Xuyên Nhanh Sau Khi Tôi Bị Ép Cứu Vớt Nam Phản Diện Bệnh Kiều


Kết hôn? Ai kết hôn cơ? Nam nữ chủ á? Giờ này à?
Nhìn thấy rõ vẻ nghi hoặc trên mặt Tuế Lộ, Tạ Liệt tận tình giải thích: “Hai người bọn họ vừa nhắn với tôi, bọn họ sắp kết hôn rồi.

Thời gian là ba ngày nữa.”
“Gấp như vậy?” Tuế Lộ nhịn không được hô lên một câu.

Quả thực là quá nhanh, cô mới tới đây không lâu vậy mà đã chuẩn bị dự đám cưới của nam nữ chủ rồi.
Cái tốc độ này không phải là quá nhanh rồi à?
Không sợ tới khi về chung một nhà, tình cảm vợ chồng rạn nứt, cãi nhau triền miên không dứt à?
“Như vậy mới tốt mà...” Tạ Liệt lẩm bẩm một câu, nhưng hắn nói quá nhỏ, Tuế Lộ không nghe thấy gì cả, cô vẫn tiếp tục nói.
“Mà này, anh tính đi thật à?”
“Ừ.” Tạ Liệt thoát khỏi những mớ suy nghĩ linh tinh lộn xộn của mình, ngẩng đầu hỏi: “Cô muốn đi không?”
Tuế Lộ xoa cằm, nghiêm túc suy ngẫm hai giây rồi nói: “Cũng không hẳn không tệ.

Nếu được thì tôi cũng muốn đi.

Nhưng chắc là tôi không đi được, tại tôi bận việc rồi.”
Ba hôm nữa à? Hôm đấy cô bận chạy đi bắt ma rồi.


Không chỉ hôm đấy, mà ngày mai, ngày kia, và đến tận một tháng sau, cô cũng bận rộn muốn chết, nên không rảnh.
Bận đi đâu á? Tất nhiên là đi mở rộng thị trường buôn bán rồi!
“Được rồi.” Ở bên cạnh Tuế Lộ lâu, Tạ Liệt cũng hiểu được phần nào chữ ‘bận’ trong lởi nói của cô.

Hắn cũng không muốn cô đi tới đấy chút nào, tên Lương Vĩ kia vừa nhìn là biết gã có ý đồ không tốt với Tuế Lộ.
Dù chuyện gì xảy ra, an toàn của Tuế Lộ đối với hắn vẫn là quan trọng nhất.
Trong khoang hạng nhất, một người một ma cùng lúc rơi vào trạng thái trầm mặc.

Bọn họ, mỗi người một suy nghĩ, không hề có điểm giao nhau, bầu không khí trong khoang tàu điện cứ duy trì trạng thái yên lặng như vậy cho đến ga tàu.
Nơi Tuế Lộ chọn là một mảnh đất bỏ hoang nằm khá xa trung tâm thành phố H.

Theo như người địa phương chia sẻ, mảnh đất này dù to, dù rộng, nhưng vẫn bị bỏ hoang từ rất nhiều năm trước.
Vì người ta nghi ngờ trước kia, ở đây có một ngôi mộ không tên nào đó, những người muốn xây nhà ở đây cũng từng mời pháp sư về và biết được nơi này bị yêu ma quỷ quái ám ảnh, là nơi đại hung.
Vì hai chữ ‘đại hung’ này mà rất nhiều người đã từ bỏ việc mua mảnh đất này.

Nhưng không có nghĩa là không có người mua.
Đã từng có một ông chủ giàu có muốn mua mảnh đất này, muốn biến nơi này thành biệt thự to rộng để ở dưỡng lão, nhưng vừa bắt tay vào việc xây dựng, đội xây dựng mà ông chủ kia thuê về đã chết mất mười mấy người.
Sau đó, người dẫn đầu đội xây dựng đã trả lại toàn bộ tiền bạc cho ông chủ kia, sau đó bỏ đi không làm nữa.

Ông chủ kia biết không thể bắt ép người ta nên đã ra giá cao hơn mời một đội khác về.
Nhưng cho dù mời bao nhiêu đội, thì kết cục vẫn như thế, không có đội nào đồng ý làm việc.
Sau đó, mọi việc dần chuyển sang hướng tệ hơn khi gia đình của ông chủ kia có một người qua đời vì tai nạn giao thông.
Đó là con trai độc đinh của ông ta.
Sau con trai, cả vợ, con gái, cha mẹ già, ngay cả anh chị em ruột trong gia đình cũng gặp chuyện tương tự.
Tuy nhiên, chỉ gia đình ông chủ kia là gặp chuyện, còn riêng ông ta, ông ta vẫn sống.

Dường như ông chủ kia không thể chết, bọn chúng muốn ông ta phải sống để tận mắt chứng kiến cảnh gia đình tan nát.
Ông chủ kia đã từng tự sát vô số lần, nhưng không lần nào thành công.

Cho dù mời thầy trừ tà về cũng không thể hoá giải lời nguyền tà ác này.
Đến tận khi người cuối cùng có liên hệ với ông ta chết đi, ông chủ kia mới thật sự được giải thoát.


