Không nghe thấy câu trả lời của Tuế Lộ, Tần Nguỵ càng chắc chắn những gì mình suy đoán là thật.
Hắn bình tĩnh nói một câu: “Cậu là người của cái tổng Cục kia.” Không phải là câu hỏi, lần này là câu khẳng định.
Tuế Lộ không phản bác cũng không nói gì nữa, chỉ đứng đó lẳng lặng quan sát Tần Nguỵ.
Một lúc sau, cô mới nhẹ giọng nói: “Cậu trả lời một câu hỏi của tôi, tôi sẽ cho cậu biết sự thật.”
“Cái gì?”
“Cậu đã ‘thức tỉnh’ đúng không?” Tuế Lộ không vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề.
Tần Nguỵ nghe thấy câu hỏi này, cả người cứng đờ trong giây lát.
Giây kế tiếp, tiếng cười sằng sặc, kỳ dị truyền tới từ chỗ Tần Nguỵ.
Tuế Lộ không hiểu, hắn cười cái gì nha? Có gì buồn cười à?
Rất nhanh, Tuế Lộ đã biết câu trả lời.
Tần Nguỵ bước khỏi chỗ đang đứng, gương mặt âm trầm xuất hiện dưới ánh đèn vàng mờ nhạt của cái đèn đường gần đó.
Gương mặt hắn không còn treo nụ cười giả tạo như trước, thay vào đó là sự tức giận, căm thù, phẫn nộ, rất nhiều cảm xúc đan xen với nhau, khiến chp gương mặt hắn vặn vẹo kỳ dị, trông rất đáng sợ.
Tuế Lộ thấy hơi có điềm xấu rồi.
Cô không nói gì, yên lặng đứng đấy, mắt đối mắt nhìn thẳng vào Tần Nguỵ, nụ cười trên mặt biến mất, gương mặt xinh đẹp căng chặt lại: “Vậy là đúng rồi nhỉ.”
Cô không đoán sai, tên này là người thức tỉnh, hắn có ý thức của riêng mình, biết bản thân đang nằm trong một quyển tiểu thuyết và hắn muốn phá huỷ thế giới này.
Tuế Lộ lại nhìn xuống người bị cô trói, đang nằm lẳng lẳng ở một góc, trong con ngươi bùng lên ngọn lửa tức giận, căm thù, tất cả đều hướng về phía Tần Nguỵ.
Tên này...!có gì đấy hơi lạ à nha...
Tần Nguỵ bước từng bước một đến trước mặt Tuế Lộ, lẳng lặng nhìn cô, trên mặt hắn không còn vẻ uể oải như ngày thường, cũng không còn vẻ mặt cười cười khi nhìn thấy Tuế Lộ như trước.
Lúc này đây, ánh mắt hắn lạnh như băng, bên trong lớp băng ấy là sát khí đáng sợ: “Cậu biết không, tôi cực kỳ chán ghét đám người các cậu, đám người thuộc tổng Cục gì gì đó các người tại sao luôn thích xen ngang cuộc sống của tôi như vậy? Vui lắm à?”
“Cậu là kẻ ‘thức tỉnh’, và cậu muốn huỷ diệt thế giới này.” Tuế Lộ lặp lại những lời này một lần nữa.
Giọng điệu bâng quơ giống như những gì cô đang nói không phải chuyện quan trọng.
“Vậy thì sao?” Tần Nguỵ không phủ nhận, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Biết được chuyện này thì cậu tính làm gì với tôi?”
“Làm gì cậu?” Tần Nguỵ giống như đang than thở: “Tôi không rảnh để chơi đùa với cậu, tôi, chán ghét cậu, chán ghét những kẻ như cậu.”
Tuế Lộ đứng đó, không nói, hơi hơi nhướng lông mày.
“Tốt nhất là cậu đừng đến gần tôi.
Nếu không, tôi sẽ khiến cậu phải hối hận đấy.” Tần Nguỵ treo lại gương mặt chán đến chết kia, nói: “Cho dù cậu có bất tử hay bán bất tử, cho dù cậu mạnh đến đâu, tôi cũng sẽ bắt lấy linh hồn của cậu và giết chết cậu.”
Nói xong, hắn cũng không để ý đến việc Tuế Lộ có nghe vào tai những lời này hay không, bộ dáng uể oải và rời khỏi con hẻm.
Tuế Lộ đứng đấy một lúc, cuối cùng chán nản thở dài một hơi, ngả người dựa vào tường.
Cô gái dựa lưng vào bức tường bẩn thỉu, những mảng tường đầy rêu cọ lên áo đồng phục của cô, cô cũng không biết, cô chỉ đang yên lặng cúi đầu nhìn đôi giày trắng của mình.
Nhìn một lúc, Tuế Lộ lại thở dài: “Thật là phiền phức nha, tại sao mình lại nhận công việc này chứ?”
Nói đoạn, cô chậm rãi đi đến chỗ tên bị cô trói lên trên mặt đất kia, ngồi xổm xuống trước mặt gã: “Mày là ai? Mày muốn gì hả?”
“Tại sao tao phải nói cho mày nghe?” Gã đàn ông cười lạnh: “Mày cứ đợi đấy, tao sẽ thoát ra và giết chết mày!”
