Sau khi buông lỏng tâm sự Tư Đồ Kiệt và Tư Đồ Chiến cuối cùng cũng ngủ ngon, nhưng chuyện này có đơn giản như vậy không?
Bọn hạ nhân phát hiện hai ngày nay thiếu gia và thiếu phu nhân hoà hảo rồi, càng ân ái hơn trước kia, cho nên nói tiểu phu thê này càng gây gổ tình cảm càng tốt, đánh là thương mắng là yêu! Nhưng tại sao lão gia của bọn họ càng ngày càng đen mặt vậy? Chẳng lẽ nhìn thấy thiếu gia phu nhân ân ái nên muốn tìm mùa xuân thứ hai?
Sau nhiều ngày cuối cùng Dư Bối Nhi cũng bước ra của phòng, vào trong Tiểu Đình phơi nắng, Tư Đồ Kiệt ở bên cạnh đuổi hết tất cả hạ nhân, rất ân cần bưng trà rót nước.
"Chàng tránh ra, cảng trở ánh mặt trời chiếu vào ta rồi" Rõ ràng tay chân không hề nhanh nhẹn, chưa từng nhuốm bẩn lại còn khăng khăng làm chuyện những hạ nhân làm này.
" Có phải nàng ghét bỏ ta rồi không?" Tư Đồ Kiệt uất ức nhìn chằm chằm Dư Bối Nhi.
Dư Bối Nhi trực tiếp liếc mắt xem thường, cảm thấy Tư Đồ Kiệt tà khí lúc trước cũng bị hủy hoại, bây giờ lại đang làm nũng........... mặc dù con người sẽ thay đổi, nhưng thay đổi như vậy quá nhanh rồi!
"Bối Nhi....ta...rất vui mừng......" Có lẽ chính mình cũng quá xấu hổ cho nên...đẩy chủ nhân cách thứ nhất ra.
"Um!" Rên nhẹ một tiếng, bụng đột nhiên chuyển động.
"Sao vậy? Sao vậy? Có phải muốn sinh hay không?" Tư Đồ Kiệt cực kì lúng túng, xoay quanh Dư Bối Nhi.
Chỉ số thông minh của chàng bằng không sao? Bây giờ mới năm tháng sinh cái rắm....
Kéo tay Tư Đồ Kiệt đặt ở trên bụng để hắn cảm nhận cái thai. Hài tử cách một làn da nhúc nhích một cái, hô hấp của Tư Đồ Kiệt chợt nhẹ, rụt tay về, ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng " Nó.........nó đang cử động!"
"Ừ,nó đang chào hỏi chàng đấy" Đã sớm trải qua mấy tháng mang thai nên Dư Bối Nhi đã sớm không thấy lạ, sau đó bảo Tư Đồ Kiệt tới đây nghe tiếng động của hài tử.
Không biết Tư Đồ Kiệt nghe được cái gì, biểu hiện trên mặt phải gọi là thật phong phú, một chốc lại thay đổi một vẻ mặt, ngũ quan.
" Lời nói của ta nó nghe được sao?"
" Nghe được, không có việc gì thì đọc sách cho nó nghe, cười đùa với nó" Dư Bối Nhi cũng không biết khi nào thì bắt đầu dưỡng thai, lúc trước nàng bận bịu nên không nhớ.
" Vậy chẳng phải nó sẽ biết những gì hôm qua ta nói sao?" Ngộ nhỡ hài tử nhớ rõ, sau khi lớn lên ghét bỏ hắn thì làm sao bây giờ?
Nàng không muốn để ý tên ngu ngốc này, không, nàng không biết tên ngu ngốc này!
Tư Đồ Chiến xa xa nhìn, thật là một hình ảnh ấm áp.
Hắn nên cảm thấy vui mừng, nhi tử của mình cũng coi như là có người bầu bạn, nhưng trong lòng vẫn luôn có một giọng nói bảo rằng tất cả vốn nên là của hắn, nữ nhân là của hắn, hài tử cũng là của hắn.
Dư Bối Nhi giống như là cảm nhận được có người đang nhìn nàng, quay đầu nhìn sang thấy Tư Đồ Chiến, sau đó liền nhẹ nhàng dời ánh mắt đi, giống như là nhìn thấy một người không quan trọng, quay sang nhìn dáng vẻ sửng sốt của Tư Đồ Kiệt rồi thản nhiên cười, vừa thuần khiết, vừa tươi đẹp.
Tư Đồ Chiến giật giật ngón tay, cuối cùng quay người đi, hắn tự nhắc mình không nên nghĩ đến nữa.
Nhưng càng tự nói với mình không nghĩ đến thì lại càng nghĩ đến nhiều hơn.
Dư Bối Nhi nhìn bước chân hơi lộn xộn của Tư Đồ Chiến, cười khẽ một tiếng, nam nhân chính là như vậy, ngươi càng không để ý tới hắn, hắn lại càng chú ý ngươi, ngươi càng biểu hiện không quan tâm hắn, hắn lại càng quan tâm ngươi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...