Editor: Kim Phượng
Dư Bối Nhi dưỡng thân thể hai năm, các nam nhân cũng nhịn hai năm.
Đều bởi vì một câu nói của thần y trẻ tuổi, nếu muốn Dư Bối Nhi chân chính tốt thì trong một năm rưỡi không được hành phòng, trong năm năm không được mang thai!
Không sai, nếu dưỡng thân thể tốt Dư Bối Nhi vẫn có thể sinh con, nhưng có thể không sinh thì không nên sinh, sinh đoán chừng lại phải nghỉ ngơi một năm, hai năm nữa mới tốt.
Các nam nhân cũng không muốn Dư Bối Nhi chịu khổ, dù là thần y lên tiếng nói rằng đã có thể hành phòng, nhưng họ vẫn cứng rắn nhịn thêm nửa năm nữa.
Nhưng gần đây cơ thể Dư Bối Nhi tốt hơn nhiều, nói cách khác là đã có thể......
Dư Bối Nhi không biết ý định của các nam nhân, nàng vui mừng cuối cùng cũng có thể bước ra cửa phòng rồi, hoàn toàn không biết các nam nhân tính toán phải ăn nàng như thế nào.
Bọn nha hoàn theo nàng đi đến bờ ao nhỏ, nàng muốn cho cá ăn, kết quả bọn nha hoàn nhanh tay lẹ mắt buộc từng tầng từng tầng rèm vải quanh tiểu đình, lại đốt ba lò sưởi bên trong, mọi phương diện đều không để một chút gió lọt vào.
Nàng vẫn muốn tiếp tục cho cá ăn sao?
Tiểu bảo bối Sâm nhi của nàng vẫn còn chưa tan học, bọn nha hoàn cũng không để cho nàng ra gió, nàng chỉ đành tựa vào đệm êm dày xem sách, kết quả xem hồi lâu đến lúc ngủ gật, nhắm mắt ngủ một lát.
Giữa lúc mơ mơ màng màng nàng cảm giác có vật gì đó đang quấy nhiễu nàng, nàng mở mắt nhìn thấy hai người nam nhân này vây quanh nàng, bốn bàn tay vẫn còn chạy loạn trên người của nàng: "Ưm! Hai người đang làm gì thế?" Trên mặt nổi lên vệt đỏ, rõ ràng đã là mẫu thân, nhưng thần thái vẫn còn là thiếu nữ trẻ trung mê người, bộ dáng thẹn thùng e lệ này kích thích các nam nhân dã thú đã lâu không được buông thả càng tăng thêm sức lực trên tay muốn nghe cái miệng nhỏ mê người này phát ra tiếng rên rỉ.
Dư Bối Nhi được hai người nam nhân nhẹ nhàng ôm lấy đặt lên trên bàn của tiểu đình, Tư Đồ Kiệt còn tỉ mỉ lót một lớp thảm lên. Y phục bị cởi lộ ra làn da trắng hồng, vì đã lâu không có ra cửa sưởi nắng nên làn da này trắng đến gần như trong suốt dưới ánh mặt trời, xúc cảm trơn mịn làm cho người ta yêu thích không buông tay.
Lúc này vừa vặn nổi gió, lay động rèm, qua kẽ hở giữa những bức rèm đang lay động Dư Bối Nhi rõ ràng có thể nhìn thấy hầu gái đang canh chừng bên ngoài, cùng với những người làm khác thỉnh thoảng vội vội vàng vàng đi ngang qua. Dư Bối Nhi bối rối, ở hai thế giới nàng đều chưa có trải nghiệm nhiều đã mang thai, dù là làm ở ngoài trời cũng đã là đêm hôm khuya khoắt, có bao giờ làm giữa ban ngày ban mặt nơi nhiều người qua lại, hơn nữa còn làm cùng trượng phu và công công của mình......
Nàng dùng sức giãy giụa, muốn cầu xin nam nhân trở về phòng làm tiếp, nhưng nam nhân t*ng trùng lên óc làm sao nghe nàng, "Ngoan ngoãn làm ở chỗ này với ta, nếu không ta sẽ để cho nàng khóc cầu xin ta, khiến những hạ nhân kia cũng biết thiếu phu nhân của bọn họ léng phéng với công công của mình!" Tư Đồ Chiến hung tợn uy hiếp Dư Bối Nhi, miệng không ngừng thở hổn hển, trong tay còn nắm ngực của nàng bởi vì sinh con mà nở ra một vòng, dùng sức bóp một cái, Dư Bối Nhi không nhịn được há mồm muốn phát ra một tiếng kêu đau, nhưng lại bị Tư Đồ Kiệt tay mắt lanh lẹ chặn lại.