“Giết tao?” Tuế Lộ cười lạnh: “Mày cho rằng mày có thể làm được chuyện đó à?”
Tuế Lộ không nói nữa, đứng dậy, vươn tay chạm một ngón vào trán gã đàn ông.
Hai giây sau, một luồng khói trắng bị ngón tay Tuế Lộ rút ra khỏi thân thể gã, cuối cùng bị Tuế Lộ tóm chặt lấy.
Cô lắc lắc nắm tay, cười cười: “Muốn giết tao? Vậy mày phải xem mày có thề sống lại thêm lần nữa được không đã.”
Giây tiếp theo, thân thể gã đàn ông ngã vật xuống đất, không còn động đậy nữa.
Tuế Lộ nhìn cũng không nhìn, đi đến chỗ đám Alpha bị bỏ quên nãy giờ kia.
Giải quyết xong một kẻ phiền phức, lúc này Tuế Lộ mới có cơ hội giải quyết kẻ phiền phức thứ hai: “Chúng mày bị Tần Nguỵ đè xuống đánh dễ dàng như vậy à?”
Tuế Lộ rất không có lương tâm mà đả kích đám Alpha đang sợ hãi như chim cút kia.
Đám Alpha: “...” Chết tiệt, ai nghĩ bọn họ lại đụng phải tấm sắt chứ! Còn là một tấm sắt mắc thần kinh giai đoạn cuối nữa!
Hơn nữa, cô gái Beta này...
Đám Alpha run run rẩy rẩy nhìn Tuế Lộ, má ơi, Beta này có độc!
“Chúng mày quen Tần Nguỵ à?” Tuế Lộ không chút để ý hỏi: “Kể tao nghe chuyện của Tần Nguỵ đi.”
Mặc dù có cái gọi là thông tin nhân vật nhưng Tuế Lộ vẫn muốn nghe chuyện từ miệng của những người ở thế giới này.
Bởi thông tin nhân vật là tổng Cục cung cấp, chỉ là loại thông tin được nhìn theo chiều hướng khách quan, của những người đứng bên ngoài thế giới này.
Nên nếu nghe chuyện từ miệng của những người này, Tuế Lộ có thể biết thêm thông tin gì đáng nói.
Hai tiếng sau, Tuế Lộ đút hai tay vào túi áo khoác đi ra khỏi con hẻm, đeo cặp ở một bên vai, một tay giữ quai cặp, một tay bấm điện thoại.
[Tuế Lộ: Chú Lưu, tới cây cầu lớn ở đường Bình Minh đón cháu với.]
Nhắn tin cho chú Lưu xong, Tuế Lộ xách cặp sách dạo bước đến cây cầu lớn ở đường Bình Minh.
Đúng lúc này, Ngâm Chỉ đã lâu không thấy mới ngoi lên.
[Ký chủ, lúc nãy đã có chuyện gì xảy ra vậy?]
Tuế Lộ: “...” Mi ngoi lên đúng lúc lắm, mọi chuyện đã kết thúc cả rồi, không còn gì để hóng nữa đâu!
“Không có gì.” Tuế Lộ không nói rõ cho Ngâm Chỉ nghe, dù sao chuyện này cũng rắc rối, thêm một người biết, rắc rối lại tăng thêm một bậc, nên tốt nhất cứ nói qua qua là được: “Ta đoán là đối tượng nhiệm vụ muốn giết ta.”
[...Ta thấy ký chủ bệnh nặng lắm rồi.] Ngâm Chỉ không biết nên nói gì hơn.
Chỉ vì chuyện này mà cô gọi nó nhiều như vậy? Chỉ vì vậy thôi? Chỉ vì cái gọi là linh cảm đáng chết kia của cô?
“...Mi không tin thì còn hỏi ta làm gì?” Tuế Lộ cũng cạn lời với nó: “Thôi, đi xem phim truyền hình cẩu huyết của mi tiếp đi, ta về nhà dưỡng da đắp mặt nạ đây.
Ta vừa mới mua mặt nạ mới, muốn thử xem hiệu quả ấy mà.”
Ngâm Chỉ: [...Ồ.] Nó cứ thấy ký chủ bị làm sao á, nhưng chẳng hiểu nên nói thế nào.
Vì thế, Ngâm Chỉ cứ mơ màng hồ đồ mà quay về không gian tiếp tục ăn bỏng ngô xem phim truyền hình.
Xem được nửa tập phim, nó mới nhớ ra, ô, đáng lẽ ra nó phải hỏi ký chủ về chuyện không gian xao động khi nãy chứ? Sao lại bị lừa quay về không gian rồi?
Ngâm Chỉ rối rắm một lúc, nhìn phim của mình đang chiếu đến đoạn cao trào, nó quyết định, thôi thì xem phim trước rồi tính.
Dù sao vị ký chủ mới này của nó cũng là nhân viên kỳ cựu, nên nó không cần lo lắng quá nhiều.
Vì thế, Ngâm Chỉ tiếp tục an tâm xem tiếp phim, hoàn toàn không biết đã có chuyện kinh thiên động địa vừa xảy ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...