Ngày đó có lẽ là ngày mà tất cả những người ở đây cả đời khó quên.
Cung Thừa đạm nhiên ngồi ở chỗ đó, khóe miệng nở nụ cười cưng chiều, ôm Bối Bối đang ngủ say. Mà sau lưng anh, Cung Thành bị đánh đến huyết nhục mơ hồ, từ lúc bắt đầu còn kêu gào từ từ trở thành rên rỉ, đến sau đó lại thành không thể rên lên một tiếng.
Đối với những người đã từng vật lộn trong hắc đạo mà nói, đây không phải là trường hợp thật đáng sợ, bọn họ thấy được rất nhiều, đáng sợ chính là tính tình lạnh nhạt của Cung Thừa. Chỉ một câu thấy khó chịu lập tức đánh em trai cùng cha khác mẹ của mình đến không ra hình người, thậm chí anh còn mỉm cười nhìn các vị trưởng lão, giống như người tiếp theo bị đánh vì làm anh khó chịu chính là bọn họ, cứ thế cho dù trong lòng bọn họ sợ hãi cũng không dám nói lời nào.
“Xem ra các vị trưởng lão đều không còn chuyện gì muốn nói nữa đúng không? Vậy tôi đi trước nha!” Lúc Cung Thừa phải đi còn quay đầu lại giả mù sa mưa hỏi một câu, Cung Ngũ giống như có chuyện muốn nói lại bị một tiếng ho khan của Cung Nhất nghẹn trở về. Cung Thừa hài lòng nhìn bọn họ giận mà không dám nói gì, lúc này mới vừa lòng đi rồi.
Với anh mà nói, tiêu phí thời gian trên người những phàm nhân ngu xuẩn thật đúng là không đáng.
“Cung Thừa ~~~” Đến tận khi ngửi thấy được mùi đồ ăn, Bối Bối mới từ từ tỉnh lại, bày ra bộ dáng thèm nhỏ dãi.
“Heo lười cuối cùng tỉnh ngủ rồi?” Nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Bối Bối, trước khi cô tức giận lại thành công dùng đồ ăn ngon dỗ dành cô, còn việc ức hiếp cô anh cũng không bỏ được, Cung Thừa sẽ không nói anh thích ức hiếp cô như vậy đâu.
“Ưm ưm ưm... Vừa nhìn đã thấy ăn rất ngon a ~~~” Bối Bối hạnh phúc nhìn những món ngon trước mắt nhưng cô ngốc lại không biết cách lột vỏ tôm tách cua, chỉ có thể vừa nhìn đồ ăn ngon vừa nhìn Cung Thừa, cái mũi nhỏ đáng yêu hít hít ngửi ngửi, dáng vẻ luống cuống rất đáng yêu.
“Thật ngốc!” Cung Thừa mỉm cười cưng chiều, cầm lấy một con tôm trứng, chỉ vài đã bóc xong vỏ tôm, chấm nước tương rồi đút vào miệng Bối Bối. Lúc hai người vẫn trong hình thú vẫn thường xuyên đút cho nhau, cho nên Bối Bối rất quen với việc anh đút cho cô. Quai hàm phồng lên giống như là con chuột nhỏ vô cùng đáng yêu, Cung Thừa nhìn cô mà trong lòng ngứa ngáy: “Em ăn ngon như vậy có phải nên khao anh một chút hay không?”
“Muốn khao như thế nào?” Bối Bối có chút khó hiểu.
“Hôn anh một chút a! Phải hôn chỗ này!” Cung Thừa chỉ vào môi mình, nở nụ cười xấu xa.
Bối Bối chu miệng, ngoan ngoãn hôn lên môi anh, chẳng qua cô hôn rất giống một con chó nhỏ đang liếm người, vươn đầu lưỡi liếm từng chút từng chút, sau khi liếm xong còn bày ra vẻ mặt vô tội nhìn Cung Thừa muốn anh lại bóc tiếp một con tôm trứng cho cô.
Cung Thừa thật là dở khóc dở cười với hành động khôn vặt của cô nhưng nhìn thấy ánh mắt ‘tại sao anh còn không lột tôm” của đối phương cũng chỉ có thể nhận mệnh, anh dùng sức hôn hôn đôi môi đỏ đầy dầu lấp lánh của cô: “Chờ đến đêm nay xem anh sẽ trừng trị em thế nào!”
Đôi tình lữ khoe ân ái quả thật chính là khiến người khác mù đôi mắt, thậm chí những người xung quanh đều có thể cảm nhận rõ ràng được bong bóng màu hồng nhạt giữa hai người, hơi thở tình yêu thật sự có thể khiến người khác chết chìm.
Lúc này một đoàn người đi lên lầu, đẩy cửa phòng ra, người đàn ông đi đầu thấy Cung Thừa và Bối Bối ân ái lập tức hoài nghi dụi dụi mắt, lùi lại hai bước nhìn bốn phía, sau đó càng không xác định hỏi người bên cạnh: “Cậu xác định đây là Cung Thừa?”
Ngay cả thủ hạ của anh cũng cảm thấ hoài nghi lắc đầu rồi lại gật đầu, ai mà biết có một ngày trên mặt đại ma vương nhà họ Cung lại xuất hiện sắc mặt khiến người khác chết chìm như vậy, chẳng lẽ tai nạn xe cộ khiến đầu óc bị hỏng rồi hay sao?