Hắn dùng miệng chặn lại, hoàn toàn không thô lỗ vội vàng như Tư Đồ Chiến mà dịu dàng khẽ liếm cánh môi như hoa anh đào, dụ nàng không nhịn được mở miệng tiếp nhận lưỡi hắn, cực kỳ triền miên cuốn lấy cái lưỡi nhỏ thơm tho, hấp thu nước miếng ngọt ngào trong miệng nàng, để cho nàng uống vào nước miếng của mình.
"Đừng có kêu, ngộ nhỡ nàng lớn tiếng những hạ nhân kia nghe thấy thì làm thế nào?" Nụ hôn dịu dàng kết thúc, lại nói ra những lời khiến Dư Bối Nhi cảm thấy xấu hổ như vậy. Nàng chỉ đành cắn cánh môi của bản thân, đỏ mắt, mặc cho nam nhân thi triển.
Hai tay của nàng bị Tư Đồ Kiệt cầm nâng ở đỉnh đầu, như vậy thân thể dụ người của nàng liền không tự chủ được mở rộng, ngực cũng càng thêm lộ ra vẻ ngạo nghễ ưỡn lên, nụ hoa vươn lên rất muốn nam nhân thương yêu. Thân thể không giãy dụa được, nam nhân dễ dàng mở ra bắp đùi thon dài, gấp hai chân lại đè lên bộ ngực sữa, đè ép bầu vú đến biến hình, tiểu huyệt phấn hồng lộ ra, khe nhỏ hé mở, một chút xíu mật dịch trong suốt chảy ra.
Hình ảnh xinh đẹp và dâm mỹ như vậy kích thích hai người nam nhân này càng thêm điên cuồng, Tư Đồ Chiến trực tiếp há miệng ngậm lấy tiểu huyệt, từng ngụm từng ngụm nuốt mật dịch, còn ghét bỏ mật dịch không đủ nhiều, liên tục đánh vào cái mông vểnh lên làm nó phiếm hồng: "Chảy nhiều một chút, ít như vậy làm sao đủ cho công công nàng uống....uố...ng!"
Dư Bối Nhi bị điều này kích thích, tiểu huyệt co rụt lại chảy ra càng nhiều nước hơn. Hình như là vì hành động dâm đãng này của mình mà cảm thấy xấu hổ, nàng bắt đầu nhỏ giọng nức nở nghẹn ngào một cách uất ức.
Tư Đồ Kiệt cũng không buông tha nàng, phụ thân hắn đang liếm tiểu huyệt của Dư Bối Nhi, hắn liền duỗi ngón tay ra quấy đôi môi bị nàng cắn trắng bệch, ngón tay ở trong miệng ra ra vào vào giống như nam nữ giao hoan, "Xem nàng kìa, hai cái miệng trên dưới đều đang chảy nước!" Tư Đồ Kiệt nhẹ giọng nỉ non bên tai Dư Bối Nhi, đầu lưỡi như có như không đụng vào vành tai nhạy cảm.
"Không...... Đừng bảo là...... A...... Không cần liếm nơi đó...... Ưm......" Cố gắng khép bắp đùi lại nhưng cuối cùng vẫn kẹp lấy đầu của Tư Đồ Chiến, càng làm cho nam nhân dùng sức liếm láp, đầu lưỡi dùng sức đưa vào sâu trong tiểu huyệt.
"Tại sao không nói? Chẳng phải nàng rất thích sao? Nàng xem nước của nàng càng chảy càng nhiều rồi......"
Lời nói của nam nhân càng ngày càng thô tục, dưới hai sự kích thích, tiểu huyệt của Dư Bối Nhi phun ra lượng lớn mật dịch, nhả ngón tay Tư Đồ Kiệt ra, từng ngụm từng ngụm hít thở, chỉ cảm thấy quá mệt.
Ngón tay Tư Đồ Chiến quét qua tiểu huyệt, tất cả đều là mật dịch trong suốt, đưa đến trong miệng nàng để cho nàng liếm sạch sẽ, "Ăn ngon không? Dịch nhờn của mình ăn ngon không?" Cho đến khi nhìn thấy Dư Bối Nhi ủy khuất gật đầu mới đưa ngón tay ra khỏi cái miệng nhỏ nhắn.
Tư Đồ Chiến lật người nàng một cái, đổi vị trí với Tư Đồ Kiệt, giải phóng côn th*t đã sớm đứng thẳng ra ngoài, ma sát môi của Dư Bối Nhi, "Bảo bối ngoan, liếm cho ta, nếu không ta sợ chút nữa làm nàng bị thương......"
Lời nói của nam nhân lúc ân ái đều không đáng tin, rõ ràng chính là muốn cho nàng giúp hắn bú liếm còn viện cớ sợ làm nàng bị thương......
Nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn mở lớn cái miệng nhỏ nhắn nuốt côn th*t, nếu không ngoan ngoãn sợ rằng nam nhân còn sử dụng thủ đoạn gì đó để ép buộc nàng.
Tư Đồ Kiệt thay thế được công việc trước đó của Tư Đồ Chiến, liếm láp tiểu huyệt của nàng, ngón tay cũng cắm vào mở rộng tiểu huyệt chật hẹp, thậm chí còn hôn cúc huyệt của nàng, hôn đến Dư Bối Nhi thoải mái lắc lắc cái mông nhỏ, sung sướng đến ngậm không nổi côn th*t của Tư Đồ Chiến.
Cảm giác côn th*t được cái miệng nhỏ nhắn ấm nóng mút liếm rất thư thái, Tư Đồ Chiến đưa tay kéo mái tóc đen như lụa, khóa eo nhẹ nhàng đung đưa, côn th*t đụng vào trong cái miệng nhỏ nhắn, nhiều lần đụng vào cổ họng Dư Bối Nhi khiến Dư Bối Nhi muốn nôn, nước mắt cũng bị ép ra tới. Tư Đồ Chiến cũng không nhẫn tâm để Dư Bối Nhi khổ cực như vậy, dùng sức vài cái liền bắn ra, rời khỏi cái miệng nhỏ nhắn tự mình dùng tay kéo dài khoái cảm xuất tinh.
Từng đợt tinh dịch nồng đậm bắn lên khuôn mặt nhỏ nhắn động lòng người của Dư Bối Nhi, nàng vẫn còn không tự biết lè lưỡi liếm tinh dịch bên mép vào trong miệng rồi nuốt xuống, nhìn một màn này côn th*t mới bắn mềm nhũn lại một lần nữa cứng rắn.
Tư Đồ Kiệt phối hợp ôm lấy Dư Bối Nhi, tay xuyên qua bắp đùi, tiểu huyệt hướng về phía Tư Đồ Chiến, giống như là ôm đứa bé đi tiểu. Tư Đồ Chiến từ từ đẩy mạnh côn th*t của mình vào tiểu huyệt, Dư Bối Nhi nghỉ ngơi đã lâu nên bây giờ tiểu huyệt khít khao như xử nữ, côn th*t chỉ có thể vào được một chút. Tư Đồ Kiệt vân vê bộ ngực sữa, ngậm lấy vành tai của nàng, từ từ để cho nàng tỉnh táo lại, Tư Đồ Chiến nhân cơ hội đâm mạnh một cái, Dư Bối Nhi hét lên một tiếng.
"Chủ tử, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tỳ nữ bên ngoài rèm nghe động tĩnh, tiến lên vài bước thăm hỏi một tiếng.
Tiểu huyệt của Dư Bối Nhi còn đang kẹp côn th*t của công công mình, nghe giọng nói này, sợ bị phát hiện loại chuyện xấu hổ này, khẩn trương co rúc lại tiểu huyệt kẹp chặt Tư Đồ Chiến khiến hắn suýt chút nữa liền bắn. Tư Đồ Kiệt chỉ có thể xem mà không thể ăn cũng có chút bực tức, hắn xấu xa nói ở bên tai Dư Bối Nhi, "Nàng bảo tỳ nữ đưa chút điểm tâm tới đây, thuận tiện pha một ấm trà."
"Không cần...... Chàng thật xấu xa......" Nhịn xuống kích thích muốn lớn tiếng gào thét đã rất không dễ dàng, còn bắt nàng phải nói chuyện, hắn thật là xấu xa.
"Nàng không nói ta liền bảo tỳ nữ đi vào nhìn thấy bộ dáng dâm đãng này của nàng!"
"Đừng...... Phu quân, đừng...... A...... ưm......"
"Ngươi vào đi!" Tư Đồ Kiệt trực tiếp cao giọng kêu tỳ nữ đi vào.
Dư Bối Nhi cả kinh, không để ý còn bị nam nhân đút vào vội hét, "Đừng vào!" Nhìn thấy vẻ mặt uy hiếp của Tư Đồ Kiệt nàng không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói, "Ngươi đi bưng một chút...... Điểm tâm...... A...... Ngâm...... Trà tới đây......" Trong lúc nàng nói Tư Đồ Chiến còn nặng nề rút côn th*t ra dùng sức cắm xuống, đụng vào điểm mẫn cảm, cao trào lại đến lần nữa, lượng lớn dâm dịch phun lên quy đầu.
Tư Đồ Chiến dùng sức đâm vào gần mười cái, đột nhiên rút côn th*t ra bắn vài luồng tinh dịch lên thân thể trắng như tuyết của Dư Bối Nhi. Trên người nữ nhân tràn đầy tinh dịch của mình, hình ảnh này cực kỳ dâm đãng, hắn nhịn xuống dục vọng muốn thêm một lần nữa, cùng Tư Đồ Kiệt qua loa xử lý cơ thể Dư Bối Nhi, mặc quần áo vào cho nàng, vừa đỡ vừa ôm Dư Bối Nhi mang về trong phòng nghỉ ngơi.
Tỳ nữ bị sai đi lấy điểm tâm nhìn cái đình không có một bóng người, ngẩn người, chủ tử đâu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...