Editor: Ochibi
Hai người về nhà, ăn cơm xong bắt đầu làm bài tập.
Bởi vì về trễ, nên tới 11 giờ Từ Như vẫn còn rất nhiều bài chưa hoàn thành.
Cô cuộn tròn nắm tay nhỏ xoa xoa đôi mắt, ủ rũ.
Sở Tĩnh lấy đi bút cô cầm trong tay, nhẹ giọng quát: “Chú ý yêu quý đôi mắt, đừng cứ dụi suốt.”
Tuy nói như vậy, thật ra là động tác của cô quá đáng yêu. Cùng với dáng người nhỏ xinh, diện mạo dễ thương của cô, sẽ làm tâm hắn không yên.
“Vâng.” Cô rất nghe lời làm theo, lập tức buông tay ra.
“Ủa, bút em đâu?” Từ Như Ý tìm khắp nơi.
“Không phải trong sách sao?!” Sở Tĩnh cạn lời.
“A. Hả? Lấy sai vở rồi……”
“Anh tìm cho em. Mau tắm rửa rồi ngủ đi, ngày mai dậy sớm chút bổ sung sau.” Sở Tĩnh thu hồi dụng cụ của cô.
“Anh trai, để em chép xong mấy trang rồi ngủ được không?”
“Mấy trang nào?”
“Trang này trang này trang này nữa.” Cô chỉ chỉ dàn bài trong sách giáo khoa.
“Không cần, ngày mai rồi tiếp tục.”
“Vậy ngày mai anh gọi em sớm một chút nha.” Từ Như Ý đứng dậy, quay đầu lại cười cười với hắn.
Sở Tĩnh không ngẩng đầu, chỉ nhẹ nhàng ứng thanh.
Cô vừa đi, hắn liền mở vở bài tập của cô ra. Tìm được chỗ vừa rồi, bắt đầu bắt chước nét chữ cô, giúp cô tiếp tục sao chép.
Đến khi chép còn lại hai trang, hắn mới buông bút, xoa xoa tay có chút mỏi.
Nếu chỉ là chữ viết của mình, thì với tốc độ của Sở Tĩnh đã sớm hoàn thành.
Nhưng mà, muốn bắt chước nét chữ của cô, thì phải quên đi thói quen của mình, không để cô phát hiện ra manh mối, viết từng nét chậm rãi.
Lúc này, hắn mới ngẩng đầu nhìn, đã hai giờ khuya.
Sở Tĩnh đứng lên, hoạt động eo hơi mỏi, cũng không tập hít đất, cầm quần áo đi rửa mặt.
Sợ tiếng tắm rửa quá lớn. Sở Tĩnh chỉ đơn giản tắm một chút, sau đó lên giường ngủ.
Hôm sau, lúc Từ Như Ý được hắn kêu dậy, nhìn đồng hồ báo thức đầu giường đã sắp 7 giờ.
“A! Anh trai, sao trễ thế này mới gọi em?” Cô vội vàng rời giường.
“Rửa mặt đánh răng trước đi.” Sở Tĩnh phân phó.
Từ Như Ý sửa soạn xong, nhanh chân đến thư phòng.
“Hả?” Cô nghi hoặc, “Hôm qua em viết được nhiều thế à?”
Sở Tĩnh đang chuẩn bị bữa sáng, hâm nóng sữa bò, rót vào một cái ly.
Hắn đưa qua một mảnh bánh mì, mặt không đổi sắc nói: “Chính em viết, chẳng lẽ quên rồi? Vừa ăn vừa viết đi, nếu không sẽ không kịp nữa.”
“Nhưng mà, hình như em không có viết chỗ này?”
“Đấy không phải chữ viết của em sao?”
“Anh nói cũng đúng.” Trong lòng Từ Như Ý đã biết, nhưng cô làm bộ không chú ý, nhanh chóng bổ sung bài tập.
Đến trường, Sở Tĩnh gặp Hàn Dĩ An đang chơi điện thoại ngay trước cửa lớp học.
Nhìn thấy hắn, Hàn Dĩ An lập tức cất điện thoại, đi đến.
“A Tĩnh, em gái cậu thích cái gì thế? Mình muốn hiểu em gái cậu hơn một chút. Để tiện theo đuổi em ấy.”
Em ấy thích cái gì? Sở Tĩnh ngẩn người.
Ngoài biết cô thích uống sữa bò, còn lại hình như hoàn toàn không biết gì cả.
Ngày thường, mẹ bảo hắn chủ động gắp thức ăn cho em gái, hắn luôn lấy đại thức ăn trước mặt bỏ vào trong chén cô, cũng mặc kệ cô có thích hay không.
Vì tránh cô, cũng tận lực giảm bớt tiếp xúc với cô.
Đúng rồi……
Hắn nhớ ở trên núi sau trường, người luôn yêu sạch sẽ như cô, vậy mà trực tiếp ngồi xếp bằng xuống trên mặt đất dơ bẩn, để mèo con liếm lòng bàn tay.
Cô ấy, có lẽ cũng thích thú cưng nhỉ?
“Này, A Tĩnh, cậu đang nghĩ gì vậy? Xuất thần thế kia.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...