: "Ăn bánh hạch đào không?"
Lúc nãy Đường Cửu chẳng có khẩu vị gì, lúc này chợt thấy thèm, vội vàng đi đến trước bàn mở hộp điểm tâm ra bốc một cái bánh đưa vào miệng, vị thơm ngọt xốp giòn khiến hắn thoả mãn híp mắt lại.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của hắn, trên mặt Yến Ngọc Sâm cũng hiện lên ý cười.
Đợi hắn ăn no rồi, Yến Ngọc Sâm lấy ra một cái khăn rồi kéo tay hắn qua lau sạch từng ngón.
Đường Cửu ngoan ngoãn đưa tay cho nam nhân lau, nghĩ ngợi một lát lại nhắc nhở: "Hoàng thượng dạo này thường tới đây, tốt nhất là ngươi tránh đi, coi chừng bị hắn bắt gặp đấy."
Yến Ngọc Sâm không trả lời, lau xong tay cho hắn thì cất khăn rồi hỏi: "Ban đêm các ngươi ngủ chung giường à?"
Đường Cửu: "............"
Có trời chứng giám, hắn cũng đâu có muốn!
Yến Ngọc Sâm: "Hắn có đụng vào ngươi không?"
"Không có!" Đường Cửu như bị đạp trúng đuôi vội vàng phủ nhận, lắp bắp nói, "Trước đó ta bị ngã thành như vậy, sao có thể...... làm gì chứ."
Yến Ngọc Sâm liếc hắn một cái: "Vậy sau này thì sao?"
Đường Cửu nghẹn họng, đột nhiên nhận ra đó là cả một vấn đề lớn.
Theo giá trị hối hận tăng lên, độ thiện cảm của Yến Ngọc Hiên với Lâm Cẩn Chi cũng đang tăng dần, mơ hồ có chiều hướng sủng hạnh hắn như trước. Chờ vết thương của hắn hoàn toàn lành lại, nếu cẩu Hoàng đế động tình với hắn...... thì phải sao bây giờ!?
Nghĩ tới đó, sắc mặt Đường Cửu xanh lét nhìn Yến Ngọc Sâm cầu cứu.
Yến Ngọc Sâm đang định mở miệng thì từ gian ngoài đột nhiên truyền đến tiếng thông báo vang dội: "Hoàng thượng giá lâm!"
Đường Cửu giật mình kêu lên: "Sao hắn lại tới đây?!"
Yến Ngọc Sâm cũng có chút bất ngờ, rõ ràng y đã nhận được tin đêm nay Yến Ngọc Hiên không tới đây, ai ngờ đối phương lại trở về!
Đường Cửu như bị lửa đốt mông, hấp tấp giấu hộp điểm tâm trên bàn, nghe thấy tiếng bước chân Yến Ngọc Hiên ở ngay ngoài cửa, đoán chừng Yến Ngọc Sâm không kịp leo cửa sổ chạy trốn nên vội vã kéo y tới trước giường, vén màn thêu lên chỉ xuống gầm giường thúc giục: "Mau chui vào đi!"
Yến Ngọc Sâm: "......"
Y buồn cười nhìn Đường Cửu, giơ ngón tay cái lau vết đường dính trên khóe miệng hắn rồi thấp giọng nói: "Đừng sợ." Sau đó nhảy vút lên cao, cả người nấp trên xà nhà cực kỳ kín kẽ, ngay cả góc áo cũng không lộ ra.
Đường Cửu đang sửng sốt vì công phu giấu mình của y thì cửa sau lưng đã mở ra, Yến Ngọc Hiên đi vào.
Đường Cửu xoay người, đúng lúc lộ ra vẻ kinh ngạc: "Bệ hạ? Chẳng phải đã nói đêm nay không tới sao?"
"Bàn xong việc sớm." Yến Ngọc Hiên nói, "Thế lực Thái Bình Giáo ở kinh thành đã bị diệt trừ hoàn toàn, nhưng thủ lĩnh của bọn hắn quá giảo hoạt, sớm nhận được tin tức nên đã trốn tới phương Nam rồi."
Yến Ngọc Hiên âm trầm nói: "Sớm muộn gì trẫm cũng phải chém tên thủ lĩnh đạo tặc này ra thành muôn mảnh."
Thấy Đường Cửu có vẻ lo lắng, Yến Ngọc Hiên dịu giọng nói: "Không nhắc chuyện này nữa. Hôm nay đã làm gì? Ở một mình có buồn không?"
"Vẫn ổn, buổi chiều đọc sách một lát," Đường Cửu bình tĩnh nói, "Mới dùng bữa tối, đang định ngủ đây."
"Đúng lúc trẫm bận bịu cả ngày cũng hơi mệt." Yến Ngọc Hiên đi tới ôm eo hắn thân mật nói, "Trẫm và ngươi cùng ngủ đi."
Đường Cửu lập tức nổi da gà, hắn không tự chủ liếc lên xà nhà rồi vội vàng cúi xuống, sắc mặt cứng ngắc: "Bệ hạ......"
"Làm sao?" Yến Ngọc Hiên kéo hắn đến cạnh giường rồi đẩy hắn xuống, áp tới đè lên người hắn trêu đùa, "Lâu rồi không thân mật với trẫm nên thẹn thùng à?"
Yến Ngọc Hiên vừa nói vừa nhẩm tính thời gian. Từ khi Tiểu Kha Nhi trở về đã gần ba tháng, tức là ba tháng nay hắn chưa hề chạm vào Lâm Cẩn Chi.
Thẩm Kha có cái tốt của Thẩm Kha nhưng vì sinh sống nhiều năm trong gia đình nông dân, thậm chí còn phải tự mình làm việc đồng áng nên làn da Thẩm Kha bị phơi gió phơi nắng, không được trắng trẻo láng mịn như vậy.
Nhưng Lâm Cẩn Chi thì khác, Yến Ngọc Hiên còn nhớ thân thể Lâm Cẩn Chi như một khối noãn ngọc xinh đẹp không chút tì vết, khi chạm vào sẽ mẫn cảm ửng đỏ.
Giống như bây giờ.
Hầu kết Yến Ngọc Hiên khẽ động, nhìn xuống người trên giường.
Áo ngủ xộc xệch lộ ra cần cổ mảnh mai trắng nõn, có lẽ vì thẹn thùng nên cổ và mặt đều đã ửng đỏ, nhìn hết sức mê người.
Ánh mắt Yến Ngọc Hiên dần tối đi, cảm giác được sự xao động rõ ràng của mình.
Đường Cửu tê cả da đầu, đúng là sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó, vội vàng nói: "Hoàng thượng, ta...... thân thể ta vẫn chưa khỏe......"
"Trẫm sẽ cẩn thận một chút." Yến Ngọc Hiên mỉm cười đưa tay cởi đai lưng hắn, thấp giọng mập mờ nói, "Đúng lúc để trẫm kiểm tra xem thương tích của ngươi khôi phục thế nào rồi......"
Trong lòng Đường Cửu chửi ầm lên, đang định bất chấp đá bay hắn ra thì Yến Ngọc Hiên đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn rồi nhắm mắt ngã gục xuống.
Đường Cửu vội vàng tránh ra để mặc cẩu Hoàng đế ngã rầm xuống mặt giường cứng, hắn xoa xoa da gà trên cánh tay, hấp tấp đứng sang một bên.
Yến Ngọc Sâm trên xà nhà không biết đã xuống từ lúc nào, đứng cạnh giường lạnh lùng nhìn chằm chằm Yến Ngọc Hiên bị ngất, mặt trầm đến nỗi sắp nhỏ nước.
"Ngươi...... Ngươi đánh hắn ngất xỉu à?" Đường Cửu hỏi.
"Chỉ là điểm huyệt ngủ từ xa thôi, sáng mai hắn sẽ không nhớ gì đâu." Yến Ngọc Sâm lôi Đường Cửu đến trước người, sầm mặt sửa sang y phục cho hắn, Đường Cửu nheo mắt nhìn nam nhân đang quạu, ngoan ngoãn không nhúc nhích để mặc y loay hoay.
Sửa áo xong, Yến Ngọc Sâm lấy từ trong ngực ra một cái hộp tròn đựng thuốc bột màu đỏ.
"Đây là cái gì?"
"Hỗn hợp chế từ mấy loại thảo dược đặc biệt." Yến Ngọc Sâm bảo hắn, "Bôi lên da sẽ tạo thành bệnh sởi giả."
Đường Cửu lập tức hiểu ra. Làm vậy cẩu Hoàng đế sẽ không dám đụng vào hắn nữa!
"Sáng mai bảo Tiểu Thuận Tử đến Thái y viện mời Hồ thái y tới đây, sau khi Yến Ngọc Hiên tỉnh dậy thì chẩn bệnh cho hắn nghe." Yến Ngọc Sâm dùng ngón tay chấm chút thuốc rồi ra hiệu cho Đường Cửu vạch cổ áo. Đường Cửu vội làm theo để nam nhân giúp hắn bôi thuốc lên cổ.
Khi Yến Ngọc Hiên đụng vào thì Đường Cửu chỉ thấy buồn nôn, nhưng khi ngón tay Yến Ngọc Sâm đặt trên da hắn, Đường Cửu lại thấy khá nóng.
...... Giống như lần trước Yến Ngọc Sâm hôn hắn vậy.
Trong khi hắn đang nghĩ lung tung thì Yến Ngọc Sâm đã bôi thuốc xong, Đường Cửu soi gương chỉ thấy trên cổ có mười mấy chấm đỏ hệt như bị phát ban, nhìn rất giống thật.
Yến Ngọc Sâm túm chặt cổ áo Yến Ngọc Hiên kéo hắn như kéo bao tải nhét bừa lên một cái ghế, sau đó tự mình dọn dẹp sửa sang giường chiếu rồi nói: "Ngươi ngủ đi. Sáng mai trước khi hắn tỉnh dậy ta sẽ kéo hắn lên giường."
Dừng một chút y lại nói thêm: "Đây là lần cuối hắn ngủ chung giường với ngươi đấy."
Đường Cửu thực sự nhịn không được quay mặt đi bật cười, sau đó hỏi: "Vậy còn ngươi?"
Yến Ngọc Sâm: "Không đi, trông coi ngươi."
Trong lòng Đường Cửu ấm áp, không nói gì nữa mà leo lên giường chui vào chăn. Yến Ngọc Sâm phất áo choàng ngồi xuống cuối giường, nghiêng người sang vỗ nhẹ lên tấm chăn đắp trên người hắn, dịu dàng nói: "Ngủ đi."
Đây là giấc ngủ an ổn nhất của Đường Cửu trong suốt nhiều ngày qua.
——
Sáng sớm hôm sau, Yến Ngọc Hiên mơ màng tỉnh lại, ngồi dậy trên giường chỉ cảm thấy toàn thân mỏi nhừ, xương cốt kêu rắc rắc vô cùng khó chịu.
Hắn nhớ đêm qua vốn định ân ái với Cẩn Chi nhưng không biết ngủ quên lúc nào, có lẽ vì quá mệt mỏi.
Thật khiến Cẩn Chi chê cười......
Nghĩ vậy hắn quay sang nhìn người bên cạnh, chợt thấy đối phương nhắm nghiền mắt, hơi thở bất ổn, trên cổ không biết tại sao nổi lên một mảng đỏ rực!
Yến Ngọc Hiên giật mình, vội vàng đánh thức Đường Cửu rồi sai người đi gọi thái y. Thái y nhanh chóng chạy tới, xem xét vết đỏ rồi bắt mạch cho Đường Cửu, sau đó nghiêm túc bẩm báo: "Bẩm bệ hạ, e là vết thương trước đó của Hoàng hậu bị lây nhiễm gây ra biến chứng nên mới nổi đỏ thế này. Bệnh sởi dễ lây, lát nữa thần sẽ kê thuốc phòng ngừa cho bệ hạ, xin bệ hạ tuyệt đối đừng tiếp xúc với Hoàng hậu."
Đường Cửu yên lặng nhìn Hồ thái y chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn, đoán chắc đây chính là người Yến Ngọc Sâm cài vào.
Yến Ngọc Hiên lo lắng hỏi: "Bệnh sởi của Hoàng hậu có thể chữa trị được không?"
"Tất nhiên là được ạ, nhưng phải mất rất nhiều thời gian." Hồ thái y nói, "Thần sẽ kê đơn thuốc cho Hoàng hậu."
Sau khi Hồ thái y lui ra, Đường Cửu giả vờ ho khan rồi lo lắng bảo Yến Ngọc Hiên: "Bệ hạ mau đi đi, lỡ bị lây bệnh thì nguy!"
Mặc dù Yến Ngọc Hiên lo lắng cho Đường Cửu nhưng hiển nhiên vẫn lo cho long thể tôn quý của mình hơn, vội vàng dặn dò mấy câu rồi hấp tấp chạy đi, chắc hẳn là muốn tắm rửa xông hương sát trùng.
——
Nhờ biện pháp này mà Yến Ngọc Hiên quả thật không dám đến Trường Nhạc Cung nữa, Yến Ngọc Sâm thì lại khôi phục tần suất leo cửa sổ trước đây, không có việc gì thì lại đến, ngoại trừ mang đồ ăn còn đem tới cho Đường Cửu các tiểu thuyết dân gian và mấy thứ thú vị khác để hắn không thấy nhàm chán.
Hôm nay y mang đến một tin tức: "Hoàng thượng sắp đến Đại Tướng Quốc Tự rồi."
Đường Cửu tò mò hỏi: "Hắn tới đó làm gì?"
"Thẩm Kha đòi đi." Yến Ngọc Sâm nói, "Nghe nói để níu kéo Hoàng thượng nên mười mấy ngày nay Thẩm quý phi nhịn đói sút cân, than thở khóc lóc nói muốn đi Đại Tướng Quốc Tự cầu phúc cho Hoàng thượng và ngươi, Hoàng thượng thấy y thành tâm nên quyết định đi chung với y."
Đường Cửu: "............"
Bạch liên hoa không hổ là bạch liên hoa, thủ đoạn này quá cao, không sánh nổi không sánh nổi.
"Đại Tướng Quốc Tự ở ngoại ô kinh thành, cả đi lẫn về cũng mất ba ngày." Yến Ngọc Sâm nhìn hắn.
Đường Cửu chớp mắt không hiểu chuyện này thì liên quan gì tới mình.
Yến Ngọc Sâm cười cười, một tay chống mặt, tay kia cầm lọn tóc của Đường Cửu nhẹ nhàng quấn quanh ngón tay: "Thừa dịp hoàng huynh không ở đây...... Hoàng tẩu có muốn theo ta ra ngoài chơi không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...