Đau khổ quằn quại nhìn người thân mình từng người từng chết đi, mãi mãi không được giải thoát.
Đây quả thực là hình phạt khiến người ta cho dù có chết đi, cũng ám ánh không thoát ra được.
Nghe Tuế Lộ nói lại toàn bộ thông tin bản thân thu thập được xong, Tạ Liệt mới mặt không đổi sắc nhìn mảnh đất hoang vu rộng thênh thang trước mắt, hỏi: “Vậy đó là lý do cô chọn nơi này?”
Tuế Lộ búng tay một cái: “Chính xác.”
“Suy nghĩ của cô đúng là đặc biệt đấy.” Tạ Liệt không phản đối lựa chọn của Tuế Lộ, cũng chẳng khó chịu hay buồn bực gì cả, hắn chỉ cảm thấy...!nơi này đúng là hợp tâm ý hắn.
Đáng sợ à? Như vậy mới tốt, hắn chính là thích những nơi đáng sợ như vậy đấy.
Thấy Tạ Liệt không phản đối mình, chẳng hiểu sao trong lòng Tuế Lộ bỗng xuất hiện một loại cảm giác vui sướng khó hiểu.
Bỏ loại cảm xúc kỳ lạ đó qua một bên, Tuế Lộ theo chân Tạ Liệt đi quanh quanh để quan sát mảnh đất này kỹ hơn.

Giá tiền mà người bán đưa ra cũng rất rẻ, hoàn toàn phù hợp với nơi gọi là đại hung không ai muốn này.

Sau khi xem qua một vòng, Tạ Liệt cũng không dây dưa lằng nhằng mà trực tiếp trả tiền luôn.
Người bán nhận được tiền rồi, rối rít cảm ơn Tạ Liệt, sau khi hoàn thành thủ tục trao chuyển nhà đất, anh ta cũng không ở lại lâu thêm nữa phóng cái vèo ra ngoài.

Bộ dáng kia, tốc độ kia, giống như có người chuẩn bị làm thịt anh ta luôn vậy, khiến người ta nhìn mà cảm thán không thôi.
Nói thật, lúc anh ta đứng ở nơi này, vẫn luôn cảm nhận được ánh mắt như có như không đảo qua trên người mình, doạ anh ta nổi da gà da vịt một trận.
Hơn nữa, người bán hàng cũng cảm nhận được, âm khí lạnh băng như có như không đang quanh quẩn bám lên người mình.

Anh ta tự nhủ phải nhanh nhanh về nhà thay quần áo, trừ tà mới được, anh ta không muốn trở thành nạn nhân kế tiếp đâu.
Sau khi chứng kiến tốc độ chạy nhanh hơn thỏ của người bán hàng, Tuế Lộ tấm tắc khen anh ta một câu: “Chậc chậc, anh ta từng là vận động viên điền kinh à?”
Tạ Liệt liếc mắt nhìn cô một cái, trong mắt tràn đầy không vui: “Được rồi, người đã chạy xa rồi, đừng nhìn nữa.”
Sau đó hắn đảo mắt qua bên cạnh Tuế Lộ, nhíu mày hỏi cô: “Này, đứa nhóc mà cô đưa về ấy, nó bị làm sao vậy?”
“Hử?” Tuế Lộ khó hiểu nhìn sang phía A Kiệt đang đứng.


Chỉ thấy thằng nhóc hưng phấn tột độ ban đầu lúc này đang run rẩy lẩy bẩy đứng đấy, bộ dáng sợ hãi như thấy ma vậy.
À, mà chính bản thân nhóc ta cũng là ma mà.
Tuế Lộ vỗ một chưởng lên đầu nhóc ta, nói: “Này, làm sao đấy?”
Tay Tuế Lộ rất lạnh, nhưng không hiểu sao, khoảnh khắc cô chạm lên đầu, A Kiệt cảm thấy xúc cảm lạnh buốt rùng rợn ban đầu cũng biến đi đâu mất.

Những thứ dơ bẩn giống như xúc tu cố gắng bám lên người nhóc cũng như chuột thấy mèo vậy, xanh mắt bỏ chạy.
A Kiệt bất ngờ liếc Tuế Lộ một cái, nhận ra tay cô chuẩn bị rời đi, nhóc ta vội vội vàng vàng nắm chặt lấy tay cô, nức nở nói: “Chị gái nhỏ xinh đẹp ơi, em lạnh quá à, chị mau mau an ủi em đi nào.”
Nói xong còn dính sát vào người Tuế Lộ, bộ dáng đáng thương vô cùng.
Tạ Liệt đen mặt đứng bên cạnh, siết chặt văn kiện trao chuyển nhà đất trong tay, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua A Kiệt.
A Kiệt càng lạnh hơn.

Nhóc ta đảo mắt xung quanh hòng tìm nguồn cơn của cảm giác lạnh lẽo kia, cuối cùng nhận ra ánh mắt bất thiện của Tạ Liệt.
Nhóc ta giật bắn, trong lúc kinh hoảng đã vô thức buông tay Tuế Lộ ra, nhanh chóng lùi ra sau.
Hu hu hu, anh trai kia là người nhưng sao còn đáng sợ hơn chị gái này vậy.

Nhóc sợ quá à, cũng chỉ có nhóc là kẻ không được ai yêu thương thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui