Sau ba hôm mưa to dài đằng đẵng, Tuế Lộ tiếp tục thực hiện kế hoạch tìm địa điểm để xây trung tâm của mình.
Ban đầu, cô tính trốn đi làm một mình cơ, nhưng vừa mở cửa ra khỏi nhà, Tạ Liệt đã xuất hiện, khuôn mặt âm u ngăn cản cô lại.
Tuế Lộ còn nhớ lúc ấy, gương mặt Tạ Liệt hiện lên sự uất ức, uỷ khuât không gì che dấu được, hắn chớp chớp mắt, cắn cắn môi, giọng nói tràn đầy không vui: “Cô muốn đi đâu? Tại sao lại không cho tôi theo?”
Nhìn vẻ mặt đáng thương lại bướng bỉnh, cố chấp đấy của Tạ Liệt, Tuế Lộ chỉ hận không thể quay ngược thời gian, tát cho bản thân ở ba phút trước vài cái.
Cô bị khùng rồi mới mở cửa đi ra ngoài! Không bay xuyên tường được à!
Nhưng ngẫm lại, nếu là tên thần kinh rung rinh này, chắc hắn cũng chẳng gặp nguy hiểm gì đâu nhỉ? Dù sao với cái khả năng ẩn giấu gì gì đó của phản diện, cô quá rõ rồi.
Với lại, tốt nhất vẫn nên mang hắn theo bên người, nếu không lại có kẻ nào đấy không có mắt chạy tới đây kích thích tên này huỷ diệt thế giới, đến lúc đấy kẻ mệt mỏi chỉ có thể là cô.
Suy đi tính lại, Tuế Lộ quyết định vẫn sẽ dẫn hắn theo, không sao, chỉ là đi tìm địa điểm xây nhà thôi, không sao cả.
Cuối cùng, Tuế Lộ vẫn dẫn theo một người một ma đi đến địa điểm đã được định trước.
Nơi đến là ngoại ô thành phố H, phải đi tàu điện mất năm giờ đồng hồ mới có thể đi từ thành phố T đến thành phố H, sau đó lại bắt xe đi từ thành phố đến ngoại ô.
Tổng cộng phải mất tám tiếng.
Với lộ trình thời gian như này, Tạ Liệt rất là sáng suốt mang theo đồ ăn, nếu không bọn họ sẽ phải ăn đồ ăn trên tàu điện.
Đến lúc đó chỉ có thể vừa ăn vừa khóc trong sung sướng thôi.
Biết kỹ suy tính của Tạ Liệt, Tuế Lộ chỉ liếc hắn một cái, cũng chẳng ngăn cản.
Bởi vì cô biết, đồ ăn trên tàu điện khó ăn thế nào.
Đã từng trải qua cuộc sống không có gì để đi ngoài tàu điện, nên Tuế Lộ cảm thấy, tốt nhất vẫn nên tránh ăn cơm tàu nhiều nhất có thể thì hơn.
Mặc dù cô không ăn được cơm và cũng chẳng cần ăn cơm, nhưng phản diện bệnh kiều vẫn phải ăn, nếu không hắn sẽ ngất giữa đường mất.
Đến lúc đấy, vẫn chỉ có cô khổ thôi.
Nói chung, tất cả những chuyện liên quan đến Tạ Liệt, Tuế Lộ chắc chắn sẽ bị liên luỵ, nên tốt nhất cứ phòng hờ cho chắc.
Ngâm Chỉ: [...] Ký chủ dát vàng lên mặt mình lâu như vậy, cô chưa chán à?
Chuyện của phản diện là chuyện của phản diện, sao cứ phải vòng sang chuyện của cô làm gì? Cô đam mê nhận thân đến thế cơ à?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Ngâm Chỉ không nói gì cả.
Đơn giản là nó chán rồi, đối với loại ký chủ thích dát vàng lên mặt mình thế này, tốt nhất cứ để cho cô trải nghiệm đi.
Trải qua ba tiếng đồng hồ ngồi trên tàu điện, sắc mặt Tạ Liệt vẫn như cũ, chẳng có thay đổi gì, nhưng sâu bên trong, chỉ có mình Tạ Liệt biết, bản thân hắn đã trải qua sóng to gió lớn như thế nào.
“Sao cô lại chọn nơi xa như này?” Tạ Liệt nhịn không được mà đè thấp giọng hỏi Tuế Lộ.
Bây giờ bọn họ đang ngồi khoang hạng nhất, mặc dù có thể nói chuyện bình thường nhưng Tạ Liệt cảm thấy thật sự quá mất mặt, tốt hơn hết vẫn nên đè thấp giọng xuống nói.
Tuế Lộ mặt không biểu tình liếc hắn một cái: “Tôi cảm thấy phải cách xa nhà chúng ta một chút mới tốt, nếu không sẽ có chuyện không hay xảy ra.”
Nghe thấy mấy chữ ‘nhà chúng ta’, tâm trạng của Tạ Liệt thoáng chốc đã bay lên, cảm giác khó chịu khi phải ngồi tàu điện một khoảng thời gian dài cũng biến mất tăm, bộ dáng vui vẻ đó hoàn toàn không giống người mới sáng sớm đã xụ mặt, ra vẻ đáng thương với cô.
Tuế Lộ nhìn một cái liền rời mắt đi luôn, cô sợ cô nhìn lâu thêm một chút nữa là sẽ bị mù mắt mất, vì đôi mắt quý giá có thể nhìn xa trông rộng, tốt hơn hết là cô cứ coi như không nhìn thấy gì là được.
Nói về chuyện chọn đất xây nhà, chắc chắn phải ngược về buổi tối ngày hôm qua, cô và A Kiệt đã mất một thời gian để điều tra, tìm hiểu các loại mới tìm ra được nơi này.
Khi ấy, cô và A Kiệt suýt chút nữa đã lao vào đánh nhau.
“Em cảm thấy nơi này không ổn.
Chúng ta tới thành phố M không phải tốt hơn sao? Đến thành phố H để làm gì?” A Kiệt đã bỏ qua nỗi sợ hãi với một ma nữ nghìn năm mà gào vào mặt Tuế Lộ một câu như thế.
Tuế Lộ cũng chẳng quan tâm nhóc ta có vô lễ hay không, cô vỗ bàn, chỉ tay vào địa điểm được in đậm trên màn hình: “Chị đây muốn chỗ này, nhóc đừng có ngang ngược.”
“Chị mới là kẻ ngang ngược ấy!” A Kiệt gào vào mặt Tuế Lộ: “Thành phố M đẹp hơn, phát triển hơn, chúng ta tới đó sẽ dễ dàng kinh doanh hơn.
Tới thành phố H làm cái khỉ gì chứ? Ngoại ô ở thành phố đó không có gì ngoài cỏ!”
Tuế Lộ bỗng nhiên ngẩn người, sau đó vỗ tay tán dương A Kiệt: “Không tồi đâu, nhóc đúng là có óc kinh doanh, nhưng chị đây quyết rồi, thành phố H là thành phố H, không có ngoại lệ.
Nếu muốn cãi nhau, chị đưa nhóc quay về bệnh viện rồi nói tiếp.”
Nghe thấy câu cuối cùng, dũng khí của A Kiệt biến mất không còn một mảnh, quả thực là còn nhanh hơn cả thỏ.
Tuế Lộ thì thảnh thơi thoải mái xem gương mặt mệt mỏi buồn bực của A Kiệt, đến khi xem chán rồi thì đuổi nó ra khỏi phòng, còn mình thì đắp chăn đi ngủ.
Nhớ lại chuyện tối qua, Tuế Lộ cảm thấy thỉnh thoảng bản thân hơi phiền phức.
Đang yên đang lành đi cãi nhau với A Kiệt làm gì? Trực tiếp đánh nó một trận không phải là được rồi à?
Tuế Lộ ngồi trên giường lớn, chống cằm nhìn bản đồ hiển thị trên điện thoại, nhớ lại cuộc nói chuyện tối hôm qua với A Kiệt.
Thằng nhóc kia hỏi, tại sao cô lại muốn đến thành phố H, khi ấy Tuế Lộ không có trả lời, bởi vì cô không biết nên nói thế nào.
Tại sao á? Đơn giản mà, thành phố H là nhà của nam nữ chủ.
Tuế Lộ đã ‘nhờ’ Ngâm Chỉ giúp mình tìm nơi ở hiện tại của nam nữ chủ, còn bản thân lên một kế hoạch chi tiết để giải quyết hai người kia.
Tuế Lộ có hai kế hoạch hoàn hảo để hoàn thành nhiệm vụ.
Cô mở sổ ghi chép của mình ra, nhìn mấy dòng chữ trên đó.
Kế hoạch A: bắt cóc Uông Vi.
Kế hoạch B: bắt cóc Lương Vĩ.
Hai kế hoạch này thoạt nhìn không có gì khác nhau, nhưng Tuế Lộ cho hay, không thể nhìn bề ngoài mà phán đoán bản chất được.
Tuế Lộ tính toán sẽ thực hiện kế hoạch A trước, nếu không được sẽ chuyển sang kế hoạch B.
Kế hoạch A hơi rắc rối vì cô phải thông qua một người không nhìn thấy ma như nữ chủ để tìm hiểu về quá khứ của nguyên chủ.
Nhưng đó là cách đơn giản nhất vì thoạt nhìn, nữ chủ thế giới này có vẻ rất ngốc.
Còn ngốc hơn cả Dung Di ở thế giới trước nữa.
Nếu không thể moi thông tin từ miệng nữ chủ, cô đành vất vả một chút, bắt cóc nam chủ vậy.
Tên này có thể nhìn thấy cô, thậm chí có mức độ đe doạ cao hơn Uông Vi nhiều.
Nói chung là, kế hoạch nào cũng vậy, đều có phần không tốt và phần tốt riêng, nên cứ thực hiện từng cái một vậy.
Nhưng Tuế Lộ còn chưa kịp thực hiện kế hoạch của mình thì Tạ Liệt - người ngồi bên cạnh cô bấm điện thoại từ nãy tới giờ - bỗng nhiên lên tiếng: “Uông Vi và Lương Vĩ chuẩn bị tổ chức hôn lễ, cô muốn đi không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...