Tạ Liệt nheo mắt nhìn chằm chằm gương mặt cô gái hai giây, sau đó thì cười rộ lên: “Cô nói đúng, có lẽ là do tôi nghĩ nhiều rồi.
Được rồi, chúng ta nên đi ra ngoài thôi, hiện tại Lương Vĩ chưa về, nếu gã về sẽ rất phiền đấy.”
Tuế Lộ gật gật đầu, không tiếng động bay theo Tạ Liệt.
Nhưng đi gần đến cửa, Tuế Lộ bỗng dưng dừng lại, cô nghiêng đầu nhìn nhìn bức tường màu trắng, rồi lại nhìn nhìn cánh cửa, qua hai giây sau, Tuế Lộ đã đưa ra một quyết định to lớn.
Cô nhanh chóng xuyên qua bức tường màu trắng, sau đó bay ra ngoài.
Lúc đứng bên ngoài căn phòng, vẻ mặt Tuế Lộ có vẻ bất ngờ lắm lắm: “Oà, hoá ra ma còn có thể đi xuyên tường.”
Ngâm Chỉ vừa mới từ đống sách vở chui ra thì bất thình lình không kịp đề phòng nghe thấy câu này: [...] Ký chủ nhà nó hình như có kiến thức kỳ quái gì về ma thì phải? Cái gì mà ‘ma còn có thể đi xuyên tường’ chứ hả? Đó là chuyện bình thường đấy có biết không? Nếu không thì làm sao mà phân biệt được ma với người?
Đúng là ngu ngốc mà! Ngâm Chỉ tự nhủ lát nữa mình phải tìm quyển sách nghiên cứu về linh hồn để đọc cho Tuế Lộ nghe vậy.
Nó cảm thấy mình cần giúp đỡ ký chủ khai sáng đầu óc mụ mị toàn phá huỷ thế giới của cô.
Không, nó cần phải đi tìm ngay bây giờ mới được, muộn quá thì không ổn.
Và rồi, Ngâm Chỉ lại tiếp tục vùi đầu vào đống sách cao ngất kia, nhưng lần này, mục đích của nó chính là tìm sách để khai sáng đầu óc cho ký chủ chứ không phải là học tập để thành một hệ thống giỏi.
Tuế Lộ ở bên ngoài trầm mặc cảm thán hai giây về biểu hiện của một con ma, sau khi cảm thán xong, Tuế Lộ lại lặng lẽ thò đầu xuyên qua bức tường, nhìn vào căn phòng, ngắm nghía một lượt từ trái qua phải, từ trên xuống dưới.
Cả căn phòng vẫn như cũ, không có bất luận thay đổi gì, vẫn tối tăm, mịt mù như trước, dây xích trói Tuế Lộ lúc đầu đã nằm liệt trên mặt đất, nhìn qua chẳng còn chút sức sống nào, thậm chí còn bị đứt thành nhiều mảnh, vương vãi trên đất lạnh.
Tuế Lộ thấy chẳng có gì để thu thì không chút do dự lui đầu ra bên ngoài, vui vẻ nối gót chạt theo Tạ Liệt đi ra ngoài.
Vào khoảnh khắc Tuế Lộ rời khỏi căn phòng, không gian đen đặc ban đầu đã biến mất, để lộ không gian phòng ngủ yên tĩnh.
Căn phòng rất đẹp, được trang hoàng vô cùng lộng lẫy.
Giường lớn với đệm chăn màu vàng nhạt ấm áp như nắng ban mai, rèm cửa màu lam điểm xuyết những cánh hoa mai màu đỏ rực.
Bàn trang điểm với những món trang sức bằng đá quý vô cùng đắt tiền.
Nhìn kiểu gì cũng thấy đây là một căn phòng dành riêng cho nữ chứ chẳng phải là của nam.
Nếu Tuế Lộ nhìn thấy cái này, cô nhất định sẽ nhận ra thông tin của Ngâm Chỉ lại lừa người rồi.
Nhà nam chủ mà có những cái này á? Không thể nào đâu!
Nhưng mà lúc này Tuế Lộ đang háo hức theo Tạ Liệt bay ra ngoài, ngắm nhìn đường phố nhộn nhịp.
Nhưng chưa ngắm được hai giây, Tạ Liệt đã bật một cái ô màu đen lên, một tay túm Tuế Lộ lại, kéo vào bóng râm của cái ô.
Giọng nói mang theo ý cười dịu dàng đầy quyến rũ vang lên: “Đừng ra ngoài, cô muốn bị thanh tẩy thật à?”
Tuế Lộ biết người qua đường không nhìn thấy mình, cũng chẳng thèm quan tâm đến hình tượng mà hỏi Tạ Liệt một câu rất ngu ngốc: “Tại sao cái ô này lại là màu đen? Chúng ta có thể dùng màu đỏ mà.”
“Dùng màu đỏ để làm gì?” Tạ Liệt hỏi ngược lại cô, chân cũng không dừng bước mà đi về phía trước.
Tuế Lộ bị buộc theo hắn, cô nhận ra nếu mình ra ngoài nắng, sẽ trực tiếp biến thành ma nướng.
Mùi vị thịt khét không thơm chút nào, thân thể cũng sẽ đen thành cục than.
Xấu, quá xấu, không thể chấp nhận được.
Không thơm là một phần, phần còn lại chính là vấn đề xấu đẹp.
Về chuyện này, Tuế Lộ không thể nhân nhượng được.
Nghe Tạ Liệt hỏi mình như vậy, Tuế Lộ không chút do dự mà nói: “Màu đen không đẹp, màu đỏ đẹp hơn.
Tốt nhất là thêm mấy bông hoa nữa.”
“Cô muốn cúng viếng ai à? Nhưng màu đỏ không hợp để cúng viếng, hôm nào tôi đổi cho cô một cái màu trắng.” Tạ Liệt không để ý những người đi đường dùng ánh mắt như nhìn người bị bệnh nhìn mình, thản nhiên trả lời câu hỏi của Tuế Lộ.
Nhưng vè mặt không tốt lắm, nếu để Tuế Lộ hình dung thì có lẽ là giống như những động vật máu lạnh bị kẻ khác xâm phạm vào lãnh địa của mình.
Ừm...!cách hình dung này hơi sai, nhưng cũng không thể trách cô được, dù sao Tần Nguỵ ở thế giới trước cũng thường xuyên như thế này.
Nghĩ về chồng kiếp trước của mình và chồng kiếp trước của nguyên chủ, Tuế Lộ thở dài cay đắng, đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh mà.
Đúng lúc này, Ngâm Chỉ lại ngoi lên chọc vào nỗi đau của cô: [Cô nói cô là nguyên chủ, chồng cũ của nguyên chủ cũng là của cô, sao cô không nói Tần Nguỵ là chồng cũ của nguyên chủ luôn đi?]
Tuế Lộ mắt không nháy, tim không đập, mặt không đỏ bắt đầu nói láo: “Ngươi đúng là ngu ngốc, nguyên chủ chưa từng gặp Tần Nguỵ thì làm sao biết được Tần Nguỵ là người như thế nào? Nếu không biết thì nguyên chủ với Tần Nguỵ kết hôn kiểu gì?”
[Nhưng cô cũng chưa gặp chồng kiếp trước của nguyên chủ.] Ngâm Chỉ không phục, đập bàn cãi lại.
“Nhưng ta được nghe! Nguyên chủ được nghe không? Tất ngiên là không rồi.” Tất nhiên, lý lẽ của Tuế Lộ không bao giờ hết vô lý, nhưng biết thì vẫn biết là vô lý đấy, nhưng cãi lại được hay không thì mới là vấn đề.
Khỏi cần bàn cãi, Ngâm Chỉ hoàn toàn không biết nên phản bác lại như nào luôn.
Vậy nên nó lặng lẽ chuồn đi, khồn để ý đến cô nữa.
Nó phải đi học rồi, làm ơn đừng làm phiền nó, cảm ơn.
Sau khi Ngâm Chỉ câm lặng rời đi, Tuế Lộ vui vẻ tiếp tục ngắm nhìn đường phố.
Lại một ngày tính kế hệ thống, thật sự là rất rất vui.
Nhưng chưa vui được bao lâu, thì câu nói tiếp theo của Tạ Liệt đã khiến Tuế Lộ ngây ngốc.
“Cô đang nhớ chồng cũ kiếp trước à? Đừng mong nữa, gã không yêu cô đâu.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...