“Thứ đồ chơi gì đây?” Tuế Lộ tò mò tiến đến gần cái quan tài kia.
Nhưng Tuế Lộ vừa tiến lên hai bước, nắp quan tài bỗng nhiên chuyển động, sau đó bị lật ra, nặng nề đổ rạp trên mặt đất.
Tuế Lộ hiếu kỳ vây quanh cái nắp quan tài, xem đi xét lại, vẫn chẳng thấy gì đặc biệt nên cô nghĩ, cơ quan tự động gì gì đó chắc không nằm ở nắp quan tài đâu.
Nghĩ vậy nên Tuế Lộ cũng không quá hứng thú với cái nắp quan tài này nữa, cô chuyển sự chú ý sang cái quan tài không nắp đang lẳng lặng nằm bên cạnh.
Quan tài này rất lớn, cũng rất to, rất rộng, đủ cho hai người nằm.
Tuế Lộ cúi đầu nhìn vào trong quan tài, nhận ra bên trong đó có một cái xác bị đóng băng, hoàn toàn không nhận ra đó là ai.
Nhưng từ chiều dài của cái xác, Tuế Lộ có thể đoán được, cái xác này có khả năng là nữ.
“Người nằm bên trong là ai thế?” Âu Phong cũng tiến đến bên cạnh Tuế Lộ, cúi đầu nhìn vào trong quan tài.
Tuế Lộ liếc anh ta một cái, nhận ra trong tay anh ta cầm một cái gì đó giống như...!xương cánh tay?
“Trên tay anh là cái gì vậy?” Cô không nhịn nổi tò mò, chỉ chỉ khúc xương vừa dài vừa xấu trên tay Âu Phong.
“À, cái này à, tôi đoán thứ này là cánh tay của một bộ xương cổ nào đó.” Sau khi Âu Phong bỏ qua thành kiến với Tuế Lộ, cách nói chuyện của anh ta cũng bớt âm dương quái khí hơn hẳn, còn rất hào sảng chỉ dạy Tuế Lộ vài thứ về khúc xương này: “Thứ này có thể là nguyền vật mà cô nói đến, tôi cảm nhận được âm khí mờ nhạt trên này.
Ít thôi, nhưng rất tà ác.”
Ngay sau đó, A Kiệt đứng bên cạnh cũng nói thêm vào: “Đúng đúng, âm khí mà em cảm nhận được đúng là xuất phát từ thứ này á.”
Làm hại nhóc ta lúc nãy lạnh cả gáy! Cũng chẳng biết kẻ điên nào bỏ thứ đáng sợ này ở đây nữa!
Lúc này, Tạ Liệt không dấu vết chen vào giữa Âu Phong và Tuế Lộ, hắn đẩy Âu Phong qua một bên, mặt vô biểu tình nhìn vào bên trong quan tài: “Thắc mắc thứ này là cái gì à? Đập vỡ băng ra là biết mà.”
Nói đoạn, đôi mắt đào hoa của Tạ Liệt đảo qua người Âu Phong một cái, doạ anh ta suýt nữa đánh rơi khúc xương trên tay.
Âu Phong rùng mình, lùi về phía A Kiệt, đứng cạnh nhóc ta, tò mò hỏi: “Tên Tạ Liệt này lúc nào cũng thế này à?”
A Kiệt giống như tìm được đồng minh, đồng cảm nhìn Âu Phong một cái, thở dài: “Đúng vậy, lúc nào cũng thế.
Nhưng phạm vi của ‘lúc nào’ ở đây khá hẹp.
Nó chỉ liên quan đến chị Tuế Lộ thôi.”
Âu Phong: “...” Hoá ra là do con ma nữ kia! Làm hại tình cảm anh em plastic của anh ta với Tạ Liệt vỡ tan nát!
Tuế Lộ không biết lúc này Âu Phong đang oán thầm mình, cô đang bận rộn thảo luận với Tạ Liệt về việc làm cách nào để làm thứ này tan băng.
“Dùng lửa đốt?” Tuế Lộ đưa ra một phương pháp thiết thực đến không thể thiết thực hơn.
Nhưng Tạ Liệt không đồng ý: “Nếu cái xác cũng bị đốt thành tro luôn thì sao?”
“Dùng nước dập lửa là được.” Tuế Lộ búng tay một cái rõ kêu, nói thật, trong mấy việc phóng hoả đốt nhà, giết người cướp của gì gì đó, không ai tài giỏi hơn cô đâu.
Dù sao cũng là kinh nghiệm làm việc lâu năm bên bộ phận Phản diện, muốn không thành thục cũng khó.
Nếu Tạ Liệt lo lắng về vụ cái xác có thể bén lửa thì Tuế Lộ có rất nhiều cách để ‘đốt’ khối băng kia.
Không dùng lửa thì không dùng lửa, ta dùng cái khác!
Nghĩ là làm, Tuế Lộ phất tay một cái, một ngọn gió lớn nổi lên, thổi qua cái xác bị đóng băng nằm trên mặt đất.
Giây tiếp theo, một ngọn lửa lớn bốc lên, bao trùm lấy cái xác.
Ngọn lửa màu đen, rất lớn, bao lấy cái xác không chút kẽ hở, chẳng mấy chút đã khiến cho lớp băng dày đang bọc lấy cái xác tan ra, để lộ gương mặt người đã chết kia.
Vừa nhìn vào cái xác, cả Tạ Liệt với Tuế Lộ đều sợ ngây người luôn.
Này, này...!người này...
Tạ Liệt nhìn cái xác rồi lại nhìn Tuế Lộ, lắp bắp nói: “Đây...!đây là...!cô?”
Tuế Lộ: “...” Không, ta không biết, ta chỉ là một linh hồn đáng thương trôi dạt trên thế giới này thôi, mi hỏi ta như vậy, ta làm sao mà biết được?
“Uầy, người này giống chị Tuế Lộ thật nha.
Chẳng lẽ là chị em song sinh?” A Kiệt bị biểu cảm bất ngờ của Tuế Lộ và Tạ Liệt làm cho tâm can ngứa ngáy, cuối cùng nhóc ta cũng không nhịn được, mò tới bên cạnh cái quan tài, cúi đầu nhòm vào trong.
“Không phải.
Chị đây không có huynh đệ tỷ muội gì cả, chỉ có người kia...” Tuế Lộ nói một câu, nhưng đến cuối cùng, cô vẫn không nói tên của Uông Vi ra.
Nhưng Tạ Liệt và A Kiệt đều hiểu những gì cô nói.
Nếu không phải huynh đệ tỷ muội, cũng chẳng phải chị em song sinh, vậy người này là ai?
“Là hình nhân thế mạng - Thế Nhân Ma.” Trong lúc mọi người đang thắc mắc thì Âu Phong - ngươi mang theo ánh sáng của học thần tiến đến - không nhan không chậm giải thích từ chút một.
Theo như Âu Phong tìm hiểu, cái gọi là hình nhân thế mạng thực chất là tạo ra một con búp bê, bên trong đặt một phần của bản thể, để biến nó thành thế thân của mình.
Thế Nhân Ma cũng vậy, có điều, thứ đặt vào trong Thế Nhân Ma không phải là một phần của bản thể mà là một phần nhỏ linh hồn bị tách ra khỏi linh hồn người chết.
“Vậy nên, thứ này có lẽ chứa một phần linh hồn của Tuế Lộ.” Âu Phong nói xong, cúi người sờ soạng bên trong quan tài, một lúc sãu anh ta lấy từ bên trong ra một hình nhân bằng giấy.
“Thứ này là vật chứa linh hồn của cô.” Nói xong thì đưa hình nhân trên tay cho Tuế Lộ.
Tuế Lộ tò mò cầm hình nhân xem qua xem lại, nhưng cô chẳng nhận ra nó có gì đặc biệt cả, chỉ là nên trên nó có dính chút âm khí mà thôi.
“Cái này...!hình như không đúng lắm đâu...” A Kiệt đứng bên cạnh xấu hổ gãi gãi đầu, giọng điệu của nhóc ta không chắc chắn lắm: “Trên hình nhân giấy này đúng là có dính âm khí, cũng dính một phần nhỏ linh hồn, nhưng linh hồn này, không giống linh hồn của chị Tuế Lộ chút nào.
Có cảm giác...!linh hồn trên này không âm u, tà ác bằng linh hồn của chị Tuế Lộ.”
Tuế Lộ: “...” Ý của nhóc là chị đây ác độc chứ gì?
Tuế Lộ ném cho A Kiệt một ánh mắt không hài lòng, sau đó cũng gật đầu tán đồng với nhận định của A Kiệt: “Tôi không cảm nhận được sự dao động linh hồn bám trên hình nhân này, nên chắc chắn nó không phải là một phần linh hồn của tôi.”
Nếu phải thì nó cũng là của nguyên chủ, vậy nên thứ này chẳng liên quan gì tới cô hết á!
Âu Phong xoa cằm, vẻ mặt hứng thú bừng bừng nhìn hình nhân trên tay Tuế Lộ, rồi lại đánh giá hồn ma Tuế Lộ một vòng từ trên xuống dưới: “Hừm, thứ này có thể đánh lừa được hoả nhãn kim tinh của tôi, đúng là rất thú vị.”
Tuế Lộ: “...” Ta không ngờ mi còn có hoả nhãn kim tinh cơ đấy.
Thiên đạo ơi! Ở đây có người bật hack! Ông nhanh nhanh xuống đây giải quyết đi, nếu không thiên đạo chi tử của ông sẽ ăn hành ngập mặt đó!
Ngâm Chỉ: [...] Người có buff lớn nhất ở đây không phải là cô à? Cô còn có tư cách để đi nói người khác ư?
Có cô ở đây, không cần người khác, nam nữ chủ cũng phải ăn hành ngập mặt rồi!
Ngang ngược! Vô lý!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...