“Ở cửa đi tới đi lui làm cái gì? Đầu óc bị ngu giống Cung Hàn rồi hay sao?” Cung Thừa lại lột một con tôm đút cho Bối Bối, đối với Bối Bối ôn nhu dị thường nhưng đối với Đường Bác lại là không có cảm xúc gì, khinh bỉ trong mắt cũng không quá rõ ràng.
Trong nháy mắt Đường Bác xác định đây là Cung Thừa chân chính, cũng chỉ có Cung Thừa chân chính mới có thể vĩnh viễn bày ra vẻ mặt ghét bỏ bọn họ. Cho dù anh đã thành công đạp anh trai của anh xuống để thượng vị, Cung Thừa cũng chỉ nói một câu ‘cậu đỡ phế vật hơn anh trai cậu một chút’.
Cung Thừa vĩnh viễn đều là cái dạng này, từ trước tới nay đều là ‘con nhà người ta’, trên cơ bản khi ba mẹ giáo huấn bọn họ câu cửa miệng chính là ‘con nhìn xem Cung Thừa người ta blah blah blah...’ Rồi chờ đến khi bọn họ may mắn tiếp xúc với Cung Thừa còn thảm hại hơn, ở trong miệng Cung Thừa sẽ không có ai nghe được một lời hay, vĩnh viễn đều ánh mắt khinh bỉ và một câu phế vật rác rưởi.
Bọn họ không phải chưa từng phản kháng nhưng nói thế nào đi nữa, thần vĩnh viễn là thần, mỗi một lần đều biến thành Cung Thừa chèn ép bọn họ. Cố tình đây là chơi đùa giữa trẻ con với nhau, người lớn sẽ không để ý tới chuyện cáo trạng của bọn họ. Bởi vì chỉ chút chuyện này mà con còn xử lý không tốt, ngày sau làm sao có thể gánh vác gia đình?
Cho nên bọn họ một bên ngước nhìn sùng bái Cung Thừa, một bên lại ghen ghét tại sao anh ta lại ưu tú như vậy, cuối cùng bọn họ đối với Cung Thừa quả thực chính là một loại tâm tình phức tạp vừa yêu vừa hận.
Đương nhiên điều duy nhất an ủi bọn họ đó chính là còn may bọn họ không phải Cung Hàn.
“Anh Cung nói đùa, em làm sao lại là Cung Hàn chứ?” Vốn dĩ anh không có khả năng là cái tên phế vật Cung Hàn kia có được không? Trong lòng yên lặng chửi thầm, đương nhiên anh cũng không dám nói ra.
Đừng nhìn Cung Thừa giống như thật sự ghét bỏ Cung Hàn nhưng anh thật đúng là không cho người nào khi dễ Cung Hàn, bênh vực người mình vô cùng.
“Tôi cũng không nói giỡn.” Cung Thừa ý vị thâm trường mà nói một câu, sau đó không để ý tới Đường Bác.
Cung Thừa hiểu nhất chính là đùa giỡn tâm kế, cho dù bây giờ anh thật khinh thường những trò lừa bịp thế này nhưng thói quen nhiều năm vẫn khiến anh không dễ dàng mở miệng trước trong lúc đàm phán.
Tất nhiên Đường Bác hiểu rõ tính nết của Cung Thừa, cũng biết một ít thói quen của anh ta, cho nên anh cũng không định cứ mở miệng như vậy.
Nhưng mà không nói chuyện chỉ ngồi uống trà cũng thật nhàm chán, vì vậy anh cũng chỉ có thể nhìn Cung Thừa tán tỉnh tiểu mỹ nhân trong lòng ngực. Ngay từ đầu anh chỉ nghĩ cuối cùng Cung Thừa thông suốt, học được những chuyện như đùa giỡn, dụ dỗ phụ nữ. Nhưng càng xem càng hoảng sợ, nhìn nhất cử nhất động của Cung thế nào cũng thấy là cũng là thật sự động tâm.
Vì vậy anh thử thăm dò: “Anh Cung, tiểu mỹ nhân này là niềm vui mới của anh sao?”
Cung Thừa liếc qua: “Niềm vui mới?”
Đường Bác cười ha ha: “Chính là dùng để đùa giỡn nhưng mà nhìn thấy cô ấy thật không hổ là người có thể khiến anh mê đắm!”
Đường Bác đã nhìn kỹ Bối Bối, hấp dẫn anh nhất chính khí chất thanh thuần và dáng người quyến rũ Bối Bối, hơn nữa vẻ mặt ngây thơ ngu ngốc rất tự nhiên, nhan sắc như vậy quả thật rất hấp dẫn đàn ông.
Thế là Đường Bác hồn nhiên không biết nguy hiểm mở miệng: “Nếu anh Cung chơi chán rồi, một ngày nào đó cũng có thể đưa cho đàn em nha, thật sự không được đàn em có thể lấy mấy miếng đất ở khu thành Tây đổi với anh!”
Cung Thừa không nói hai lời, cái ly trong tay nháy mắt bể nát thành tro, khí thế đè ép thẳng về phía Đường Bác, Đường Bác kêu lên một tiếng lại bị khí thế này áp bách nói không nên lời, bên miệng tràn ra màu đỏ tươi.
Trong lòng Đường Bác vô cùng kinh hãi, anh cảm thấy nếu không phải anh và Cung Thừa còn có một chút giao tình, không chừng hôm nay sẽ phải giao phó ở chỗ này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...