Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I



Editor: QR - diendan

Da thịt màu đồng trên cổ Âu Dương Hạo xuất hiện một chút màu đỏ khả nghi, đương nhiên cũng không phải thực sự bị xấu hổ, anh cũng không biết vì sao Y Bối Nhi vừa hỏi anh đã thật sự trả lời.

Kỳ thật, thật sự không xấu ngược lại còn vô cùng đẹp...

Y Bối Nhi là Bạch Hổ trời sinh, tối hôm qua quá tối anh còn tưởng rằng cô cạo hết lông của mình. Nhưng hôm nay nhìn thấy, tiểu huyệt của cô nổi phồng lên giống như một cái màn thầu, che kín mít khe hẹp ở bên trong, bên ngoài tiểu huyệt tinh tế bóng loáng, sạch sẽ không có lông. Anh tốn rất nhiều công sức mới tách được hai bên bối thịt, lộ ra lỗ nhỏ và trân châu bên trong.


Hô hấp của Âu Dương Hạo lập tức trở nên thô nặng và dồn dập, hơi thở ấm áp phun lên nơi riêng tư mẫn cảm của Y Bối Nhi khiến bộ ngực của cô không ngừng phập phồng, tiểu huyệt cũng không ngừng mấp máy, cô có chút bất an động đậy hai chân, người đàn ông lại bắt lấy cô: “Đừng nhúc nhích!”

Bàn tay Âu Dương Hạo rất nóng, mặt trên còn có vết chai hơi mỏng. Thân thể Y Bối Nhi rất mịn màng, bàn tay của anh lướt qua khiến cô có chút đau đớn nhưng từ chỗ bàn tay tiếp xúc với da thịt trên đùi cô không ngừng truyền đến một loại cảm giác tê dại. Cả người Y Bối Nhi càng thêm mềm nhũn, thật vất vả mới khống chế được tiếng rên rỉ lại không có sức lực nắm chặt hai chân của mình, chỉ có thể trơ mắt nhing hai chân của mình khép lại từng chút từng chút một, kẹp chặt đầu của người đàn ông ở bên trong.

“Sao thế?” Anh vừa ngẩng đầu đã thấy bộ dáng xuân sắc vô hạn của Y Bối Nhi. Gương mặt đỏ bừng, trong mắt lấp lánh vô số ánh sao, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên để thở.

Âu Dương Hạo không phải là mao đầu tiểu tử chưa trải qua sự đời, trong lòng đã biết đây là do cô quá mẫn cảm nên mới động tình, chẳng qua... Anh thật sự đúng là chưa làm cái gì cái gì mà Y Bối Nhi đã trở thành bộ dáng mê người như thế này rồi.


Trong lòng anh khẽ động, không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, ấn cặp đùi đẹp đè ở trước ngực Y Bối Nhi, một đôi mềm mại cách một lớp vải bị đè ép, anh gần như lãnh khốc ra lệnh: “Tự mình ôm chặt, bằng không như thế nào bôi thuốc?”

“A... Ưm... Được...” Cuối cùng Y Bối Nhi vẫn không khống chế được tiếng rên rỉ trong miệng tràn ra, vô cùng đáng thương ôm lấy chân mình nhưng toàn thân vô lực khiến cô thường xuyên làm chân rơi xuống.

“Chát!” Âu Dương Hạo nhấp môi, đánh một cái vào mông cô: “Chú nói ôm chặt!”

“A a... Đau quá, cháu sẽ ngoan ngoãn nghe lời... Chú đừng đánh cháu...” Vẻ mặt của Y Bối Nhi vô cùng sợ hãi, giọng nói mềm mại nũng nịu mang theo run sợ và tiếng gọi ‘chú’ kia



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui